Nghịch Mệnh Tầm Duyên

Chương 48

“Cậu không nhớ thật sao?”

Một giọng nói quen thuộc lảng vảng trong óc cô, khiến đầu óc trống rỗng dấy lên vài ý niệm. Nhớ sao? Nhớ cái gì? Sao cô không có chút ấn tượng gì vậy?

Rồi một tiếng thở dài vang lên khe khẽ.

“Kể cả khi em không nhớ anh thì anh vẫn yêu em”.

Anh là ai? Anh là ai cơ chứ?

Những âm thanh trở nên hỗn độn. Mảnh trắng mơ hồ trước mắt như sắp sụp đổ đi. Thư Uyển cảm thấy chới với. Không phương hướng, không trọng lực. Cô như bị ngăn cách với mọi thứ. Giãy giụa trong hoảng loạn, bỗng có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô.

-     Uyển, đừng sợ. Anh ở đây. Với em.

Bờ mi yếu ớt cử động khe khẽ, mong manh như một cánh bướm non, mãi mới để lộ đôi mắt trong trẻo. Lồng ngực vẫn hãy còn phập phồng sau giấc mơ chớp nhoáng, mồ hôi lạnh lăn dọc theo gò má của cô. Nhắm mắt lại, hít một hơi thở thật sâu, Thư Uyển mới có cảm giác chân thực. Còn tồn tại, thật tốt quá!

Lần nữa mở mắt, Thư Uyển mới chú ý đến người ngay bên cạnh. Cảm giác ấm áp truyền đến từ tay đến nhắc nhở cô chuyện ban nãy. Giọng nói ấm áp đó, hóa ra không phải ảo giác. Hóa ra, anh ta đã kéo cô lên từ cơn ác mộng kia. Nhưng nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt anh, cô không khỏi nhớ đến cái đêm mà anh ta hẹn gặp cô. Nó nhắc cô rằng anh ta không phải một người đáng tin tưởng. Cô rụt tay về.

Trí nhớ, vẫn là trí nhớ! Cô không dám tin những gì mình nhớ chút nào. Cô thậm chí còn không biết rõ những người đang ở ngay xung quanh mình, cô biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn. Thật tồi tệ, cô thật sự chẳng biết phải làm sao nữa!

Giá như cô có thể trốn đi. Trốn tránh tất cả những thứ hỗn độn của hiện tại và quá khứ, biết đâu tương lai sẽ là điều gì đó tốt đẹp. Nhưng rồi cô nhận ra mình chẳng còn nơi nào nương náo. Cô hoàn toàn nhỏ bé và lạc loài. Thế giới của cô vốn dĩ chỉ có vài điểm tựa ít ỏi và giờ đã không thể dựa vào nữa. Bờ vai của người ta vẫn cứ vững chãi, thế nhưng ta lại chẳng đủ tin cậy để tựa vào như thuở trước kia. Cô hờn mát. Cô hoang mang. Cô thấy mình bị bỏ rơi, thấy mình đơn độc. Cái thế giới bao la này, hóa ra lại nhỏ đến vậy.

-     Tôi sẽ trở về nhà của mình.

Nói đến cùng thì cô cũng không đủ dũng cảm để đối mặt. Tạm lánh đi, có lẽ là cách tốt nhất.

Lặp lại một lần nữa khi có mặt cả Vương Anh Tuấn lẫn Tạ Kha, Thư Uyển thành công lui thân. Trước lúc cô nhớ lại, cô không muốn gặp cả hai người bọn họ. Mớ cảm xúc hỗn độn trong thời gian gần đây đã đủ để cô mệt mỏi. Ai là ai, bao giờ nhớ lại thì tự khắc biết thôi! Cô đã không còn đủ dũng cảm để xác nhận ai là anh, cô không có lòng tin với kết quả do chính mình thẩm định. Cô sợ sự ngọt ngào bởi bất kì lúc nào nó cũng có thể trở thành đau đớn. Đau đến khắc cốt ghi tâm, với cô và có thể là cả người cô yêu.

Lí trí bảo vậy nhưng trái tim vẫn cứ nhói lên. Đau lắm! Cô biết họ không dễ chịu chút nào khi cô trốn tránh. Nhưng cô cũng đâu dễ chịu gì. Cảm giác mà đến người mình yêu mà cũng phân biệt được giày vò cô từng giây từng phút. 

"Kha, cậu có trách tớ không?"

Nằm trong gian phòng xanh ngọc của chính mình, cô lẩm bẩm. Vài giọt nước mắt bướng bỉnh xông ra rồi chảy dọc theo gò má ngọc ngà. Xin lỗi, nhưng tớ thật sự không biết phải làm gì hơn.

-     -    -     -     -     -     -

Uyển đã về nhà của mình. Cô ấy tránh mặt cả anh và tên Vương Anh Tuấn. Cũng tốt, ít gặp nhau, có lẽ cô gái nhạy cảm đó sẽ dễ chịu đôi chút. Những gì cô trải qua trong thời gian gần đây đã quá đủ rồi. Chỉ cần tâm trạng cô ổn hơn, không nghĩ đến những điều ngu ngốc thì anh sẵn sàng thỏa hiệp. Còn cách cô cư xử với anh, chỉ cần giải quyết được vấn đề trí nhớ sẽ đâu vào đấy.

Đứng trước một căn nhà giả biệt thự ở ngoại thành, Tạ Kha ấn chuông, mặt nghiêm túc. Một người đàn ông trung niên bước ra, mở cửa cho anh;

-     Anh tìm ai, có việc gì?

Người đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tạ Kha, có lẽ tự hỏi vì sao người trai trẻ khí thế bất phàm này xuất hiện trước mặt mình. Nhìn qua ông ta, anh mỉm cười:

-     Tìm ông. Tôi muốn ông khôi phục trí nhớ cho một người bị ông thôi miên trước đó,

Phải thừa nhận, gã chuyên gia họ Lương này trốn trảnh rất hay, làm người của anh đào xới rất lâu mới tìm được. Cũng còn may là tên Vương Anh Tuấn vẫn còn giữ ảnh, chứ tìm theo tên thì đúng là khó khăn. Họ Lương là họ giả, tên thật của gã là Đường Hiển. Và có vẻ như vẫn còn nhiều bí ẩn về gã, một con buôn đột nhiên trở thành chuyên gia thôi miên trong vài năm ngắn ngủi.

Ngay lập tức, nét mặt gã hiện lên sự bối rối. Anh chăm chú nhìn, không khí trong gian nhà bất giác ngột ngạt hơn. Rồi ông ta cười gượng:

-     Anh nói gì, tôi không hiểu…

Vẫn điệu bộ thản nhiên, năm đầu ngón tay anh gõ nhẹ trên cửa gỗ. Một ý nghĩ xẹt qua đầu anh, làm anh không khỏi buông lời dò la:

-     Diễn rất hay… tác giả.

Nét mặt người đàn ông kia lập tức thay đổi, lần này là thật sự tái nhợt. Tạ Kha biết rằng mình đã đoán trúng rồi.

-     Làm sao ngươi biết được?

Vẫn cái giọng của một người đàn ông trung niên, nhưng ngữ điệu thì đúng là của “nó”. Anh bình thản nhìn, cảm giác nắm giữ thế chủ động thật tuyệt, thảo nào “nó” cứ thích bày trò khống chế bọn anh. 

-     Việc đó không quan trọng mấy đâu. Quan trọng là ngươi đã vi phạm lời hứa, và tốt nhất là ngươi hãy trả lại đoạn trí nhớ kia cho Uyển.

Biểu cảm trên mặt “người đàn ông” thay đổi liên tục, mày chau lại. Rồi như nghĩ đến điều gì, ông ta lại cười:

-     Ngươi biết thì đã sao, rốt cục, ngươi có làm gì được ta đâu. Thế thì tại sao ta phải nghe những gì ngươi nói!

Nụ cười trên môi anh ngưng đọng lại:

-     Ngươi biết ta có khả năng bóp chết khối thân xác này mà.

Tức thì, gã giậm chân. Hành vi của một cô gái chưa trưởng thành trong thân xác một gã trung niên thoạt nhìn buồn cười đến cùng cực. Anh nghĩ, có lẽ ả đang hối hận vì đã tạo ra anh, một kẻ sẵn sàng ra tay giết người cũng nên. Nhưng ả có oán, có trách thì cũng quá muộn, tính cách và hành vi của những người ả tạo ra đã hoàn toàn độc lập. Ngoài việc ám thị, ả chẳng còn cách nào để khống chế.

-     Có ngon thì cứ giết. Mục đích ta tạo nhân vật này đã đạt, chết cũng chẳng sao.

Anh lại cười. Nghĩ đơn giản thật. Mà bản chất của ả tác giả này vốn dĩ là như thế. Ỷ vào chút tài văn chương, ả hư cấu nên một thế giới đầy lổ hỏng, vẽ lên những nhân vật khoa trương. Nhưng quy luật vận hành đã tự bù lấp cho thế giới ấy, mọi thứ trở nên hoàn chỉnh, từng con người có tính cách riêng và chân thật. Và khi ấy, mọi thứ hoàn thiện không chấp nhận đi theo con đường đầy lỗ hỏng ả vạch ra. ả phẫn nộ. Ả cố gắng ép nhân vật sống như một công cụ, để thực hiện cái khung hoang đường mình huyễn tưởng ra. Ả chẳng bận tâm đến sức sống nội tại trong từng người bọn họ. Trong mắt ả, bọn họ chẳng phải là người.

-     Ngươi không thấy các độc giả của mình đang rất quan tâm đến gã chuyên gia này ư? Nếu chết dễ dàng như vậy, ngươi sẽ nói sao với họ đây?

Ả câm lặng. Đúng là trong thời gian gần đây, có nhiều độc giả hỏi ả về nhân vật này. Thậm chí, một số người trong họ còn giả thuyết về mối liên hệ giữa “chuyên gia thôi miên” họ Lương và Giai Mẫn, tin rằng ông ta thôi miên nữ phụ ác độc để giúp nữ chính thiện lương. Thế giới này giờ đã có quy luật riêng của nó, ả không dễ dàng can thiệp như trước. Tạo được một quân cờ này đã rất vất vả, ả không muốn lại phải vắt óc tạo thêm kẻ thay vào.

Cắn chặt răng, cuối cùng, người đàn ông trung niên phun ra một câu:

-     Thôi được, ta đồng ý.

Tạ Kha cười. Hôm nay có lẽ là ngày anh cười nhiều nhất trong khoảng thời gian gần đây và cũng là ngày vui thật sự. Đây là lần đầu tiên anh thắng trong trận giao phong không cân sức. Vẻ mặt nhăn nhó của gã khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng. Nhưng con ngươi đen kịt thoáng hiện lên sự do dự, anh không tin ả ta sẽ thật sự ngoan ngoãn giúp anh. Không thể không cảnh giác với ả!

Lòng nghĩ vậy, ngoài mặt anh vẫn cứ cười. Bàn tay đưa ra trước mặt người đàn ông trung niên:

-     Hợp tác khoái trá.
Bình Luận (0)
Comment