Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 127

Cuối cũng cũng không còn muốn nghĩ nữa, liền chạy về chế thuốc, cầm thứ mà sư phụ muốn, chạy về căn nhà gỗ.

Nàng trở lại nhà của nàng ở sơn động, trong sơn động im ắng, Quỷ y Nam Vực cũng không có ở trong động.

"Ai, không biết sư phụ lại chạy đi đến đâu kiếm bồ câu đây? Tật xấu tham ăn này vẫn không thay đổi,à! Không khác gì một lão Lão Ngoan Đồng."

Long Phù Nguyệt nhẹ nhàng oán trách vài câu, liền xoay người đi ra.

Đi tới nơi nàng thường thường luyện công.

Nơi này bốn phía toàn là núi, ở giữa có một cái vực thật sâu, giữa khoảng đất trống có một tảng đá lớn, cao chừng bảy tám trượng, tứ phía đều trơn tuột, bằng phẳng vô cùng.

"Ai, vừa rồi khinh công của người nọ thật sự quá tốt, không biết khi nào thì ta có thể khổ luyện đến cảnh giới đó đây, dáng vẻ hắn ta phiêu dật như tiên giáng trần, bắt được hắn thật sự cũng rất vui a".

Long Phù Nguyệt trong lòng hâm mộ mà nghĩ, một mặt thi triển công phu thằn lằn bơi, dán người lên tảng đá lớn phía trước leo lên.

Thật vất vả mới leo lên đến hơn phân nửa, vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại rớt xuống như thường ngày. Nàng té ngã bổ nhào ngồi dưới đất.

Cũng may chung quanh không có người, bằng không nàng suýt nữa mất hồn rồi!

Nàng sờ sờ cái mông đau, miệng khẽ nguyền rủa một tiếng. Phát ra một tiếng rủa thầm, con bà nó, nàng không tin nàng không đi lên đó được!

Lại xông tới tảng đá lớn trước mặt, bắt đầu leo lên......

Lần lượt leo lên, lại một lần rồi lại một lần bị ném xuống dưới. Long Phù Nguyệt rất nhanh toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, một thân quần áo trắng sau khi luyện công đã muốn biến thành màu vàng.

Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp nhỏ nhắn cũng đông một mảng, tây một mảng tràn đầy vết bẩn gần như nhìn không ra bộ dáng lúc trước.

Rốt cục, Long Phù Nguyệt dùng công phu thằn lằn lại leo trèo, bấu víu đến đỉnh cao nhất, ngón tay nhanh chóng ôm lấy đỉnh tảng đá, bỗng nhiên một chú chim nhỏ như là bị chó rượt, ở phía trên đỉnh đầu của nàng ‘hốt‘ một tiếng liền bay qua.

Khoảng cách này quá gần, cánh con chim kia gần như đụng đến tóc của Long Phù Nguyệt.

Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, cả kinh té xuống phía dưới, cơn tức này rốt cuộc nói không được. Lại một lần nữa vinh quang rớt xuống!

Nàng té nhào trên không trung, trong lúc vô ý làm cái quay người xinh đẹp lộn nhào—— Ai, cái mông của nàng lại gặp xui xẻo! Long Phù Nguyệt nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment