"Ta —— đương nhiên thích. Bằng không ngươi bắt buộc ta, ta sớm đã thiến ngươi!" Long Phù Nguyệt tức giận nhìn hắn.
"Như vậy cũng tốt!" Phượng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
"Vũ Mao......" Bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt khẽ vẽ vòng tròn nho nhỏ trên ngực hắn.
"Hửm? Nàng lại muốn nói gì?" Phượng Thiên Vũ lại bị nàng trêu chọc sóng tình dâng trào.
"Vũ Mao, ta bây giờ là người của ngươi, giống như, ngươi cũng là người của ta. Về sau ngươi không tiếp tục ở được bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, các cơ thiếp của ngươi cũng phait tiễn bước. Bằng không —— bằng không —— Bằng không ngươi sẽ chết vô cùng khó coi."
"Tiểu nha đầu, nàng đang uy hiếp ta sao?" Lông mày nhíu lại, mâu quang vừa chuyển, nghe không ra tâm tình trong giọng nói của hắn.
"Ha ha, ngươi là Cửu hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng, anh minh thần võ, cũng không chịu bất luận kẻ nào uy hiếp, Chiến thần Tu La a, ta làm sao dám uy hiếp ngươi? Nhiều nhất, ta chỉ đang tự lo cho thân ta, muốn biến mất ở trước mặt ngươi không thấy gì nữa, đỡ phải đến lúc đó làm chướng tầm mắt hoa vấn liễu của ngươi......"
Trong lòng Long Phù Nguyệt âm thầm thở dài một hơi, khởi động thân mình. Nàng muốn nói ra chân tướng, lại sợ hắn sẽ không tiếp nhận được. Nàng tham luyến vòng tay ấm áp của hắn, không muốn phá hư
không khí ấm áp yên tĩnh như vậy, đành phải dùng lời này uy hiếp hắn, để cho hắn dẹp bớt hoa tâm, đừng oanh oanh yến yến khác ở bên ngoài nữa......
Nàng biết mình đây là chính sách đà điểu, chân tướng sớm hay muộn cũng sẽ phải nói ra, nhưng chỉ hy vọng có thể kéo dài được một ngày, rồi lại thêm một ngày có lẽ, hắn sẽ vì quá yêu nàng, từ nay về sau sẽ thay đổi triệt để chăng. ….
"Tiểu nha đầu, nếu nàng còn dám cùng ta chơi trò mất tích, ta nhất định sẽ lột da của nàng ra!" Phượng Thiên Vũ gằn giọng gắt gao kéo nàng vào lòng.
"Ngươi bỏ được?" Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn hắn. Nửa thật nửa giả hỏi.
"Ai, đương nhiên luyến tiếc, nhưng nàng là người mà ta yêu nhất, đành phải chịu thiệt thòi một chút vậy. Bất quá, ta sẽ đem nàng buộc ở bên cạnh ta, không thể để nàng rời ta nửa bước.”
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi nghĩ rằng ta là sủng vật của ngươi sao. "
Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng hôn ở môi nàng: "Cho nên mới nói, tiểu nha đầu, nàng trăm ngàn lền đừng rục rịch có ý niệm chạy trốn ở trong đầu. Bằng không dù chân trời góc biển, ta nhất định cũng phải đem nàng bắt trở về!"
Long Phù Nguyệt sâu kín thở dài: "Chỉ cần ngươi không phụ ta, cho dù là lấy roi đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi."