Trong rừng trúc không khí tươi mát, gió thổi lá trúc, xào xạc âm vang, làm cho người ta cảm thấy cảnh vật ở đây câu hồn thoát tục.
Hai người ngồi ở bên trong tiểu đình, Điềm nhi khẩn trương đứng ở phía sau Long Phù Nguyệt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một nắm. Nơi này là rừng sâu yên tĩnh, u tĩnh vô cùng, Sườn Phi ở trong này giống như là cùng Lục vương gia hẹn hò......
Ai, nếu rơi vào tay người nhiều chuyện, chỉ sợ lại có một trận dị nghị.
Nhưng thật ra Long Phù Nguyệt chẳng hề để ý, linh hồn của nàng dù sao cũng là hiện đại. Đối với nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, cũng không thèm câu nệ nhiều như vậy, nói sao nàng đối với Lục vương gia cũng rất có hảo cảm, ở trong lòng của nàng, hắn chính là tỷ phu.
Phượng Thiên Diệp lấy ra một cây sáo ngọc, màu sắc xanh biếc, có thể so với rừng trúc chung quanh: "Long cô nương hát, ta làm nhạc đệm cho cô nương, được không?"
Long Phù Nguyệt lo nghĩ, cười nói: "Nơi này thanh u như thế, đương nhiên cũng hát một bài trầm lắng một chút, ừm, ta hát Thiện Nữ U Hồn đi "
Cuộc đời
Như một giấc mơ
Sương gió phủ trên gương mặt
Hồng trần
Mộng đẹp có bao nhiêu phương hướng
Đi tìm giấc mộng ngu ngơ
Con đường mờ mịt
Nhân sinh là
Giấc mơ kéo dài
Trong mộng thoáng ngấn lệ
Gì từ đâu đi
phương hướng trong lòng ta và nàng
Gió khẽ than van trong giấc mộng
Đường cùng người mờ mịt
Con đường của nhân gian
......
Long Phù Nguyệt khi đó mê bộ phim《 Thiến Nữ U Hồn 》trong Thất Dạ ca ca, bộ phim điện ảnh kia và truyền hình xem không dưới mười lần, xem một lần khóc một lần, cũng nhân tiện đem ca khúc chủ đề bên trong học thuộc.
Giờ phút này, trong lòng nàng cảm nhận, ca từ mờ mịt giống mình, gì từ đâu đi, phương hướng trong lòng ta và ngươi, Gió từ từ đang ở trong mộng than nhẹ, đường cùng người mờ mịt.......
Phượng Thiên Diệp cũng là xem như thiên tài âm nhạc, nghe xong vài câu, liền tìm được điệu, tiếng sáo thanh u mang theo thương cảm cùng tiếng ca tang thương hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, Điềm nhi cũng nghe kinh ngạc sửng sốt, nước mắt chảy xuống.
Một khúc đệm đã hoàn, hai tròng mắt Phượng Thiên Diệp sángnhư sao, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Thơ hay! Ca hay! Ta sinh thời có thể nghe được một ca khúc tốt như vậy, thật cũng không uổng.”
"Ba! Ba! Ba!" Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.