Nàng ở hiện đại, đọc không ít tiểu thuyết hậu cung, nữ chính đều là ở trong lãnh cung, khi đó nàng còn nói ta mà xuyên qua ở lãnh cung rồi, sẽ bắt nó biến thành ‘nóng cung’! Thêm chút hoa cỏ, chỉnh thành nhà cấp bốn......
Nhưng hôm nay, lòng nàng tràn đầy bi phẫn tuyệt vọng, làm sao còn có tâm chỉnh?
Cửa mở, có gió thổi vào. Thân mình Long Phù Nguyệt lạnh co lại.
Tai nghe Điềm nhi một tiếng kinh hỉ gọi: “Phu nhân, là Vương gia tới thăm người.”
Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, trong tay của hắn mang theo hai bộ chăn.
Lay động dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn nhìn có chút tiều tụy, hắn khoát tay áo: “Điềm nhi, ngươi đi ra ngoài đi”
Điềm nhi cúi đầu đáp ứng ‘Vâng’, vội lui đi ra ngoài. Giúp bọn họ đóng cửa lại.
Long Phù Nguyệt nghiêng người vào trong, nhưng căn bản không quay đầu lại.
Chiếc đệm bị lún xuống một chút. Chắc Phượng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mội bàn tay xoa phía sau lưng nàng, có một tia run run nói: “Phù Nguyệt, còn đau không?, ta giúp nàng bôi thuốc......”
Long Phù Nguyệt như một con rắn uốn éo tránh tay hắn chạm đến, lạnh lùng nói “Ngươi không đi thăm chính phi tương lai, tới chỗ bẩn đây ngồi làm gì? Có phải ba mươi roi vẫn chưa đã ghiền, lại muốn đánh thêm vài roi hay không?”
Cánh tay Phượng Thiên Vũ vô lực hạ xuống: “Phù Nguyệt, ta biết nàng chịu ủy khuất, nhưng lúc đó tình huống cấp bách, ta không thể không làm như vậy......”
“Được rồi! Phượng Thiên Vũ, ta không muốn nghe ngươi giải thích. Được rồi, ta mệt mỏi, cũng mệt nhọc, đừng làm cho chỗ ô uế này ảnh hưởng đến người cao quý như ngươi, ngươi có thể đi rồi.” Giọng Long Phù Nguyệt cực kỳ lạnh nhạt.
“Phù Nguyệt, yên tâm, ta sẽ khôi phục danh phận cho nàng. Cũng sẽ không cưới Anh Lạc công chúa......” Phượng Thiên Vũ kéo tay của Long Phù Nguyệt.
Tay nàng lạnh như băng, giờ phút này tâm cũng lạnh, Long Phù Nguyệt chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: “Cửu vương gia, ngươi sợ ta sẽ không cho ngươi phương pháp giải cổ sao? Kỳ thật, còn có một cách giải, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết.”
Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ, nhíu mày: “Cái gì?”