Anh Lạc công chúa cắn cắn môi, từ trong lòng lấy ra một bình bạch ngọc nho nhỏ “Đây là thuốc cao tốt nhất của Ngọc Hành quốc, tỷ bôi một chút sẽ không để lại thẹo đâu. Ai, Phù Nguyệt, cầu xin tỷ hãy tha thứ cho Thiên Vũ ca ca, chàng cũng chỉ đau lòng vì ta mà, cho nên mới nặng tay với tỷ như vậy …..Ta sẽ khuyên chàng, chờ chàng hết giận, sẽ giúp tỷ trở lại làm sườn phi……”
“Công chúa, ngài không cần áy náy, đây là nàng ta đã gieo gió thì gặt bão, không thể trách ngài, ngài thực quá thiện lương.” Thị nữ bên cạnh nàng quýnh lên an ủi.
Khóe môi Long Phù Nguyệt nhếch lên chút trào phúng (cười nhạo). Nữ nhân này thật sự không phải là diễn viên bình thường. Nếu là trước đây, nàng sẽ trả lời một cách mỉa mai, nhưng bây giờ nàn chỉ cười gượng một tiếng.
“Nghe nói thánh chỉ đến?” Ánh mắt nàng nhìn về phía vị thái giám kia.
Thái giám liền gật gật đầu: “Hoàng thượng có khẩu dụ, Anh Lạc công chúa tạm thời ở lại Hà Hương viện Vân Vương phủ, Long thị thiếp chọn viện khác ở.”
Long Phù Nguyệt cười nhẹ: “Tiếp chỉ.”
Trong lòng lại đang cười lạnh. Đã đợi không kịp rồi sao? Chỉ là không biết vị Cửu Vương gia kia đang ở nơi nào, thậm chí ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.
Hừ, nghĩ nàng tiếc cái Hà Hương viện kia sao? Ở trong mắt nàng, nơi đó cùng lãnh cung cũng không khác gì nhau. Chỉ là ở Hà Hương viện có một ao sen khiến nàng lưu luyến, nhưng nó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Bộ dạng Anh Lạc công chúa có chút áy náy, kéo tay nàng: “Phù Nguyệt, muội vốn không muốn ở nơi này. Là Hoàng thượng mong muội ở nơi này, ngài ấy nói, Hà Hương viện là nơi Vương phi của Thiên Vũ ca ca ở, muội ở nơi khác không thích hợp. Thực xin lỗi, phải phiền tỷ chuyển nhà rồi.”
Long Phù Nguyệt cười nhẹ: “Ta ở nơi nào cũng không có gì khác nhau. Dù sao chuyển nhà cũng chỉ có nô tài lao động. Phiền cũng là bọn họ phiền. Công chúa nên nói với bọn họ mới phải.”
Long Phù Nguyệt chuyển tới Vòng Thúy điện, nơi này gần với Hà Hương viện, do Lãnh quan gia an bài. Mọi việc so với ban đầu đều không có khác biệt gì.
Lại hai ngày trôi qua.
Anh Lạc công chúa cảm thấy thập phần viên mãn, nàng ta rốt cuộc cũng có thể tiến vào Vân Vương phủ như ý nguyện rồi.
Từ sau khi nàng ta rơi xuống hồ nước, Phượng Thiên Vũ cũng không thèm đưa nàng ta đi du ngoạn nữa, giống như đã quên mất nàng ta, điều này làm cho nàng ta cực kì buồn bực.