Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt, hình ảnh này thật châm chọc, thê tử của hắn đang thâm tình tha thiết quan tâm một người khác, mà hắn lại cũng không thể làm gì!
Chờ hắn chiến thắng trở về? Cũng chính là chờ đợi trượng phu thất bại như mình đây bị thua sao.....
Thì ra mất trí nhớ là một việc tốt như vậy, một động tác vô ý thức là có thể đem người ta làm bị thương tích đầy mình, hắn rất muốn… Muốn mất đi trí nhớ một lần. Vì sao trúng Vong tình cổ không phải là hắn? Vì sao đem chuyện cũ trước kia đều quên cũng không phải là hắn?
“Phù Nguyệt, trong lòng của nàng bây giờ vốn không có một chút bóng dáng của ta sao?” Hắn đau khổ nhắm mắt lại, một luồng huyết khí xông lên cổ họng, lại bị hắn mạnh mẽ tự nuốt xuống.
Cổ Nhược liếc mắt một cái, lạnh lùng thốt: “Dài dòng đủ chưa?”
Thân hình đồng loạt, giống như một con chim nhạn lớn lượn trên không trung, biến chuyển một cái liền biến mất không thấy.
Long Phù Nguyệt nhìn le lưỡi, khinh công người này cũng quá cao đi?! Trời ơi, quả thực chính là đệ nhất khinh công Sở Lưu Hương chuyển thế! Trong lòng ẩn ẩn vừa động, bỗng nhiên cảm giác ba người bọn họ vừa rồi có thể chạy về cũng không phải may mắn, mà là người này cố ý nhường......
Lại ngẩng đầu nhìn thì đại sư huynh cũng không biết tung tích, chắc là đi ước hội cùng Phượng Thiên Vũ rồi.
“A, chỉ sợ đại sư huynh cũng không phải đối thủ của hắn! Người này tính tình tàn nhẫn, hắn vạn nhất giết luôn đại sư huynh thì làm sao bây giờ?” Trong nội tâm nàng bỗng nhiên vô cùng khủng hoảng.
Hai năm qua nàng cùng Cổ Nhược vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, Cổ Nhược ở trong lòng của nàng như huynh như cha, nàng vẫn ỷ lại hắn, xem hắn là thân nhân duy nhất của mình. Nàng không dám nghĩ vạn nhất hắn không hay xảy ra chuyện gì thì mình sẽ như thế nào......
Không được! Không thể cứ chờ như vậy! Nàng nhất định phải đi nhìn xem.
Nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Hai ngươi ai biết địa phương theo lời đại sư huynh ta nói ở nơi nào không?”
Huynh đệ Dương thị ngẩn ra, cùng nhau lắc lắc đầu.
Rời mười dặm hoang dã? Lời này rất không rõ ràng rồi! Hoang dã, ai biết đại vu sư lại chỉ mảnh hoang dã nào chứ?
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt: “Vậy ——Phượng Vương gia không phải đi trước tiên sao? Hắn tại sao biết nơi đó?”
Dương Côn Vũ thở dài một tiếng: “Phượng Vương gia chỉ sợ cũng không đi trước, mà là đang ngoài biệt quán chờ đại vu sư, hai người cùng đi.”