Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 455

Ngẩng đầu nhìn lên thấy một bãi tha ma lớn, bên cạnh có một căn nhà nhỏ đơn độc.

Căn nhà này ước chừng có ba gian, xiêu vẹo đứng ở nơi đó, có cảm giác thê lương.

Long Phù Nguyệt biết, đây là nơi người giữ tử thi đang ở.

Bình thường người đã chết, người ta đều đem quan tài đến nơi này quàng lại vài ngày, sau đó mới hạ táng.

Cho nên trong phòng người giữ tử thi một năm bốn mùa luôn luôn vài cỗ quan tài.

Long Phù Nguyệt quyết định hay là trước đi đến nhìn thử ngôi nhà của người giữ tử thi này nhìn một cái xem sao.

Nhìn xem có thể từ trong miệng của người này lấy ra một chút tin tức gì của câu chuyện chấn động vừa rồi hay không.

Dù sao nàng cũng chỉ là nghe hai hán tử kia thuận miệng nói mà thôi.

Còn chưa có thể xác định chuyện ma quái là có thực hay không.

Đẩy cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt một tiếng, Long Phù Nguyệt liếc nhìn trong phòng quả thật có mấy cổ quan tài.

Mà gần quan tài còn có một chiếc giường.

Một lão nhân sắc mặt vàng ủng ngồi ở trên giường.

Nghe được cửa phòng mở, ông ta uể oải ngẩng đầu, nhìn thấy Long Phù Nguyệt, trong mắt già mờ mịt hiện lên một chút kinh ngạc, liền hỏi: “Cô nương, nhà của cô nương có người chết sao?”

Thanh âm ông ta cao vút như xé gió, ong ong bên tai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại!

Đây là lời chào hỏi gì kì lạ thế? Siêu cấp xui!

Lặng yên, Long Phù Nguyệt yên lặng nuốt một cục tức.

Nếu như không phải có chuyện muốn hỏi ông ta, Long Phù Nguyệt suýt nữa liền ‘ân cần thăm hỏi’ lại.

Nàng mạnh mẽ kéo khóe miệng cười nhẹ một tiếng, tự nhận là lộ ra một dáng vẻ hiền lành nhất, tươi cười ngọt ngào nhất: “Lão nhân gia, nơi này của ông có phải có thứ gì không sạch sẽ gì đó không?”

Lão nhân kia liếc mắt nhìn nàng quái dị, bộ dạng đương nhiên: “Đương nhiên là có.”

Ồ, không nghĩ tới lão nhân này thẳng thắn như vậy.

Long Phù Nguyệt hưng phấn lên: “Lão nhân gia, nói như vậy ông đã gặp qua thứ không sạch sẽ gì đó rồi chứ? Hình dáng của nó trông thế nào? Có phải là thật giống theo như đồn đãi theo lời hay không, bay phất phơ, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch ……”

Nàng đem những gì nàng biết hình dung về quỷ từng lời đều nói ra. Muốn hướng lão nhân này nghiệm chứng thử xem.

Lão nhân kia chậm rãi đánh gãy sự hưng phấn của nàng: “Cô nương, ngươi là nói ‘quỷ’ sao? Vật kia nơi này cũng không có.”
Bình Luận (0)
Comment