Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa ngồi xuống đất.
Máu Thánh nữ? Là ý gì? Chẳng lẽ máu của ta là máu Thánh nữ?
Hu hu hu, bất luận là cái gì thì cũng không thể cho hắn. Nếu lại bị hắn bắt lấy, nàng sẽ bị hút thành thây khô.
Tiểu hồ ly cũng có chút khẩn trương. Pháp lực của nó tuy không yếu nhưng so với Cổ Nhược thì còn kém xa.
Nó rất nghĩa khí che ở trước người Long Phù Nguyệt, rít một tiếng thật dài. Hai con mắt xanh mượt nhìn chăm chú Cổ Nhược, toàn thân lông trắng dựng đứng lên, đứng ở tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Cổ Nhược vung hai tay lên, một luồng ánh sáng phát ra, hướng về phía tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly giơ hai tay lên một chuỗi ánh sáng trắng vọt ra.
Chạm vào luồng ánh sáng của Cổ Nhược, nổ bịch một tiếng, tiểu hồ ly ngã nhào, lăn ra ngoài.
Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: “Tiểu hồ ly!” Đang định chạy qua xem nó.
Một bóng trắng lóe lên, thân mình cứng đơ, liền bị một vòng tay lạnh như băng ôm lấy.
Khuôn mặt Cổ Nhược hoàn toàn không tì vết lại ở ngay trước mặt nàng: “Máu……Cho ta máu………”
Liền cúi đầu xuống cắn cổ Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng, khóc òa lên: “Đại sư huynh, huynh thật sự muốn giết ta phải không?!”
Thân mình Cổ Nhược hơi chấn động, đôi mắt đen như giếng có một tia ánh sáng, trên mặt hiện lên một tia do dự. Tựa hồ như đang giao chiến ở bên trong.
Cánh tay hơi thả lỏng, Long Phù Nguyệt liều mạng giãy dụa, nhanh chóng chạy đi.
Nàng vừa mới chạy được vài bước, bước chân bỗng nhiên giống như bị đình trụ, rốt cuộc đành phải lùi từng bước mộ về.
Mà phía sau, Cổ Nhược đã sắp tới, cổ Long Phù Nguyệt cơ hồ đã cảm nhận được hơi thở lạnh như băng kia……..
Nàng sợ tới mức chân cũng phát run lên, nhắm mắt lại: “Xong rồi, không nghĩ sẽ chết ở đây, lại còn chết trong miệng của đại sư huynh nữa!”
Gió bên tai lại gào lên, thân thể của nàng bỗng nhiên cứng lại, ngã vào một cơ thể ấm áp.
A, vòng tay này thật ấm áp!
Long Phù Nguyệt mở choàng mắt, phía trước hé ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Thân mình nàng cứng đờ: “Cửu vương gia?!”