Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 474

Nàng liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau, nhất thời trong lòng hỗn loạn như ma, ấp úng nói: “Đại sư huynh đã hút của ta không ít máu, nhưng tại sao..... Tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?”

Miệng Tiểu hồ ly nhếch lên, hừ một tiếng: “Ngươi nghe hắn nói hươu nói vượn! Lão đầu tử này không có lòng tốt đâu, đừng tin hắn, ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói dùng máu tươi có thể chữa bệnh.”

Long Phù Nguyệt lại nhìn hai người đang đánh nhau, Phượng Thiên Vũ trọng thương chưa lành, hắn vốn là sử dụng kiếm tay phải, lúc này bởi vì cánh tay phải không được linh hoạt, chỉ có thể sử kiếm tay trái, bất quá Long Phù Nguyệt không nghĩ tới kiếm pháp tay trái của hắn cũng xinh đẹp như vậy, kiếm hoa tung bay lượn lờ, mặc dù nói không thể làm cho ánh trăng kia thất sắc, nhưng ánh sang hoa lệ này lại thực tại làm người ta hoa cả mắt, nhất động nhất tĩnh trong lúc đó mang ra muôn vàn khí thế mạnh mẽ, đem mắt của nàng sáng rỡ.

Mà Cổ Nhược tuy rằng thần trí hoàn toàn biến mất, pháp lực lại vẫn còn, vô số ánh sáng từ trong hai tay hắn bay ra tán loạn, nổ tung xung quanh thân thể của Phượng Thiên Vũ thân, chói mắt sinh hoa.

Long Phù Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ gần như là liều mạng đánh nhau, trong lòng giống như bị ai cào xé, vô cùng khổ sở.

Hai người này đối với mình mà nói, quan trọng như nhau, nàng không hy vọng bất kỳ một người nào bị thương. Nhưng nàng lại ngăn không được, cũng sẽ không ngu ngốc xông vào vòng chiến của bọn họ, đã bị giáo huấn như vậy đủ rồi, nàng cũng không hy vọng Phượng Thiên Vũ lại vì nàng tự mình hại mình.

Nhưng bây giờ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Long Phù Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lão nhân kia cũng có vẻ lo lắng.

Hắn biết đại vu sư vu lực dùng là càng nhiều, về sau độc tính liền phát tác càng nhanh. Mà người kia, cư nhiên có thể cùng đại Vu sư vu thuật bất phàm bất phân thắng bại, thật sự là ra ngoài dự liệu của hắn.

Phải làm cho bọn họ dừng lại!

Bằng không dẫn tới độc tính của đại vu sư đại bùng nổ, khi đó cho dù thần tiên đến đây cũng khó cứu!

Hắn nhìn Long Phù Nguyệt đang xem cuộc chiến, trong ánh mắt có tia sáng sắc bén lướt qua bỗng nhiên ra tay bắt lấy Long Phù Nguyệt!

Long Phù Nguyệt đang toàn tâm theo dõi cuộc chiến, hoàn toàn không đề phòng hắn, mắt thấy đầu ngón tay của hắn sắp chạm vào cánh tay của Long Phù Nguyệt trước mắt chợt có một luồng bạch quang chợt lóe, tay của hắn chộp phải một đám lông mượt mà.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận đã xảy ra chuyện gì, đoàn lông xù đó bỗng nhiên tuôn ra một luồng ánh sáng xanh rực rỡ.
Bình Luận (0)
Comment