Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 485

Thấy vẻ mặt của nàng, tuy rằng miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng chỉ sợ đã có một ít hình bóng của mình......

Hắn rốt cục quyết định, bỗng nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ta sẽ không ở trước mặt của Đại sư huynh nhắc tới chuyện này, nhưng nàng cũng nên hứa với ta một điều kiện.”

Long Phù Nguyệt nghe hắn không nói cho đại sư huynh, tâm buông xuống một nửa, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Điều kiện gì?”

Ngón tay Phượng Thiên Vũ mơn trớn cánh môi sưng đỏ của nàng: “Nàng suy nghĩ thật kĩ một chút, nàng rốt cuộc yêu là ai?”

“Ta ——” Long Phù Nguyệt cứng họng, đang muốn trả lời.

Phượng Thiên Vũ lại dùng một ngón tay ngăn chận môi của nàng: “Đừng nóng vội trả lời ta, nàng hãy suy nghĩ thật kĩ. Hai ngày nữa cho ta đáp án.”

Lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này trên bầu trời đã hiện ra một tia mặt trời, ánh rạng đông dần dần ló dạng.

Hắn cười nhẹ một tiếng nói: “Đi thôi, Đại sư huynh của nàng có lẽ đã sắp tỉnh, chúng ta trở về nhìn xem.”

Dẫn đầu đi trước.

Trong lòng Long Phù Nguyệt rối như tương hồ, trong đầu mơ màng đột nhiên cũng nghĩ không ra rõ ràng, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vũ Mao sư huynh, cái kia ——” Một câu này nghẹn ở trong lòng, không có đầu không có đuôi.

Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn nàng một cái, nhướng mày: “Nàng muốn hỏi cái gì? Đừng lo, cứ việc hỏi, nếu ta biết, nhất định sẽ trả lời nàng.”

Mặt Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, cười khan một tiếng: “Không...... Không có gì? Ta bất quá chỉ muốn hỏi một chút, ngươi cứ mở miệng là nói ta là thê tử của ngươi, vậy lúc trước ta thật sự gả cho ngươi rồi?”

Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, gật gật đầu: “Không sai, nàng đã là thê tử danh phù kỳ thực của ta.”

Oanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đỏ bừng, nàng ha ha cười khan vài tiếng: “A, ha ha, thì ra như vậy. Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Nhìn xem sư huynh của ta thế nào.”

Hai người lại đi đến ngôi nhà nhỏ ở nghĩa trang.

Lúc này sắc trời đã hẳn, mặt trời vừa mới dâng lên khoảng một sào cao.

Buổi tối âm khí dày đặc trong phòng nhỏ lúc này dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cũng đã tan loãng đi rất nhiều.

Cổ Nhược quả nhiên đã tỉnh, giờ phút này khoanh chân ngồi ở trên giường, ánh mắt khép hờ, đang ngồi tĩnh tọa.
Bình Luận (0)
Comment