Trong lòng bỗng nhiên lại có chút mất mát: “ Cũng có lẽ, chỉ có Hoa Tích Nguyệt mới có thể làm rung động tâm đại sư huynh.”
Ánh mắt Cổ Nhược vẫn nhẹ nhàng như trước, bất động thanh sắc liếc mắt đem Long Phù Nguyệt đánh giá một cái, xác định nàng không có việc gì, mới đem ánh mắt di chuyển đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Mau hỏi đi. Người này biết vị trí của Thận châu.”
A? Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, vui mừng nhảy dựng lên, nhìn thoáng qua, chỉ vào đại Ô Quy: “Ngươi biết tin về Thận châu? Nó ở đâu thế?”
Đại Ô Quy trợn tròn đôi mắt to, gật gật đầu: “Cách nơi này hơn một ngàn dặm trên Long đảo. Mấy ngày trước có một con Long quy muốn hóa rồng thăng thiên, nếu vận khí tốt liền có thể cướp được một viên Thận châu......"
“A? Ngươi nói là cướp? Không phải nói nơi Long quy lột da là nơi ít người lui tới sao? Sao lại có người cướp?”
Đại Ô Quy lắc lắc cái đầu lớn, thở dài một hơi: “Thận châu tuy không phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng là tinh hoa do Long quy tu luyện vài ngàn năm mà thành, có thể cải tử hồi sinh, có năng lực chữa tất cả các loại độc trên thế gian, đối với người tu đạo có thể làm tăng linh lực, nếu là yêu tinh ăn thì tự nhiên có được năm ngàn năm linh lực…. Thần vật như vậy, thử hỏi ai mà không muốn có? Giờ phút này ở chung quanh Long đảo không biết có bao nhiêu người hoặc yêu đang chờ. Nếu muốn lấy được Thận châu, một trận ác chiến là không thể thiếu được.”
Cái gì? Còn phải đánh nhau sao?
Long Phù Nguyệt một đầu hắc tuyến, nàng ghét nhất là phải đánh đánh giết giết. Lần này lại còn phải cũng một đám yêu tinh, thần tiên chiến đấu, thấy thật nhức đầu. Nhưng vì bệnh của đại sư huynh, dẫu chán ghét nàng vẫn phải đi!
Nhưng hơn một ngàn dặm……
Hành trình này cũng thật quá dài! Lại phải ra hải đảo. Xem ra bọn họ phải thuê thuyền rồi………
Đại Ô Quy dường như hiểu được tâm sự của nàng, chậm rãi nói một câu: “Thánh nữ, tiểu thần biết đường đi. Chỉ cần ra khỏi ngọn núi này, đi bộ khoảng hơn năm mươi dặm sẽ đến thành Vân Hà, ngoài thành không xa chính là biển rộng, ta có thể chở các người qua đó.”
Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn nó, nhíu mày: “Ngươi muốn đưa bọn ta qua đó? Ách, ngươi lớn như vậy, còn phải đi hơn năm mươi dặm vào thành……….”
Ách, nàng không dám tưởng tượng thêm, có con rùa to đi theo sau mấy người bọn họ như vậy vào thành, trông sẽ kinh khủng đến mức nào………