Bị bắt buộc làm quận chúa, đêm tân hôn vắng vẻ, trên lưng ngựa bị nhục nhã, trong hoàng cung gặp đòn hiểm, một chút hi vọng cũng không có………..Tôn nghiêm lần lượt bị giẫm đạp.
Roi da dính máu như đang bay lượn trước mắt nàng, tất cả yêu, tất cả tình đều bị một đòn kia đánh tan thành mây khói.
Hai năm trước, trái tim nàng đã chết, sống không bằng chết, nên mới liều mạng đi chế Vong tình cổ…..
Vong tình cổ cực kì khó luyện, tỉ lệ thành công chỉ có một phần mười.
Có thể cũng sẽ bị sâu độc cắn nát trái tim mà chết.
Cho nên từ xưa đến nay, cũng chỉ có vài Cổ nữ có thể luyện thành công.
Nàng hoàn toàn dùng mạng để đổi.
Nàng chính là dùng mạng mình để đổi!
Để lại cho hắn tự do, cùng là cho mình một cơ hội…….
Hắn không phải chửi mình hao tâm tổn trí vì muốn độc bá hắn sao?
Nàng đã buông tay, vậy tại sao hắn lại còn muốn tìm nàng? Nàng đã thả tự do cho hắn không phải sao?
Hắn có thể đi làm Vương gia phong lưu của hắn, đi mà trái ôm phải ấp!
Chẳng lẽ là _____Biết ta bị oan uổng, cảm thấy có lỗi với ta, cho nên mới bồi thường ta?
Vẫn biết ta tuy bị thương nhưng chưa chết, còn sống rất vui vẻ. Làm cho hắn thực không cam lòng?
Vì sao hắn còn muốn đến trêu chọc nàng? Nàng rất vất vả mới quên được hắn. Chẳng lẽ phải bức nàng chết hắn mới cam tâm?!
Vong tình cổ, Vong tình cổ, nếu nàng cả đời không gặp hắn, như vậ cả đời nàng cũng sẽ không nhớ tới đoạn chuyện cũ thê lương này.
Nhưng hắn tìm được nàng rồi, còn bò lên người nàng!
Mà chính mình, cũng rất ngu ngốc, lại tiếp tục yêu hắn!
Đáng chết không, lại có trận hoan ái này, thế nên mới giải trừ được vong tình cổ. Mở ra máu chảy đầm đìa ……….
Nàng càng nghĩ, ngọn lửa giận trong lòng nàng càng mạnh mẽ, ủy khuất cũng lập tức dâng trào như sóng biển, cảm xúc nghiêng về một bên khiến nàng nhào đầu về phía trước. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng thê lương......
‘Cạch’ một tiếng, cửa được mở ra.
Phượng Thiên Vũ bưng một chén cháo đi đến.
Thấy nàng đang muốn ngồi dậy. Mỉm cười: “Nàng đã tỉnh, sao không ngủ thêm một chút nữa?”