Người nọ nhíu nhíu lông mi như khói nhẹ, miễn cưỡng cười, vỗ vỗ đầu Long Phù Hiên: "Tiểu cổ sư, anh và em gái của cậu vừa gặp đã thân, anh và con bé trò chuyện, cậu đến phía trước thúc giục thức ăn mang nhanh đến, tại sao hôm nay mang đến chậm thế? Đại gia sắp chết đói rồi!"
Long Phù Hiên sững sờ một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt một cái, Hoa Bão Nguyệt lại hướng hắn nháy mắt mờ ám.
Long Phù Hiên bừng tỉnh đại ngộ.
Ha, không phải là Hoa ca đã động tâm tư với em gái mình rồi chứ?!
Ừm, lấy sức quyến rũ của hắn nhất định có thể đem đầu óc em gái mình mê mệt choáng váng.
Không bao giờ lại nhớ đến Phượng Thiên Vũ nữa......
Hắn vẫn không nên tiếp tục ở lại nơi này làm bóng đèn......
Hắn như là nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái: "Nga, đúng rồi, một lát nữa tôi còn có một hộ khách muốn gặp, em gái, em cùng Hoa ca ăn trước, anh đi ra ngoài một chút."
Vội vàng đi.
Long Phù Nguyệt đương nhiên nhiên biết đầu quả dưa của anh trai mình đang chuyển cái ý niệm gì trong đầu.
Không khỏi cười khổ một cái.
Bất quá nàng hiện tại thật vất vả nhìn thấy một chút hi vọng, đương nhiên sẽ không để ý nhiều như vậy.
Vội vàng nhìn thoáng qua Hoa Bão Nguyệt, thốt ra: "Hoa đại ca, nói như vậy anh cũng là hồ ly tinh......"
Những lời này nói ra khỏi miệng, mới phát giác bản thân mình nói chuyện có chút đường đột. Không khỏi đỏ mặt: "Thực xin lỗi."
Hoa Bão Nguyệt lại không thèm để ý, đem thân mình nghiêng người dựa vào ghế, lắc lư ngón tay giống như bạch ngọc: "Không sai, ta vốn chính là hồ ly tinh. Em không hề nói sai."
Mặt Long Phù Nguyệt lại đỏ lên, thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng cũng không còn tâm tư đi vòng vèo, nhìn Hoa Bão Nguyệt: "Thì ra anh thật sự là thân thích phương xa trong miệng của Hoa Đậu Đậu, hắn nói bản lãnh của anh rất lớn, đã là thần tiên. Khẳng định có biện pháp xuyên qua cổ kim đúng hay không?"
Hoa Bão Nguyệt sờ sờ mũi, trong lòng cười khổ.
Trước kia hắn quả thật xem như thần tiên, nhưng từ khi mất đi nội đan, lại đánh bậy đánh bạ xuyên thủng về thời đại quỷ dị này, linh lực của hắn còn chưa đủ được một phần mười của quá khứ.
Ai, hảo hán không đề cập đến thất bại năm đó, nhắc tới đó là sầu sát nhân a......
Hắn cười nhẹ một tiếng, không đáp hỏi lại: "Tiểu nha đầu, hay là em muốn xuyên qua?"
Long Phù Nguyệt gật đầu thật mạnh một cái: "Vâng, em muốn xuyên trở về triều đại kia, em nhất định phải trở về!"