Người nọ đúng là Phượng Thiên Vũ, hắn so với nửa năm trước tựa hồ càng tuấn tú hơn, tang thương trong mắt cũng nhiều hơn.
Hộ tống Phượng Thiên Diệp bước lên lâu.
Hắn giống như nhận thấy được cái gì, nhìn về hướng Long Phù Nguyệt bên này một cái.
Long Phù Nguyệt màu tóc trắng, cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng Long Phù Nguyệt run lên, vội vã chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Trái tim của Phượng Thiên Vũ cũng là không hiểu sao lại nhảy dựng.
Ánh mắt thật đặc biệt!
Nhưng trong nháy mắt này lại làm cho hắn có loại cảm giác rất quen thuộc!
Nhưng gương mặt này lại cực kỳ xa lạ.
Hắn dám đánh cược, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp nàng. Cái loại cảm giác đặc biệt này từ đâu mà đến?
Mình nhớ nàng đến phát điên rồi sao?
Mới có thể từ trên mặt một cô nương xa lạ thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của Long Phù Nguyệt......
Trong lòng hắn khẽ cười khổ một chút, lại nhìn nam tử bên người nàng một chút.
Nam tử kia hai tay ôm cánh tay, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy ý cười làm cho người ta đoán không ra.
Lười biếng đứng ở nơi đó, lại rất có khí thế.
Nam tử này công phu không thấp! Cũng không phải người thường!
Đây là phản ứng đầu tiên của Phượng Thiên Vũ!
Người luyện võ đều có một loại bản năng, một loại bản năng cảm ứng đối với hơi thở của người đối diện.
Võ công càng cao, cảm ứng càng lớn.
Người này là ai vậy?
Khẳng định không phải là người của Thiên Tuyền Quốc, bằng không người xuất chúng như thế, hắn không có khả năng không biết......
Phượng Thiên Diệp đương nhiên cũng nhìn thấy hai người Hoa Bão Nguyệt, trong đôi mắt cũng hiện lên một chút kinh ngạc.
Nhưng hắn lúc này còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên cũng không chú ý nhiều lắm, cười cười nhìn Phượng Thiên Vũ nói: "Cửu đệ, chúng ta đến phòng dành riêng chúng ta đi."
Phượng Thiên Vũ lại cười nhẹ một tiếng, nói: "Lục ca, lúc này hai nhân vật giống như hai bằng hữu đây, không quen biết một chút chẳng phải sẽ tiếc nuối lắm sao?"
Gót chân xoay tròn, xoay người đi đến trước mặt Hoa Bão Nguyệt, liền ôm quyền: "Vị nhân huynh này, mời."
Hoa Bão Nguyệt lười biếng đáp lễ lại: "Cửu vương gia, mời."
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức mỉm cười: " Nhân vật nhân huynh như đi vào tệ quốc, Tiểu Vương đến bây giờ mới có duyên nhìn thấy, chậm trễ tiếp đón. Chẳng biết có thể thỉnh nhân huynh uống ly rượu nhạt hay không?"