Long Phù Nguyệt không dám nói nữa, vội khoanh chân ngồi im.
Lòng bàn tay Hoa Bão Nguyệt phát ra một đạo bạch quang (ánh sáng màu trắng) nhu hòa, bao kín cả người nàng bên trong.
Long Phù Nguyệt cảm thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu chậm rãi xuyên vào, ở tứ chi hài hòa lưu chuyển, cảm giác lạnh như băng ở bàn tay dần dần biến mất….
Ước chừng qua thời gian một ly trà, Hoa Bão Nguyệt rốt cuộc thu tay lại nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đứng dậy rồi.”
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, quýnh quáng xem xét tay, vừa mới nhìn thấy, lại ngây ra!
Thi ban to như đồng tiền trên tay không hề biến mất, chình là đổi từ màu hồng ban đầu thành màu đỏ nhạt. Hơn nữa còn có xu thể tăng nhiều hơn. Ban đầu chỉ có ba bốn, nhưng bây giờ hiện lên đầy cả mu bàn tay, lan cả vào trong tay áo.
Trong long nàng trầm xuống, cắn răng một cái, đem tay áo xắn lên, quả nhiên trên cánh tay đều là cái loại lấm tấm màu hồng này…..
Trước mắt nàng tối sầm, trừng mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt: “Thối hồ ly, ngươi đùa bỡn ta phải không? Làm sao thứ này không thấy giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều hơn?”
Hoa Bão Nguyệt giống như sớm dự liệu được phản ứng của nàng, hừ một tiếng: “Xú nha đầu không biết tốt xấu, Đại gia đã đem thi độc của ngươi tản ra rồi, bằng không thân thể này của ngươi trong vòng một ngày sẽ biến hư thối. Nhưng bây giờ có thể bảo vệ ba ngày không hư.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen đi: “Ba ngày không hư? Ngươi là nói ta khó thoát khỏi cái chết? Một ngày cùng ba ngày có cái gì khác nhau chớ?”
Hoa Bão Nguyệt thản nhiên nói: “Đương nhiên là có khác nhau, thời gian một ngày ta ở đâu tìm ra cho ngươi một thân thể khác chứ? Ba ngày còn có cơ hội cứu vãn.”
“Nhưng …Nhưng là bộ dạng của ta bây giờ còn dám nhìn ai chứ? Đúng rồi, trên mặt ta có có hay không?”
Hoa Bão Nguyệt yên lặng nhìn nàng, cho nàng một ánh mắt khẳng định, vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, hiện tại ngươi tuy rằng có chút khó coi, nhưng cũng may không ô nhiễm ánh mắt của ta, ta cố xem như không thấy là được.”
A? Long Phù Nguyệt nước mắt đầy mặt rồi!
Thời gian ngắn ngủi như vậy, mình đã biến thành loại quái vật xấu xí nào rồi?
Ông trời, người làm sao có thể làm vậy?
Chợt nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Phượng Thiên Vũ như gió lốc xông vào.