Tất cả những thanh âm hoan hô trong nháy mắt tạm dừng, ngã tư đường vốn dĩ ầm ỹ vô cùng, bỗng dưng có một khoảnh khắc im lặng.
Bọn họ đồng loạt ủng hộ thái tử —— Tại sao lại chạy trở lại đây?
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt như tờ giấy. Trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không tin.
Hắn nghe được cái gì? Là hắn nghe nhầm sao?
Thị vệ ban nãy vây quanh hắn, đi ở phía trước, phía sau chính là thị vệ tiểu đầu mục hướng hắn bẩm báo Long Vương phi đuổi theo ở phía sau giống như phát điên rồi, thì hắn chỉ cảm thấy thật sâu chán ghét.
Người đàn bà kia, tự tay giết chết hài tử của hắn, hắn không lấy tính mạng của nàng ta chính là trời lớn ban ân rồi, lại còn chưa từ bỏ ý định!
Hiện tại đã biết hối hận sao? Đã muộn rồi!
Lạnh lùng phân phó một câu: "Thả nàng, bảo nàng cút!"
Cũng không quay đầu lại, đi tới trước.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa đi ra không xa, liền từ ở bên trong tiếng người ồn ào, thoang thoảng nghe có tiếng khóc nỉ non, hét lên.
Thân mình ở trong nháy mắt giống như bị định trụ, cứng ngắc giống như một khúc gỗ.
Nàng gọi mình là cái gì?
Đại Vũ Mao? Đó là độc hữu xưng hô mà Phù Nguyệt của hắn đối với hắn a!
Là nàng sao? Là nàng trở về chưa?!
Nhưng—— Hắn lại sợ hắn sẽ thất vọng, nửa năm này thất vọng quá lâu, gần như đã trở thành tuyệt vọng. Bao nhiêu lần trong giấc mộng đêm khuya đều đã gặp nàng trở lại, Phù Nguyệt của hắn đã trở lại, nhưng khi tỉnh lại đối mặt cũng là vô tận hư không cùng cô tịch.
Lúc này đây, sẽ là thật vậy chăng?
Có phải vẫn là nữ nhân chết tiệt kia mê hoặc hay không?
Nhưng, hắn không thể buông tay được, chỉ cần có một phần vạn hi vọng hắn sẽ không buông.
Gần như không kịp suy nghĩ, hắn quay đầu ngựa lại liền chạy trở về! Đánh ngựa như bay.
Chớp mắt liền đến trước mặt của nàng.
Hắn phi thân xuống ngựa, đứng ở trước mặt của nàng, sắc mặt khẽ biến thành hơi có chút tái nhợt, trong đôi mắt giống như biển rộng bắt đầu khởi động ba đào, chậm rãi vươn tay, thanh âm thập phần là không xác định: "Phù Nguyệt?"
Bóng lưng đơn bạc ngã nằm ở trên mặt đất đầy bụi bặm chấn động mạnh, ngẩng đầu lên từng chút, từng chút một, trong đôi mắt to ấy, nháy mắt hình như có một ánh sáng hiện lên, giống như người chết đuối bỗng nhiên nắm lấy được một cọng cỏ khô.
Nâng bàn tay nhỏ bé lên bắt được vạt áo của hắn, sống chết không buông ra.