Cũng không biết vì sao, nàng đối với đại sư huynh vẫn lòng mang áy náy, trước đó vài ngày hắn bỗng nhiên đi không từ giã, nàng còn tưởng rằng hắn trách tội nàng, trong lòng rất không vui.
Lại không nghĩ rằng ngày đại hôn, hắn vẫn là gấp trở về như thế, nhưng lại tự mình làm chủ hôn của nàng.
Ô ô, nàng quá cảm động!
Cổ Nhược nghiêng mặt nhìn Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: "Phù Nguyệt ta liền giao cho đệ, đệ phải đối xử với nàng thật tốt, không được để nàng lại thương tâm."
Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Sư huynh, huynh yên tâm, ta sẽ không để cho bất cứ chuyện gì làm nàng thương tâm."
Cổ Nhược khẽ gật đầu, lui ra phía sau hai bước, liền bắt đầu chủ trì hôn lễ.
Hắn vốn chính là đại tế sư, chủ trì này có thể nói là chuyện rất quen thuộc.
Trước lớn tiếng đọc diễn cảm thánh chỉ sắc phong, lại bắt đầu đọc tế kiện văn thư tổ tông.
Thanh âm của hắn cực kỳ trong sáng, thanh âm nghe giống như không lớn, nhưng trong trẻo lạnh lùng truyền ra, trên đài dưới đài mấy nghìn người đều nghe rành mạch.
Hiển nhiên dùng tới nội công.
Hai phần văn thư đều là từ ngữ tao nhã, thao thao bất tuyệt, Long Phù Nguyệt nghe không rõ, nhưng trong lòng hiểu được đều là một ít lời hay,
Nghe xong hết, quả muốn ngủ gà ngủ gật.
Nàng mặc một thân trang phục và đạo cụ cồng kềnh như vậy, toàn thân đau nhức muốn chết, hận không thể tìm ghế dựa ngồi một lát.
Nhưng người ở phía trên dàn tế tuy rằng không ít, ghế dựa cũng không có lấy một cái.
Long Phù Nguyệt chỉ phải đứng
May mắn Phượng Thiên Vũ đứng ở bên cạnh nàng, vẫn nắm một bàn tay của nàng, thỉnh thoảng truyền chút chân khí cho nàng, bằng không nàng thật sự phải mệt chết rồi.
Ở trên tế đàn cung kính lạy thiên địa tổ tiên, sau đó kết thúc buổi lễ.
Nhưng hôn lễ cũng không có chấm dứt.
Phượng Thiên Vũ cùng Long Phù Nguyệt lại quay trở lại hoàng cung, trên đại điện nhận bách quan triều bái, đặc phái viên ngoại quốc triều bái, các vị quan có cấp bậc, các mệnh phụ cao quý, đại biểu quan địa phương các nơi nhất phương dân chúng triều bái......
Gần như ép buộc đến hoàng hôn, Long Phù Nguyệt mới được đưa vào hậu cung, vào bên trong tân phòng.
Long Phù Nguyệt gần như bị một thân trang phục và đạo cụ nặng nề này đè gục xuống.
Một ngày nay nàng lại gần như chưa ăn gì vào bụng, đói đến mức, ngực và bụng gần như dính sát vào nhau.
Trước mắt từng đợt biến thành màu đen, trong lòng âm thầm oán giận, xem ra ngôi hoàng hậu này thật đúng là không phải tốt như vậy. Suốt cả ngày hôm nay, nàng mệt hơn cả con bò.