Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 27

Du Khoắc tuy hiếu chiến nhưng không hành động lỗ mãng. Lùi vài bước ra sau, hắn nhường " con mồi " cho kẻ bệnh hoạn kia.

Hải Lác Lôi tự biết thân biết phận, bẽn lẽn núp xa xa đằng sau Du Khoắc và Nhược Hưng Uyên. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Hắn không định chen chân thí mạng vô nghĩa trong trận phong ba này.

Hú hồn tiếng xấu Nhược Hưng Uyên vang vọng khắp Tâm Lan thành. Là loại người không trêu vào được.

Lô ghế khách quý quen thuộc, Hịch Soái triệt để hồn lìa khỏi xác. Tam đệ một chấp ba, ngầu vô đối. " Hỉ Sử... Con tim nhỏ bé của ta sắp teo tóp vì đệ rồi đó. Sao đệ lại đi chọc trúng thằng điên kia chứ? ", hàm răng va lập cập, Hịch Soái lẩy bẩy cắn móng tay cắn móng tay.

" Hỉ Sử đặc biệt bình tĩnh! " Tư Thần tận hưởng thanh âm vạn người xì xào, không gian ngột ngạt. Vì sao... Hắn cảm giác Hỉ Sử lúc này... Đang cực kì phấn khích và... Sôi sục cơn giận ngầm ấp ủ.

Tay hắn khẽ vuốt mặt nạ, vị trí đối diện đôi mắt, hắn mất mát. Tiếc quá, ta... Muốn được thấy tư thế kiêu hùng của ngươi trên võ đài.

" Trận đấu này... Là mảnh ghép quan trọng ngươi bằng mọi giá muốn đạt lấy phải không? " Tư Thần lẩm bẩm.

- --

Thanh kiếm sắc bén chậm rì rì tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm bóng láng tuyệt hảo, phản chiếu ánh ngọc bích lấp lánh, một thanh kiếm tốt. Khí lực rót vào hóa thành kiếm khí.

Có người tinh mắt nhận ra, Hỉ Sử yêu thích nghiên cứu kiếm thuật không ngoại lệ lạ lẫm kiếm khí ngọc bích vờn ảo quanh lưỡi kiếm " Hoàng kiếm cao cấp! "

Nhược Hưng Uyên mân mê vuốt vuốt thanh kiếm, đê mê hít hít kiếm khí " Coi như thằng nhóc nhà ngươi có hiểu biết! "

Khán giả một phen rợn da gà, họ hơi bị dị ứng hành động đầy tính tởm của hắn.

" Ta yêu quý Bích Ngọc vô cùng, không nỡ mang nó lên võ đài chịu trầy xướt. Vốn dĩ hôm nay ta có trận đấu với Du Khoắc, đành dùng Bích Ngọc định đối phó trọng kiếm của hắn. Vô tình lòi đâu ra một tên nhóc không hiểu chuyện quấy rối giữa chừng, vinh dự đi, ngươi... Là người đầu tiên nếm thử Bích Ngọc! "

Trọng kiếm Hỉ Sử hai tay nắm chặt nâng cao, khối lượng thanh kiếm, Hịch Soái từng kinh nghiệm qua nên rõ nó nặng cỡ nào. Các trận trước, Hỉ Sử toàn lợi dụng độ nặng này bem gãy kiếm đấu thủ cũ.

Thân ảnh Ngọc Bích " vun vút " hư ảo, mỗi kiếm chém ra đều chuẩn xác đem Hỉ Sử chèn ép đẩy lùi. Mấy chục đạo quang ảnh chói mờ phũ xuống va trúng trọng kiếm kêu lẹt xẹt.

Dẫn khí nhập trọng kiếm, Hỉ Sử không tỏ ra yếu thế, hai bên giao nhau hồi lâu.

Nhược Hưng Uyên cũng một thời mang danh hiệu thiên tài lấn áp Nhược Tinh. Mấy năm trước tâm tình đại biến, đầu óc bất thường... Thiên phú kiếm thuật cao siêu tăng vọt.

Từng là một chàng trai nho nhã si mê học tập, sau một đêm biến thành một con người hoàn toàn khác. Không người nào nhắc về một Nhược Hưng Uyên tài giỏi, người ta ấn tượng sâu sắc... Hắn là tên điên.

Kinh Vân Thường!

Ngọc Bích kiếm lạnh lẽo vung chém, mãnh ý chứa kiếm khí xung mãn kết hợp kiếm thuật lững lờ biến ảo. Hỉ Sử thao tác gió né tránh, một kiếm này đầy cương mãnh, hắn không tài nào cản.

Hỉ Sử né được một, Ngọc Bích kiếm vẫn chưa dừng lại.

Lục Diệp Phiêu!

" Cái gì? " Hỉ Sử đang lơ lửng giữa chừng, thao tác thói quen vung kiếm đỡ.

Vụt!!!

Trọng kiếm đứt lìa, bị cắt ngọt sớt hệt cắt bánh mì. Hỉ Sử không luống cuống, tình huống này hắn đoán được.

Ngọc Bích kiếm phẩm chất là hoàng kiếm cao cấp, độ cứng cao và kim loại rèn đúc quí hiếm.

Trọng kiếm Hỉ Sử là hàng phổ thông, đúc từ kim loại đặc thù nên nặng và bền hơn trọng kiếm thường. Thứ này chuyên môn dùng để luyện tập chịu lực thường ngày của hắn. Tuy có khí lực truyền dẫn tăng cường độ cứng cáp cho trọng kiếm nhưng chơi không lại hàng xịn của người ta.

Kiếm khí màu ngọc bích tàn dư lưu động nổ rách tơi tả tay áo hắn.

Nhược Hưng Uyên khúc khích cảnh cáo " Lần sau sẽ là đôi tay thay vì ống tay áo! "

Cạch!!!

Phần trên thanh trọng kiếm vun vút bay trên không trung đã đời rơi đất.

" Sao nào... Kiếm bị gãy đôi, nhóc con đấu được nữa không? " Nhược Hưng Uyên vẻ tốt bụng hỏi thăm, cố tình gợi nhắc tình thế hiện tại của Hỉ Sử. " Hừm, trò trẻ con! "

Mảnh kiếm bị đá bay nhắm Nhược Hưng Uyên, dù có phong nguyên khí bọc mũi kiếm. Nhược Hưng Uyên như cũ khinh thường làm lệch mảnh kiếm bay chỗ khác.

" Làm ơn... Sao lại đâm đến chỗ tôi chứ? " Hải Lác Lôi khóc đến nơi, nằm không cũng dính đạn. Than ròng nhưng hắn vẫn giơ kiếm tùy ý đỡ. Được phen hùa trêu tức " Tiểu tử, không còn kiếm xài nên rối quá đánh loạn à? Anh khuyên nhóc lập tức dập đầu xin lỗi bọn anh đi, không thảm với Nhược Hưng Uyên thiếu gia đấy. "

Hải Lác Lôi không có coi nhẹ Hỉ Sử. Nhưng tình huống Hỉ Sử giờ đúng là rất tệ.

Một đấu ba, Nhược Hưng Uyên một mình hủy mất kiếm của hắn.

Không có vũ khí, kiếm thuật có tốt cũng không cách nào vận dụng. Trên hết, tu vi hắn yếu xìu. Loại cục diện này, kẻ ngốc đủ nhìn ra... Hỉ Sử bị đoạn tất đường thắng.

Nửa thanh kiếm trong tay giờ chính là mảnh phế liệu, Hỉ Sử không tia do dự vứt bỏ.

Mọi người đồng loạt nghĩ " Hắn chịu thua? ", hồi hộp dõi theo từng hành động của hắn.

Nhược Tuân và mấy đám người gia tộc chán nản rầu rĩ, biểu hiện ngày hôm nay của Hỉ Sử quá tệ, đến trông mong hắn nhiều như họ cũng thất vọng. Họ không mong mỏi Nhược Ti coi trọng hắn điểm gì nữa.

Trái ngược suy nghĩ của tất cả mọi người, Hỉ Sử trợn mắt hung dữ mất kiên nhẫn " Tôi rất bận, ba người thử thách kiên nhẫn của tôi đấy à? Không cùng lên, vậy đừng trách tôi! "

" Thằng đó lải nhải gì thế? " Hải Lác Lôi vỗ trán " Cứng đầu! "

Du Khoắc chán nản " Kết thúc trận đấu tẻ nhạt này đi Hưng Uyên. Ngươi dọa nó hỏng não rồi kìa! ", hứng thú đấu với Hỉ Sử một lần vụt tan không còn tí gì.

Trọng tài giữ vững tập trung cao độ, đợi Nhược Hưng Uyên ra cú kết liễu thì hắn sẽ ra tay cứu Hỉ Sử.

Nhược Hưng Uyên không lề mề thêm, hắn ham muốn dập Hỉ Sử thê thảm.

" Tam đệ né... Né mau đi. Tên điên chém đến rồi kìa. Trọng tài sao không chịu ra can thiệp chứ? Không thấy tiểu tam không còn kiếm để đấu rồi sao? " Mặc Hịch Soái trên lô ghế kêu gào.

Thế công bên dưới không chút dừng lại.

Hỉ Sử một bộ dáng không vội nói " Đáng tiếc, bảng kiếm đâu đồng nghĩa người bị hủy kiếm là thua đấu. Người tinh thông kiếm thuật nên họ dở tệ khoản võ công, bọn người lúc trước ta đánh bại, trùng hợp bọn chúng có cùng nhược điểm giống thế. "

Chém tới, Hỉ Sử bộ pháp chuyển động theo chiều phong quỹ tránh né.

" Ngươi hủy trọng kiếm của ta, tính đúng như kết cục bọn họ. Ta sẽ bại trận không sớm thì muộn. Có kẻ kiếm thuật tốt như ngươi, dự kiến ta bại đủ nhanh đủ thảm! "

Loạn Phong Liên Trảm!!! 

Phong Dật Đao!!!

Để có thể chưởng khống nguyên tố, quan trọng nhất phải là người có linh lực cao và tâm trí tốt. Khí lực chỉ là điều kiện nhỏ thôi. Và đây là điều Nhược Hưng Uyên ghét khi đấu với Hỉ Sử, ma pháp phong hệ đầy tinh chuẩn không chê vào đâu.

Đáng chết khi tự hắn thừa nhận chính hắn thua Hỉ Sử về khoảng ma pháp, linh lực hắn thiếu khuyết nên không cách nào học ma pháp. Điên cuồng tu luyện chỉ bổ khuyết được khí thể xông lên hàng đệ tam tầng.

" Nếu ngươi nghĩ dùng những trò tiểu xảo này hòng kéo dài... "

Trong mắt mọi người, Hỉ Sử là đang cố dài xíu thời gian bại trận.

" Ông anh hiểu nhầm gì rồi chăng? " Hỉ Sử khách khí trả lời, tầm mắt tia về phía Du Khoắc, đúng hơn là tia trọng kiếm hắn vác trên vai " Tôi đã nói tôi rất bận. Kết thúc trận đấu được rồi! Khi thực lực hơn kém nhau quá lớn, thắng thua không còn kịch tính. "

Hắn ngay thẳng dáng lưng thấp nhỏ, chỉ đơn giản là đứng sát mép võ đài tùy ý bị đánh rơi lúc nào không hay, nhưng mọi người tâm trạng tập trung dõi theo...

Họ hình như lờ mờ cảm giác khí thế của Hỉ Sử thay đổi.

Nhược Ti thưởng thức trận đấu, bỗng nhiên kích động gõ nát tay cầm ghế. Mọi người ngồi gần hết hồn, gia chủ là đang bất mãn với Hỉ Sử tột độ à?

Hải Lác Lôi hiểu sai lời nói Hỉ Sử " Đã đời nó mới chịu đầu h...! "

Một cú xẹt ngang nhanh hơn gió cắt, Hải Lác Lôi chưa kịp nói hết câu thì cứng họng...

Hỉ Sử một chiêu bổ Du Khoắc thoáng mắt nằm đo đất không ngóc đầu lên được. Hỉ Sử nâng trọng kiếm soi tới soi lui, chắt lưỡi lầm bầm vẻ tạm chấp nhận.

Giọng trọng tài giúp Hải Lác Lôi hoàn hồn.

" Du Khoắc loại! "

Chớp nhoáng cục diện biến hóa nghiêng trời lệch đất. Người xem sững sờ không dám tin tưởng mắt mình. Du Khoắc ít nhiều cũng là đệ tam tầng khí thể, một chiêu bại, không thể nào.

Người bất mãn với Hỉ Sử toàn thể cứng họng. Nói gì được nữa chứ?

Trận đấu của Nhược Tinh kết thúc nên hắn cố ý qua đây gặp Nhược Ti. Một màn này đập vào mắt hắn... Một chiêu nắm chắc hạ được Du Khoắc, thú nhận hắn không làm được.

Hỉ Sử làm được, làm đến toàn thể người á khẩu, đến Nhược Hưng Uyên trợn mắt giật.

Hải Lác Lôi câm nín muốn giảm thấp đi sự tồn tại của mình... Hắn thấy những thứ mình khuyên Hỉ Sử nãy giờ chính xác là một trò cười.

Hỉ Sử không có quên hắn. Trọng kiếm vung gần như đè dẹp lép Hải Lác Lôi, hắn sợ muốn khóc.

Nặng kinh hồn trọng kiếm mà Hỉ Sử vung vùn vụt bem hắn ngã nhào.

Không ngoài dự đoán, Hải Lác Lôi bị đập đo sàn đầy thê thảm, cả người bầm dập, bị cái thứ nặng vậy vố vào người, khác nào bị đá tảng đập.

" Thanh kiếm của anh, cho tôi mượn. Lát trả sau! " Hỉ Sử tự nhiên vô cùng cầm lấy thanh kiếm của Hải Lác Lôi.

" A...! " hắn định nói gì đó nhưng bị Hỉ Sử lườm nên rụt cổ khóc thầm: đây không phải là mượn nữa. Nó đe dọa mình cướp đầy trắng trợn.

Cân nặng trọng kiếm quá mức lực tay của Hỉ Sử, dùng quá bất tiện hắn đổi sang thanh kiếm của Hải Lác Lôi.

Hải Lác Lôi khóc một dòng sông nằm vật giả ngất cho xong: thằng đó là một con quỷ. Nó đòi 1 chấp 3 đồng nghĩa nó nhắm ăn chắc hết rồi. Sao mình hồi nãy nói ngu chi vậy? Lỡ nó thù rồi tí quay lại thịt mình luôn thì sao? Trọng tài mau cứu với!

Hắn ánh mắt cầu khẩn long lanh. Trọng tài tốt bụng phối hợp " Hải Lác Lôi, loại! "

Được cho xuống, hắn vui đến độ muốn bay đến ôm hôn trọng tài kính mến tỏ lòng thành ý, nhưng thôi lỡ diễn sâu rồi... Nằm vật vờ cho người khinh xuống luôn.

Hiện nay trên võ đài, chỉ còn dư lại một đối thủ duy nhất... Nhược Hưng Uyên cất đi nụ cười dị hợm, cảnh giác cao độ.

Bọn trưởng lão Nhược gia phân vân, Hỉ Sử chứng minh thực lực mạnh vượt ngoài mong đợi bọn hắn. Nhưng Nhược Hưng Uyên thua quá thảm sẽ mất mặt Nhược gia, Hỉ Sử 1 chấp 3 danh tiếng sẽ vang dội đủ tư cách đứng đầu trong các đấu thủ, ngược lại Nhược gia sẽ bị xấu mặt. Xoắn hết cả quẩy, ủng hộ bên nào giờ.

Trong lúc bọn hắn phân vân, trận đấu chìm vào đỉnh điểm căng thẳng. Hịch Soái hú hét cổ vũ hăng say nhất.

Soạt!!!

Lục Diệp Phiêu!!!

Bồng Lai Vân!!!

Bích khí lan tỏa ngút sân, liên chiêu kiếm ảo chém tới tấp, Nhược Hưng Uyên mắt đỏ sọc hệt kẻ điên cuồng sát điên loạn.

" Nhược Hưng Uyên lâm vào trạng thái " khát máu " rồi. Ta coi ngươi còn đắc ý được nữa không Hỉ Sử! " Nhược Tinh lòng đầy ghen ghét, Hỉ Sử đe dọa lòng kiêu hãnh và tự tin của hắn trầm trọng. Đem ra so sánh thực lực, hắn hơi mất lòng tin bản thân.

Nhược Hưng Uyên vung kiếm loạn xạ, đường kiếm xuất ra bất tuân qui tắc.

Đâm chém rối tung rối mù, Hỉ Sử không ỷ mạnh đâm đầu vào. Dù gấp gáp hay tức giận, hắn thầm tự nhủ phải giữ cái đầu tỉnh táo.

Nhược Hưng Uyên mê mê sảng sảng phun lời biến thái " Bích Ngọc... Mày muốn chém tay hay là chặt chân nó. Tao nghĩ... Chặt nó ra từng khúc là hay nhất. "

Rơi vào trạng thái khát máu cuồng loạn này nhìn như thực lực Nhược Hưng Uyên tăng lên đáng kể.

Tuy nhiên Hỉ Sử đầy khinh thường, mượn bợ tính cuồng sát đánh mất tự chủ bản thân, ra chiêu đầy tính bất ngờ không ai đóan được, người thông thường sẽ dễ bị Nhược Hưng Uyên chấn áp. Xui là cách này không khác gì múa rìu qua mắt thợ trước Hỉ Sử.

Nhược Hưng Uyên chân chính là con thú đáng thương cố vùng vẫy giả hung ác dọa người.

" Ngươi là kẻ khiến ta lãng phí thời gian nhất đấy! " câu nói cuối cùng Nhược Hưng Uyên nghe được.

Hỉ Sử nhặt lại trọng kiếm bỏ bơ vơ, phối cặp song kiếm kì lạ, một trọng kiếm chặn chiêu, kiếm kia trảm Nhược Hưng Uyên thê thảm. Máu bắn cực kì hoa lệ, mọi lúc là lưỡi kiếm của Nhược Hưng Uyên tẩm máu kẻ thù, nay đã đảo ngược....

" Trận đấu kết thúc, Hỉ Sử Mạn Khái La đạt trọn 9 điểm. Tân quán quân bảng kiếm. "

Khán đài bùng nổ, Hịch Soái mừng như điên lắc lắc Tư Thần " Tiểu tứ nghe không, tiểu tam thành công trở thành quán quân bảng kiếm rồi. Tuyệt vời quá! "

Niềm vui quá đỗi lớn nhưng Tư Thần không hùa theo được, tâm trạng nhấp nhô bất an... Cảm giác Hỉ Sử sắp làm gì đó.

Bốp bốp!!!

Tiếng vỗ tay từ phía hàng ghế Nhược gia làm mọi khán giả phấn khích phát run, họ không hẹn mà giữ trật tự và im lặng.

Người đang vỗ tay là gia chủ Nhược gia đó, biết điều để giữ mạng đi.

Mọi ánh mắt tập trung trên người Nhược Ti, thắc mắc, bà ấy đang vỗ tay khen ngợi Hỉ Sử à?

" Xuất chúng! " một câu khen ngợi đầy bình thường, nhưng thốt ra từ miệng của Nhược Ti thì các trưởng lão sởn cả da gà da vịt.

" Hỉ Sử Mạn Khái La, ta chọn ngươi là người kế nhiệm trụ cột hạch tâm gia tộc. Ngươi hài lòng với vị trí này chứ. " đó không còn là câu hỏi hỏi ý. Là lời mời dụ dỗ.

Nhược Tinh không cam lòng, những năm hắn phấn đấu tiến bộ, bà cố chưa bao giờ coi trọng hắn đến vậy. Bà ấy khen qua loa vài từ là hắn, ánh mắt chưa dừng ở trên người hắn quá lâu.

" Không thể...! "

Lăng trưởng lão nhanh tay bịt mồm con gái lại. Lời của gia chủ càng dám có ý kiến, chê mạng quá dài, ông bắn ánh mắt cảnh cáo.

Hỉ Sử điềm tĩnh đối diện Nhược Ti, quả là thuận lợi như hắn muốn đâu. " Nguyện theo ý gia chủ an bày! "

Nhược Ti gật gật đầu " Tốt, thu xếp ổn thỏa. Hôm sau đến gặp ta! "

Nhược Tinh thất thần. Hắn hệt một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Bình Luận (0)
Comment