Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 19

Bẵng đi một thời gian, Âu Dương lại nhận được điện thoại của Tiếu Huyền. Thanh âm của thanh niên vô cùng nhu thuận: “Thầy, tối nay nếu có thời gian, đến chỗ em ăn một bữa cơm đạm bạc đi.”

Âu Dương chần chừ một lát. Anh đã chạm đến bí mật yếu ớt nhất của Tiếu Huyền, nhìn đến việc riêng tư của hắn, nếu gặp lại Tiếu Huyền, chắc hẳn sẽ rất ngượng ngùng.

“Là tự tay em nấu đó.”- Hắn bắt đầu khoe.

“………..”

“Thầy sợ sao? Nếu không muốn đi cứ nói thẳng, cũng không sao đâu.”

Âu Dương tự nhiên cảm thấy có chút đau xót: “Em đợi một chút, tôi xuống ngay.”

Tiếu Huyền ngoan ngoãn đứng chờ dưới lầu, mặc cho tuyết trắng bám đầy cổ áo khoác, ngoan như một chú thỏ nhỏ, bộ dáng rất đáng yêu, làm việc chu đáo.

Âu Dương đến căn hộ hắn đang ở, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngan ngát.

“Trước khi đi em đã chuẩn bị bữa tối xong hết rồi.”- Tiếu Huyền vừa kéo ghế mời Âu Dương ngồi xuống, vừa giải thích.

“Vậy sao….”- Âu Dương nhìn thấy một bàn thức ăn hương sắc mê người liền giật mình- “Từ lúc nào tài nấu ăn của em tốt như vậy?”. Tên này rõ ràng là đại thiếu gia đến việc đi mua hành cũng không biết a.

“Chỉ bình thường thôi.”- cười meo meo đầy hưởng ứng.

Thiếu một cái đĩa đựng nước chấm, Âu Dương tự mình đi vào nhà bếp lấy.

Nhà bếp được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, cư nhiên còn lưu lại chút mùi vị khói dầu, bồn rửa chén cũng còn tụ lại một ít nước. Nhưng bởi vì nhìn rất nề nếp chuyên nghiệp, Âu Dương trong lòng đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.

“Bữa ăn có thật là do em làm không?”

Tiếu Huyền bị anh nhìn chằm chằm có chút chột dạ: “À…. có một phần.”

“Một phần?”

“Uhm, một chút.”

“Một chút?”

Tiếu Huyền gãi gãi đầu: “Được rồi. Em chỉ có nấu nước thôi.”

Âu Dương trừng mắt nhìn hắn: “Em a.”

Tiếu Huyền lè lưỡi, mắt to tròn chớp chớp cầu xin tha thứ: “Em chỉ muốn thầy cao hứng thôi mà. Nhưng nếu em thật sự xuống bếp thầy ăn vào chắc chắn sẽ bị đau bụng.”

Sau đó thì hai người tâm bình khí hòa ngồi xuống vừa ăn cơm vừa tán chuyện phiếm, cũng đã lâu như vậy đến nay mới là lần đầu, quy củ ăn trong chốc lát, có thể nhận ra bọn họ đều hơi gượng gạo.

“Thầy mấy năm nay ra sao?”- Tiếu Huyền chọc chọc đũa xuống- “Thực vất vả đi, cũng thực…. hận em phải không?”

“Thật ra hoàn toàn không có.”- Âu Dương thành thật- “Tôi gần như đã quên em.”

Làn da vốn trắng nõn của thanh niên đột nhiên trở nên tái xanh: “Thầy, thầy…. Em cho đến bây giờ chưa từng quên thầy a.”

Âu Dương cười lắc đầu.

“Em nói thật, em cũng chưa từng ở bên ngoài tùy tiện!”- Tiếu Huyền vẻ mặt khẳng định- “Em chỉ thích thầy thôi.”

“Em a….”

“Thật mà.”- Tiếu Huyền có điểm sốt ruột- “Những ngày chỉ có thể nhờ tay phải giải quyết thật không tốt chút nào. Từ lúc trở về đến giờ cũng chỉ cùng thầy làm ba lượt mà thôi.”

“Uhm?”- Âu Dương nhận ra được lỗ hổng- “Không lý nào là ba lượt?”

“A………”- Tiếu Huyền có chút xấu hổ: “Chuyện về nhà kia thầy hoàn toàn không nhớ rõ sao? Thầy uống rượu say ngủ ngoài cửa, em đi theo thầy về nhà, ôm thầy vào phòng, sau đó liền, ách….”

Âu Dương nghĩ đến “mộng xuân” sống động như thật kia, thiếu chút nữa đứng phắt dậy: “Em, em….. tại sao có thể như vậy…..”

“Em không phải cố ý a, thầy, lúc ấy nhịn không được thôi.”- Tiều Huyền lộ ra biểu tình như cún con mắc lỗi- “Em còn để lại một vật cho thầy. Thầy không phát hiện ra sao? Trước kia tặng cho thầy đồng hồ, thầy nhất định đã ném đi, nên em liền đem một cái tương tự bỏ vào cái hộp của thầy.”

“Nhưng thầy cũng ném nó rồi phải không?”- Tiếu Huyền nhìn anh- “Thầy cũng tìm bạn trai mới. Thầy, thầy thật sự không thể yêu ta lần nữa sao?”

“Tiếu Huyền.”- Âu Dương có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm - “Tôi không còn muốn cùng em đùa giỡn nữa.”

“Em là thật lòng mà thầy.”

Âu Dương không biết làm sao, chỉ có thể cười khổ: “Lần nào em cũng nói vậy.”

“Thầy, không phải bây giờ em mới thích thầy, từ hồi còn đi học em đã nghĩ cả đời phải sống chung với thầy. Có rất nhiều chuyện em đã hứa nhưng không thể thực hiện, đó là vì tuổi nhỏ không thể làm được, nhưng hiện tại em đã khác trước kia, em đã là người lớn. Thầy có muốn biết em đã trở thành nam nhân như thế nào không?”. Thanh niên dùng ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn anh, dường như rất hi vọng anh hưởng ứng.

Âu Dương nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của hắn liền mềm lòng, cười nói: “Uhm, tôi muốn chứ, có bí quyết gì ư?”

“Lúc ở Mỹ, em chỉ nghĩ muốn mau chóng lớn lên. Mỗi ngày đều nói với bản thân, nhanh nhanh lớn lên, nhanh nhanh lớn lên.”- Tiếu Huyền nở nụ cười, có điểm trẻ con- “Sau đó liền trưởng thành thật.”

Âu Dương không biết vì cái gì lại có cảm giác chua xót.

“Nhưng khi nghĩ đến thầy có thể không thích em nữa, liền cảm thấy sợ hãi. Sáu năm cái gì cũng có thể thay đổi, thầy có thể không đợi được em lớn lên.”

“Trước kia đã lừa gạt thầy, thực xin lỗi. Sau này em có thể hảo hảo bảo vệ thầy, không bao giờ…. làm chuyện khiến cho thầy thương tâm. Thầy có thể thích ta thêm một lần không? Em sẽ khiến thầy hạnh phúc.”

Thanh niên còn thật tình cam đoan, mặc dù hắn có nhiều điểm không tốt, nhưng ở trong mắt anh, hắn vẫn rất đáng yêu. Âu Dương vươn tay, dường như an ủi, xoa xoa đầu hắn.

Chuông cửa đột ngột vang lên, cả hai người đều lắp bắp kinh hãi. Tiếu Huyền nhìn nhìn qua mắt mèo, do dự một lúc mới mở cửa.

Nam nhân đi vào sắc mặt không tốt lắm, nhìn thấy Âu Dương càng thêm sửng sốt, sắc mặt lại khó coi hơn, quay đầu nói với Tiếu Huyền: “Em không về nhà đã bao nhiêu ngày rồi hả? Còn ra thể thống gì?”

Tiếu Huyền liếc mắt nhìn Âu Dương một cái, lại quay sang nhìn gã: “Tôi về sau cũng không muốn trở về nữa.”

“Cái gì?”- Tiếu Đằng sắc mặt trắng bệch, nhưng ngữ khí vẫn trấn định- “Em cãi lời anh? Việc nhỏ anh có thể chiều theo em, nhưng đến lúc cần nghe lời thì em không có quyền bướng bỉnh.”

Tiếu Huyền hơi nheo nheo mắt: “Anh hai, anh không uy hiếp tôi được đâu.”

Tiếu Đằng cười lạnh một tiếng: “Huh?”

“Cuối tuần này sẽ họp ban giám đốc, anh nên biết, về sau anh không còn quyền định đoạt.”

Tiếu Đằng sửng sốt, mặt một mảng xanh, thanh âm có chút lo lắng: “Cổ phần đó, là do em mua sao?”

Tiếu Huyền im lặng, ngay cả một sợi mi cũng không động đậy.

“Em điên rồi sao? Chờ anh về hưu, Tiếu thị sớm muộn gì cũng do em thừa kế, em hiện tại giở thủ đoạn đó ra làm gì? Muốn phản anh sao?”

“Em sẽ không để anh tiếp tục tùy ý nắm trong lòng bàn tay nữa.”

“Nói gì vậy! Em là con cháu Tiếu gia, những thứ anh bắt em làm chẳng lẽ không phải là nghĩa vụ mà em cần làm sao? Anh hai hết thảy đều muốn tốt cho em, em trong đầu đang nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi biết tôi cần có trách nhiệm, không phải bản thân muốn sống thế nào thì có thể lựa chọn thế ấy, cho nên mặc dù có muốn hay không, tôi đều đã tận lực thực hiện nghĩa vụ. Những thứ anh muốn tôi đạt được, có cái nào tôi từng khiến anh thất vọng không? Chính anh mới là người khiến tôi thấy thất vọng.”

Tiếu Huyền sắc mặt dần ửng đỏ: “Nói cái gì vì Tiếu gia, anh căn bản chỉ vì chính mình.”

Tiếu Đằng cau mày: “Em nói bậy bạ gì đó?”

“Nếu làm phụ tá cho anh, đâu nhất thiết phải là tôi, anh ba vì cái gì không thể làm? Là do anh khi dễ anh ấy là ngoại nhân, kiêng kị anh ấy, kiên quyết đẩy anh ấy đi. Anh chọn tôi, là bởi vì tôi nghe lời anh nói, anh chỉ thích cảm giác mọi thứ đều nắm được trong tay, căn bản là thích khống chế người khác!”

“Tốt với tôi, nói sao thật dễ nghe, nhưng anh đã vì tôi suy nghĩ cái gì? Cho người giám sát tôi, giam lỏng tôi, nếu tôi không nghe lời liền không thả tôi ra, tôi cũng không phải phạm nhân!”

“Hồ đồ!”- Tiếu Đằng sắc mặt băng lãnh- “Em thì biết cái gì? Lúc anh bắt đầu đi làm em còn chưa ra đời! Nói cho em biết nên làm gì và không nên làm gì, chỉ vì muốn em khỏi phải đi đường vòng. Chờ sau này em biết đây là đối với em có lợi, lúc đó nên cảm ơn anh.”

“Tôi đã không còn nhỏ, tôi biết tôi cần cái gì. Thầy Âu Dương không tốt, làm nhà văn không tốt, đây đều là đối với anh mà thôi. Với tôi mà nói là tốt nhất!”

Tiếu Đằng nhếch mi đầy khinh miệt: “Đừng giở thói trẻ con. Còn nữa, em cho rằng em có thể dễ dàng thắng anh sao? Anh còn ở đây, không tới phiên em vô pháp vô thiên, nếu sớm dừng tay, anh sẽ không khiến em thất bại đến nỗi khó coi. Nếu không cho dù em có là em của anh, anh cũng sẽ không nương tay.”

Thái độ khinh rẻ của nam nhân khiến mặt Tiếu Huyền đều đỏ: “Tôi không có vô pháp vô thiên. Là anh bức tôi! Tôi cũng không được làm chuyện mình thích, hiện tại ngay cả việc ở cùng người mình thích cũng không được sao?”

Tiếu Đằng thờ ơ lạnh lùng cười: “Tâm tính tiểu hài tử.”

Tiếu Huyền bị khích đến độ mặt mũi trắng bệnh, thở hổn hển, đột nhiên cười nói: “Anh hai, anh là bởi vì bản thân không đạt được thứ mình muốn nên chẳng thể chịu nổi việc người khác hạnh phúc vui vẻ ư? Dì Lăng, dì ấy không cần anh….”

Tiếu Đằng cơ hồ cả người muốn bắn lên: “Em im miệng cho anh!”

“Anh không phải cũng không thể quên dì ấy sao? Có tư cách gì giáo huấn tôi cùng một loại chuyện như vậy?”

Tiếu Đằng không hề báo trước giơ tay hung hăng cho hắn một cái tát, rồi xoay người đi ra khỏi cửa.

Tiếu Huyền vẫn quật cường đứng thẳng, nửa bên mặt đã sưng đỏ. Âu Dương vội kéo hắn ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận nâng mặt hắn xem xét vết thương.

Phát hiện khóe miệng hắn đã rách, còn có chút sưng, cái tát này thật sự đánh không lưu tình, may mắn không tổn thương đầu lưỡi.

“Hòm thuốc ở tủ đầu giường.”

Âu Dương tìm được, sau đó dùng bông y tế sát trùng vết thương cho hắn, rồi sau đó băng lại.

“Thầy….”

“Hư, trước đừng nên nói gì cả.”

Nam nhân bị đánh khép miệng lại không động đến vết thương, ngoan ngoãn ngồi tựa vào người anh, nắm lấy tay anh, dáng vẻ ôn thuận khiến Âu Dương cảm thấy rất đau lòng.

Một lát sau, Tiếu Huyền lại mở miệng: “Thầy không cần lo lắng, em không sao.”

“Em với anh trai cãi nhau như thế, tôi làm sao không lo cho được?”

“Uhm, em tự biết chừng mực.”

Âu Dương kéo hắn lại gần thêm chút nữa, hỏi: “Dì Lăng là ai?”

“Là bà con xa, nghe nói trước kia từng ở nhà em một thời gian. Tuy rằng tính theo vai vế là dì, kì thật chỉ lớn hơn anh em một chút. Anh hai trước kia thích dì, hai người còn muốn cùng nhau bỏ trốn. Nhưng thầy cũng biết, loạn luân là không nên.”

Tiếu Huyền rũ hàng mi: “Sau đó ba em dùng chút thủ đoạn, đơn giản chỉ là cưỡng ép và dụ dỗ.”

“Anh hai không chịu thua, nhưng dì Lăng vừa thấy tờ chi phiếu vẫn còn để trống liền bỏ rơi anh ấy. Anh hai kì thật vẫn không quên được dì, tính cách trở nên cố chấp như vậy, chắc chắn một phần cũng bởi vì dì ấy.”

“Cái này là do mẹ em nói. Tính tình anh hai thật sự rất tệ. Chị dâu, cháu gái em cũng không chịu được anh ấy. Ba mẹ cũng mặc kệ. Bất quá anh hai không thèm để ý, anh ấy chỉ sống trong thế giới của riêng mình, giống như một tên bạo quân.”

Tiếu Huyền dừng một chút, ngước mắt nhìn anh, ngữ điệu trở nên vui vẻ: “Nhưng lần này em nhất định sẽ thắng, kế hoạch này em suy tính không phải trong ngày một ngày hai. Cho nên thầy không cần sợ, anh ấy hiện tại không dám làm gì chúng ta đâu.”

“Uhm.”- Âu Dương thế nhưng vẫn không có vẻ cao hứng- “Em như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

“Mặc kệ anh ấy phản công thế nào, em cũng không sợ. Em là Tiếu Huyền mà.”- một bên mặt bị sưng lên cũng có thể lộ ra nét tươi cười đáng yêu.

Âu Dương lắc đầu: “Chuyện phản lại anh em, tôi biết trong lòng em cũng chịu không nổi.”

Tiếu Huyền có hơi sửng sốt ngồi thẳng người, nhưng lại cười nói: “Em không có. Về sau Tiếu gia là do em làm chủ, em có cái gì phải khổ sở.”

Âu Dương nhìn bộ dạng tràn đầy khí thế của hắn, mơ hồ thấp thoáng hình ảnh Tiếu Đằng, kì thật ngoại hình của hai anh em vẫn là có chút giống nhau.

“Vụ đấu súng hôm đó, chắc chắn em sớm đã có chuẩn bị trước.”

Tiếu Huyền ngẩn ra.

“Tôi cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi.”- Âu Dương nhìn hắn- “Em thông minh giống hệt anh hai của em. Nếu tôi nói cho em nghe chuyện bị theo dõi, không có lý nào em đoán không ra tâm tư của anh ta.”

Tiếu Huyền sắc mặt trắng bệch: “Thầy….”

“Chuyện bị bắn vốn có thể hoàn toàn tránh được. Ngày đó em biết rõ anh em sẽ cho người giết tôi, vậy mà còn cố ý khiến tôi ngồi vào xe.”

“Thầy, không phải như vậy! Em chỉ là….”

“Sau đó toàn bộ đều theo đúng kế hoạch phải không? Ngay cả lời thoại, diễn viên và vân vân, chỉ sợ cũng đã chuẩn bị kĩ lưỡng, đúng không?”

“Không phải! Thầy! Em không có lừa thầy!”- Tiếu Huyền trên mặt không còn chút huyết sắc- “Không phải như thầy nghĩ đâu, em….”

Âu Dương có chút mệt mỏi, xua xua tay, đứng lên: “Nếu lại là mấy lời giải thích dối trá, không cần nói. Tôi nghe em nói dối đã quá nhiều rồi.”

Tiếu Huyền vội vã giữ chặt góc áo của anh, môi có chút run rẩy: “Thực xin lỗi, thầy, em không hề muốn thầy bị thương. Tuy rằng những người đó rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần em bị trúng đạn, bọn họ sẽ không còn nhàn hạ để bận tâm đến nhiệm vụ nữa, chỉ là không lường được thiếu chút nữa bắn trúng thầy.”

“Em chỉ muốn cược một phen. Nếu vận khí em tốt, thầy sẽ vì vậy mà tha thứ cho em, nhưng cũng có thể, chuyện này sẽ dọa thầy chạy mất tăm.”

“Em biết thầy nhất định sẽ đến bệnh viện chăm sóc em, nên đã sớm chuẩn bị những lời thoại thật hùng hồn. Nhưng…. không biết vì sao, mọi lời nói được chuẩn bị trước tự nhiên đều quên hết.”

Tiếu Huyền cúi đầu có chút chật vật: “Có thể là vì mới giải phẫu xong, trí nhớ kém hơn nhiều. Cũng có thể, em đã thật sự sợ bản thân mình sẽ chết. Nếu chết đi sẽ không thể nhìn thấy thầy được. Nên ở thời điểm kia khi gặp lại thầy, liền giống như một tiểu hài tử, bao nhiêu lời uất ức đều nói ra tất cả.”

Âu Dương im lặng nhìn hắn hai hốc mắt đỏ au.

“Bộ dáng vô dụng thế này, thầy hẳn sẽ cảm thấy rất nực cười.”- thanh niên đôi mắt hồng hồng, càng về sau lại càng khó mở miệng – “Hôm nay anh hai đến, em cũng đoán trước được. Cho nên đã mời thầy về nhà, em muốn thử diễn kịch trước mặt thầy, nếu có thế đóng tốt vai anh hùng này, hi vọng khiến thầy một lần nữa cảm thấy em giống một nam nhân.”

“Rất buồn cười đúng không.”- Tiếu Huyền thanh âm trở nên run run- “Kết quả vẫn bị một bạt tay, căn bản là không giống ai.”

Căn phòng tĩnh lặng một lúc lâu, Âu Dương rút khăn tay đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đây.”

Tiếu Huyền cúi đầu tiếp nhận khăn tay, cũng không lên tiếng giữ lại.

Lúc cánh cửa mở ra, Âu Dương chợt dừng bước: “Mạo hiểm như vậy, đáng sao?”

Thanh niên gục đầu, nói một tiếng “Uhm” thật nhỏ.

Đoán rằng Tiếu Đằng nhất định lập tức phản kích, hẳn sẽ giận chó đánh mèo mà tìm đến anh gây phiền toái, nên Âu Dương đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngay cả bảo hiểm cũng mua sẵn, còn viết lời nhắn dặn dò Chung Lý.

Nhưng một ngày trôi qua, thật sự rất bình yên, không hề phát sinh bất cứ sự tình gì.

Tiếu Huyền cũng không có tin tức, sau khi âm mưu bị vạch trần, hắn tựa như một con thỏ chui trở lại vào hang, ngay cả hai tai cũng cụp xuống. Âu Dương nghĩ đến đôi mắt đỏ au của hắn ngày đó, bộ dáng cúi đầu, cảm thẩy có chút mờ mịt, dường như không giống như trước đây, bởi vì bị phản bội mà trở nên phẫn nộ.

Không biết có phải bởi vì thói quen của bản thân hay không.

“Mạo hiểm như vậy, đáng sao?”

Tiếu Huyền có thể nghĩ anh đang răn dạy hắn, nhưng kì thật là anh đang hỏi.

Vì muốn một ai đó tha thứ mà làm bản thân chịu một phát đạn, đáng không? Vạn nhất bắn trúng chỗ hiểm thì sao. Lần liều mạng này, có thể một phát súng sẽ thật sự cướp đi sinh mệnh của hắn.

Nếu trước tình thế cấp bách mà đem thân ra đỡ, ai cũng có thể lí giải được. Nhưng Tiếu Huyền lại ngồi ở chỗ đó chờ viên đạn được bắn ra, Âu Dương nghiền ngẫm tâm tư của hắn, liền có chút phát run.

Vì để lừa một người, tính mạng cũng đem ra cược. Loại lừa gạt này, cái giá có phải hay không quá đắt?

Âu Dương lại nghĩ đến bộ dáng hắn lúc lời nói dối kia bị vạch trần, khoảnh khắc yếu đuối không biết phải làm thế nào, trước nay chưa từng chân thật đến vậy. Dường như sự lừa gạt lần này cũng trở nên thực đáng thương.

Cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Tiếu Huyền, nghe thấy thanh âm “Thầy” rầu rĩ từ bên kia đầu dây, bất chợt lại ngơ ngẩn, tâm Âu Dương không ngăn được thốt ra: “Em xảy ra chuyên gì sao?”

“Không phải em, là chị dâu em đã…. mất tích.”

“A? Đã báo cảnh sát chưa?”

“Không phải loại mất tích đó, chị ấy đã thu dọn đồ đạc bỏ đi. Mấy ngày nay mới điều tra được chút manh mối, phát hiện có người nhìn thấy chị ấy cùng một người đàn ông gặp nhau trên một chiếc tàu biển chở khách chạy định kì.”

Âu Dương trợn mắt há hốc miệng. Trong đầu cư nhiên lại hiện lên hình ảnh người nam nhân kia bây giờ trở thành kẻ bị vứt bỏ, bộ dáng mặt lạnh ngồi ở bệnh viện.

“Vậy anh hai em đâu?”

“Tức giận đến điên rồi. Dụng toàn lực tìm chị ấy, cũng không có tâm trí lo nghĩ đến chuyện khác.”- Tiếu Huyền dừng một chút- “Cho nên em lúc này không đánh mà thắng.”

“Tiếu Huyền.”

Tiếu Huyền vẫn tiếp tục tự trấn tự nói: “Anh em tuy không phải người tốt, nhưng anh ấy rất thương em. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bạt tay hôm đó, bình thường ngay cả tay của em cũng chưa từng đụng qua. Lúc ở Mỹ, có lần sân sau của trường nổ ra một vụ đấu súng, em kì thật không bị sao cả, nhưng anh ấy bỏ vụ làm ăn cả ngàn vạn đô la Mỹ chỉ để bay qua.”

“Uhm, anh ta là anh của em a.”

“Em cũng không biết hiện tại nên làm gì.”- thanh âm nghe có vẻ rất hoang mang- “Thầy, em có nên thừa dịp này thay thế vị trí của anh ấy không?”

Âu Dương thở dài: “Em có muốn không?”

“…… Thầy, lần trước thầy nói rất đúng. Phản lại anh trai, em thật sự thấy khổ sở.”

Tiếu Đằng một mình ngồi trong căn phòng rộng lớn, dáng vẻ thoạt nhìn thật cô đơn. Tất cả mọi người đều câm như hến, không ai dám đến gần gã. Mấy đứa nhỏ tuy rằng bị bỏ rơi nhưng cũng đứng về phía mẫu thân chúng, gã quả thật không được lòng người.

“Thiếu gia.”- lão quản gia vội vã chạy đến- “Tiểu thiếu gia đã trở về.”

Thân ảnh nam nhân có chút dao động, chờ lão quản gia lui xuống liền nghe từ phía sau lưng tiếng bước chân dần dần đi tới, gã cũng không quay đầu lại, cứng rắn nói: “Em cũng biết trở về.”

“Ân.”- thanh niên vòng qua sô pha, đi đến trước mặt gã. Trên mặt còn ẩn ẩn dấu vết bị đánh hôm đó, có thể thấy được cái tát này mạnh bao nhiêu.

Tiếu Đằng nhìn hắn trong chốc lát: “Mặt còn đau không?”

“Không đau.”

“Em cũng biết anh không hề muốn đánh em, em là em ruột của anh, anh như thế nào lại muốn hại em? Anh chỉ muốn em được tốt. Em nếu đã trở lại, thì phải suy nghĩ cẩn thận. Chia tay với người đàn ông kia, hảo hảo trở về làm việc, chuyện trước đây anh sẽ coi như chưa từng phát sinh.”

“Em sẽ không từ bỏ thầy, cũng sẽ không cùng người phụ nữ khác kết hôn. Anh đối với thầy làm ra chuyện đó, em vĩnh viễn cũng không tha thứ, em sẽ không để anh tiếp tục tổn hại thầy cho dù chỉ là một cọng tóc.”

Tiếu Đằng sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi: “Vậy em còn trở về làm gì?”

“Cổ phần của công ty em sẽ không chiếm nữa, anh vẫn là người có quyền lớn nhất ở Tiếu thị. Nhưng em có cuộc sống của chính mình, xin anh cho em được tự do.”

“Chuyện đồng tính luyến ái đáng ghê tởm như vậy, em tại sao lại bắt chước theo tật xấu của tên tạp chủng đó? Hay đã bị tên kia dạy hư luôn rồi?!”

“Không liên quan đến anh ba, cũng không liên quan đến thầy.”- Thanh âm của Tiếu Huyền rất bình tĩnh- “Em từ nhỏ đã như vậy. Cái này cũng giống như anh thích nữ nhân thôi, không thể thay đổi được. Hy vọng anh hiểu cho.”

“Ta không hiểu….”- Tiếu Đằng lộ ra biểu tình chán ghét- “Nam nhân cùng nam nhân….”

“Giống như thích một người, không muốn rời khỏi người đó, nghĩ muốn cả đời cùng người đó ở một chỗ, cho dù phải ngày qua ngày phải sống một cuộc sống tầm thường cũng không hề gì, cho dù bị người khác chỉ trỏ cũng không quan tâm, chỉ cần mỗi khi thức dậy đều nhìn thấy mặt người đó là đủ rồi. Loại tâm tình này, anh hai, anh có thể hiểu mà.”

Tiếu Đằng có chút sững sờ hoảng hốt, dường như nhớ đến cái gì đó, nhất thời nói không nên lời.

“Em đã trưởng thành, em biết bản thân là loại người nào, mặc kệ anh ngăn cản em thế nào, không nắm được trong tay, em sẽ không bỏ qua.”

Tiếu Đằng nở nụ cười: “Anh trước kia cũng từng nói như vậy, nhưng về sau lại hối hận, em nếu còn tùy hứng như vậy, một ngày nào đó em cũng sẽ hối hận. Lựa chọn một nam nhân, lại còn là một tên nam nhân vô dụng….”

“Vậy anh làm cho em hối hận đi.”

Tiếu Đằng ngẩn người.

“Cho dù đó là sai lầm, cũng mong anh cho em tự mình trải nghiệm.”

“……….”

“Em biết anh muốn dùng kinh nghiệm của bản thân để dạy dỗ em, chỉ là anh không thể sống thay em, mặc kệ tốt xấu thế nào, em đều muốn tự mình trải nghiệm.”

“………”

“Em thích lão sư, giống như năm đó anh thích dì Lăng vậy. Dù thầy không muốn gặp em nữa, dù em thực sự không còn cách nào cùng thầy ở bên nhau nữa, nhưng cả đời em nhất định sẽ nhớ mãi thầy, dù có khó chịu, em vẫn sẽ hận anh, tựa như anh hận cha vậy.”

“………..”

“Như vậy có tốt không?”

“………..”

“Còn hơn để em sợ anh…. chẳng lẽ yêu thương anh một chút cũng không được sao?”

Mắt thấy phía trước là biển cả rộng lớn, Âu Dương nhịn không được mở miệng: “Tiếu Huyền, gọi tôi ra đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mấy ngày liền mưa dầm kéo dài, hôm nay khó khăn lắm mới thấy được mặt trời, anh đang ở ban công phơi nắng mấy cái chăn, lại bị Tiếu Huyền kiên quyết kêu xuống lầu, sau đó không thèm phân trần liền kéo lên xe.

Tiếu Huyền chỉ nói có chuyện quan trọng cần hỏi anh, sau lại không chịu hé răng. Hai người lẳng lặng kìm nén, xe chạy qua nửa thành phố, Tiếu Huyền vẫn không chịu nói ra, cuối cùng đơn giản một đường chạy đến bờ biển.

“Thầy, xuống xe với em một lúc đi.”

Đôi mắt đen huyền ướt át kia của thanh niên, Âu Dương cho tới bây giờ vẫn không thể cự tuyệt nó.

Thời tiết đã muốn chuyển ấm, nhưng gió biển thổi qua người vẫn mang theo hơi lạnh. Bờ biển không có người nào khác, chỉ có bọn họ thật tĩnh lặng, một bước nông lại một bước sâu bước trên nền cát mềm mại ẩm ướt.

Tiếu Huyền thoạt nhìn có chút khẩn trương, hàng lông mi dài vẫn cong cong, làn da trắng tưởng chừng như trong suốt.

Âu Dương không biết trong lòng hắn có gì không yên: “Tiếu Huyền, tôi thật sự đi không nổi nữa, có gì thì nói ngay ở đây đi.”

Tiếu Huyền nhấp môi một chút: “Thầy, lần đó thầy nói rất có đạo lý. Em trở về gặp anh hai. Cũng không cãi nhau với anh ấy, rốt cuộc anh ấy thật sự nhượng bộ, đồng ý sau nay sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa.”

Tuy rằng đối với nam nhân gọi Tiếu Đằng kia không cách nào sinh ra hảo cảm, nhưng Âu Dương vẫn cảm thấy vui mừng: “Vậy là tốt rồi a.”

“Anh ấy cho em hai lựa chọn, một là nội trong năm nay, có thể không cần lo chuyện của Tiếu thị, tự do làm việc mình thích.”- Tiếu Huyền dừng một chút- “Một là hoàn thành mục tiêu của anh ấy, mới có thể chuyên tâm viết tiểu thuyết, và cũng có thể quyết định sẽ sống chung với ai.”

“Thầy, rốt cuộc cũng có một ngày em được tự do tự tại.”- Tiếu Huyền nhìn anh- “Em cũng không biết đến lúc nào mới có thể đạt được mục tiêu của anh ấy. Nếu vận khí tốt có thể miễn cưỡng trong năm sáu năm, còn nếu không tốt, có lẽ…..”

Thanh âm Tiếu Huyền có chút thay đổi: “Thầy, thầy có thể đợi em không?”

“……..”

“Em nhất định cho thầy hạnh phúc.”

“……..”

“Thật mà.”

“……….”

Tiếu Huyền không nói nữa, dường như miệng lưỡi trở nên vụng về, liền vươn bàn tay ra, ngón tay để ở lưng chừng không trung, không biết có phải tư thế như vậy rất mỏi hay không, có chút run rẩy.

Âu Dương cúi đầu, một lát sau, vươn tay, có chút lo sợ bắt lấy những đầu ngón tay run rẩy đầy lạnh lẽo.

Có lẽ miệng vết thương đã muốn khép lại.

Có lẽ đã có khí lực để mạo hiểm thêm một lần nữa.

Có lẽ dù hắn đang lừa gạt, cũng muốn vì những hành động chân thật này của hắn, mà tin tưởng hắn.
Bình Luận (0)
Comment