Im lặng chính là sự khảo nghiệm khó chịu nhất người ta dành cho nhau.
Thời gian nghỉ phép của Triệu Thư Ngôn vốn không dài, nếu kết quả đã như vậy, cậu đương nhiên không cam lòng. Nhưng ông lão không thèm liên lạc với bọn họ, thậm chí ngay cả răn đe, quở trách cũng chẳng có. Phải nói là, im lặng khiến người ta đứng ngồi chẳng yên.
Triệu Thư Ngôn nói, đây chính là lần đầu tiên cậu ở khách sạn của thành phố này. Người thân duy nhất không muốn giữ người lại, cho dù đối phương không nói, Thôi Ninh Nhạc vẫn có thể cảm nhận được loại khổ sở này.
Hắn không muốn đối phương phải khổ sở như vậy. Vì thế, Thôi Ninh Nhạc quyết tâm hạ thuốc ngủ với Triệu Thư Ngôn.
“Cậu là thằng ngu à?! Cư nhiên loại thủ đoạn này cũng dùng đến!” Triệu Thư Ngôn sau khi tỉnh ngủ, hướng Thôi Ninh Nhạc rống giận. Thôi thiếu gia vừa ôm mặt trở lại, mỉm cười với người nào đó: “Đã lâu rồi không được ngủ say như vậy đi?”
“Nói nhảm! Tôi đây gọi là hôn mê! Nào giống với ngủ!” Triệu Thư Ngôn một phát đạp bay chăn trên người, mặc độc một chiếc quần lót bên dưới đi về phía người kia, nắm lấy cằm hắn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Mục đích của cậu là gì? Muốn bị đập một trận hả? Hay cậu không còn là đàn ông con trai nữa! Thôi Ninh Nhạc kia! Nếu là cậu lúc trước, tuyệt đối sẽ nghĩ đủ cách để bảo vệ tự tôn của bản thân! Cho dù là ông của tôi cũng không có quyền đánh oan cậu! Hiểu không hả? Cậu là Kỵ sĩ của tôi, không phải miếng đệm lưng của tôi! Lão tử không cần loại hy sinh vô nghĩa này của cậu!”
“Đừng kích động như vậy, nước miếng của cậu văng hết vào mặt tôi rồi. Xin hãy bảo vệ hình tượng, Điện hạ của tôi.” Thôi Ninh Nhạc không hề tức giận.
“Tôi lấy nước miếng dìm chết cậu đấy! Ông lão thúi đó có phải đánh cho cậu mấy bạt tai đi? Người như ông ấy, cho dù đánh xong cũng không mềm lòng đâu! Ông ấy thích cái cảm giác nắm được lợi thế trong tay đó! Ông ấy không phải quân nhân, nhưng cũng từng chìm nổi nhiều năm trong chốn quan trường, một bụng mực đen còn hơn cả bạch tuộc đấy! Ông ấy muốn nhìn thấy bộ dạng tôi giãy dụa, sau đó ra vẻ muốn chết để kháng cự! Cái tên ngốc này! Tôi giống như con gà mặc người ta làm thịt ăn sao?! Tôi là Lô hoa kê đó! Chính là cái loại sống hoang dã a!” Triệu Thư Ngôn trừng mắt với đối phương, trong mắt ánh ra tự tin cùng phẫn nộ.
Thôi Ninh Nhạc lăng lăng nhìn cậu. “…Cậu thật sự cam tâm tình nguyện thừa nhận mình là Lô hoa kê?”
“Cậu đã cam tâm để bị đánh, tôi đành xuống nước nhận mình cùng một giuộc với cậu, được không hả?!”
“Tôi vốn…muốn ngoan ngoãn để cho ông ấy tát một cái mà.”
“Ngu chết được! Một bụng độc xà của cậu ném đi đâu hết rồi hả?!”
“Thì đấy!” Thôi Ninh Nhạc trừng mắt lại, “Ai biết ông lão nhà cậu so với cậu còn giảo hoạt hơn, tôi vốn đã nghĩ phải tránh đi, kết quả ông ấy chặn hết hai bên, tôi không dám manh động, đành chịu một cái! Ông ấy có phải từng luyện Taekwondo gì đó không? Cậu đáng ra nên sớm nói cho tôi chứ!”
Triệu Thư Ngôn bị nghẹn một lúc, gãi gãi đầu: “Ừ ha, hình như lúc còn trẻ có luyện Tán đả đấy…”
“Vậy mới nói!” Thôi Ninh Nhạc ôm mặt rống trở lại: “Tôi cũng đâu muốn bị đánh, với cả đầu năm nay thật sự có người vì một cái tát liền mềm lòng sao? Huống chi cậu là bảo bối của ông cậu, so với dạ minh châu còn quý hơn, cậu sao có thể trị giá ngang một cái tát chứ?”
Người nào đó bị đối phương rống giận rốt cuộc mới buông cằm hắn ra, cười xòa: “Thôi Ninh Nhạc cậu ít nhất phải chịu ăn ba cái tát mới ngang hàng với tôi đó nha.”
“Tôi đây không đời nào bước chân vào Triệu gia nữa, trên đời này chỉ có một Thôi Ninh Nhạc thôi đó.” Rút khỏi cái nắm tay của đối phương, Thôi Ninh Nhạc mở cửa ra, nhận bữa sáng của phục vụ sinh đưa tới, vừa ký tên vừa nói, “Phòng này vốn có một tên khốn có thể đủ cho tôi ăn no nê rồi.”
Phục vụ sinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn nhìn xem người trong phòng.
Thôi Ninh Nhạc không chút khách khí đóng sầm cửa.
Ngày thứ bảy rời nhà, hắn rốt cuộc cũng nhận được điện thoại trong nhà gọi tới.
Khi đó, Thôi Ninh Nhạc đang ở trong nhà trọ làm cơm chiều cho Triệu Thư Ngôn. Điện thoại của Thôi lão gia suýt làm hắn quên mất nồi thịt đang kho trên bếp.
Thanh âm ông lão nọ vẫn như trước cứng rắn, không có bất cứ dịu dàng nào, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc trong những ngày qua tâm tình ông đã thay đổi chút nào chưa.
Nội dung cuộc điện thoại chính là muốn hắn về nhà ăn cơm, nhưng Thôi Ninh Nhạc biết rõ đây nhất định là một bữa Hồng Môn Yến, một khi đã đi liền không trở ra được nữa. Cho nên, hắn vội vàng gọi cho Triệu Thư Ngôn vừa mới tan tầm, hỏi qua ý kiến của đối phương.
Triệu Thư Ngôn suy tư nửa ngày, cuối cùng lại bảo hắn tự quyết định thì hơn.
Không đi liền tăng thêm ý tứ đối nghịch, nếu đi, tương lai càng thêm khó đoán. Ngay cả Triệu Thư Ngôn ngày thường kiêu ngạo cũng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, Thôi Ninh Nhạc vẫn quyết định có mặt trong bữa cơm gia đình của hắn. Bàn ăn trước này vốn đã lặng lẽ, hôm nay lại càng thêm âm trầm, im lặng khiến người ta có cảm giác dạ dày quặn đau.
Bữa cơm kết thúc, Thôi lão gia cầm một xấp ảnh chụp đưa cho Thôi Ninh Nhạc, trên đó đều là chân dung của những thiếu nữ xin đẹp. Khác với đám con gái ngoài đường vẫn thường trang điểm dày cộp, những thiếu nữ trong ảnh đều thuộc loại thanh thuần, sáng sủa, sạch sẽ, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Khí chất này, cũng chỉ có môi trường nghiêm ngặt trong quân đội mới huấn luyện ra được.
Huyệt thái dương Thôi Ninh Nhạc lại bắt đầu phát đau. Những thiếu nữ này khi xưa, tuyệt đối đều là loại hình hắn thích. Chỉ là, chỉ là…
“Ngoại trừ Triệu Thư Ngôn, cháu sẽ không thích người khác, cho dù là nam hay nữ.” Hắn vừa thẳng thắn lại thành khẩn.
Lời này đương nhiên chọc giận ông lão. “Triệu Thư Ngôn quả thật dễ nhìn, thông minh, có tố chất, nhưng đây là theo chuẩn cái đẹp của một thằng con trai. Đàn ông con trai a, mày thử tưởng tượng xem, hai thằng con trai ôm ấp nhau cùng chung một chỗ có thể phù hợp với khung cảnh hoa cỏ xung quanh sao?”
Ông lão cũng chỉ có thể tưởng tượng đến khung cảnh này, hơn nữa vừa mường tượng được liền thấy ghê tởm không lý giải được.
Thôi Ninh Nhạc cũng trợn trắng mắt. Rất ghê tởm sao, tưởng tượng đáng sợ đến vậy à.
Cha mẹ hắn ngồi một bên lại bất khả tư nghị, thở than. Thôi Ninh Nhạc cũng không dám an ủi bọn họ, chỉ sợ an ủi xong lại thành ra dây thừng trói buộc bản thân, rốt cuộc không còn đường trở về bên người kia.
Kết quả, ông lão tức giận đến run rẩy, lệnh cho cha Thôi đem hắn nhốt vào trong phòng, không cho ra khỏi cửa, mãi đến ngày quay về Mỹ.
Thôi Ninh Nhạc vừa phẫn nộ lại khổ sở, rốt cuộc không thể không đối mặt với tình huống xấu nhất trong dự đoán của mình.
Đành phải móc ra di động, gửi cho người kia.”Tôi muốn vượt ngục quá.”
Triệu Thư Ngôn nhanh chóng gửi tin trả lời, “Đừng nóng nảy, vạn nhất lại khiến ông lão tức giận thêm, tống cậu vào trong quân đội, vậy hai ta liền đường cùng. Đợi mọi chuyện lắng xuống, tôi lại chạy qua đón cậu, Kỵ sĩ đáng yêu của tôi.”
“Tôi chờ cậu đó.”
Cuộc sống bị cầm chân trong nhà cũng không có gì gọi là mất tự nhiên. Thôi Ninh Nhạc chỉ cần có máy tính, có mạng, bản thân cũng sống sót được thôi.
Thân là bạn cùng phòng cũ của trạch nam, hắn cảm thấy cuộc sống này cũng rất tự tại.
Thời điểm Thôi lão gia nhìn thấy bảo mẫu lần thứ n mang vào cho người trong phòng một gói bưu phẩm gói kín, nhịn không được biết rõ làm như thế chính là vi phạm quyền riêng tư, nhưng vào lần thứ n + 1 lại mở bưu phẩm ra xem.
Bên trong chỉ là mấy bộ mô hình.
Không nhịn được đẩy mở cửa phòng cháu trai, lại phát hiện bên trong vỏ hộp mô hình, game, vài loại hộp plastic khác chất thành một núi, thân hình ông lão không nhịn được lùi lại một bước.
Ông lão đứng trước cửa nữa ngày, nói đủ chuyện như không nên lãng phí tiền bạc, thời giờ, cùng cuộc sống như vậy… Đủ loại lời lẽ linh tinh. Thôi Ninh Nhạc vẫn như trước quỳ rạp trên mặt đất, vừa lắng nghe vừa chăm chú vào mô hình, đầu không gật cũng chẳng lắc.
Cháu trai đã có thể tự mình làm ra tiền, Thôi lão gia cũng biết rõ điều này. Sau khi nói xong, ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đóng cửa lại, tiếp tục giam lỏng người bên trong.
Thôi Ninh Nhạc hai phần ba thời gian đều dùng để nhắn tin cho Triệu Thư Ngôn: “Lâu lắm rồi không rảnh rỗi như vậy, tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao cậu thích cái cảm giác được trạch trong nhà.”
Triệu Thư Ngôn bên kia liền trả lời lại: “Co nên lần sau về nước, cậu nhớ mang nhiều loại mô hình về đấy!” Hiển nhiên người này vẫn còn chưa quên chuyện Thôi Ninh Nhạc quên mang mô hình về cho mình.
Thôi Ninh Nhạc sau đó liền xóa tin nhắn này đi. Nói đùa, nếu tên kia suốt ngày ngồi ôm đống đồ chơi plastic kia thì hắn phải làm sao đây.
Ngày lại ngày cứ như vậy trôi qua. Thôi Ninh Nhạc cũng không thúc giục Triệu Thư Ngôn mau chóng chạy qua nhà đón mình đi, lại càng không hỏi vì sao đối phương không có chút động tĩnh nào. Hắn thoạt nhìn không giống như đang chờ đợi, cũng chẳng phải buông tha.
Ngược lại, bên phía Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng có tin tức trước. Cách thời điểm đối phương chỉ còn hai tuần nữa sẽ quay lại Mỹ, cậu liền nhắn tin qua, đầu tiên là thông báo việc trang hoàng phòng ở của bọn họ đã hoàn thành một nữa. Tiếp đó là việc đám người Phó Hiểu Xuân quyết định không quản khó nhọc, muốn đem hắn lôi khỏi phòng giam, tổ chức một bữa tiệc tụ hội kỷ niệm bốn năm ngày khóa Kiên trúc bọn họ tốt nghiệp. Hơn nữa, cậu còn kể tiếp chuyện Triệu lão gia nhà mình đã gọi điện thoại cho Thôi gia, vừa lúc điện thoại do Thôi lão gia nhận.
Thôi Ninh Nhạc đến tin nhắn cũng lười bấm, lập tức điện thoại qua hỏi thăm tình hình.
Triệu Thư Ngôn cười ha ha, hình dung trong đầu ra cảnh tượng hai ông lão giống như một rắn một hổ đấu lý với nhau, một bụng mực đen, khí thế bức người ra sao. Thôi Ninh Nhạc hạ thấp giọng,, biểu đạt bất mãn của mình, muốn nghe vào chuyện chính.
“Ông lão nhà tôi đã chạy đến nơi này, đang ở bên nhà trọ của tôi.”
“…Ông ấy sao gấp gáp vậy chứ?”
“Bởi vì tôi từng nói với ông ấy, nếu không còn rắc rối gì nữa, tôi nghĩ sẽ cùng cậu qua Mỹ kết hôn.” Nói tới đây, Triệu Thư Ngôn lại cười ha ha, hiển nhiên cảm giác bất khả tư nghị khi ông mình lại bị lời nói đùa kia mà chạy thẳng qua bên này.
“Cậu đây là gián tiếp cầu hôn tôi đi?” Thôi Ninh Nhạc đảo mắt.
Triệu Thư Ngôn ở đầu bên kia sửng sốt, gương mặt đỏ bừng: “Thúi lắm, cậu nếu không chủ động thì đừng hy vọng xa với tôi sẽ lên trước.”
Thôi Ninh Nhạc cười cười, chuyển đề tài khác: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi liền cùng ông thẳng thắn. Cậu hiện tại đang bị giam lỏng, bởi vì người nhà sợ cậu bị tôi câu dẫn chạy mất, cho nên người hiện tại không thể bước ra khỏi cửa.” Triệu Thư Ngôn thở dài, “Tôi vốn cũng không tính lừa ông ấy.”
“Kết quả ông ấy lại bị kích động đi?”
“…Cậu làm thế nào lại biết?”
Bởi vì người kia chính là Lão Lô hoa kê nha. Thôi Ninh Nhạc tiếp tục vấn đề: “Nói tiếp xem.”
“Ông lão lập tức bắt tôi phải giao ra số điện thoại nhà cậu, rồi gọi qua, đúng lúc điện thoại do ông cậu nhận. Ông ấy rất uyển chuyện nhận mình là quản sự Triệu gia, kết quả hình như lại bị nghe thành quản gia Triệu gia, rồi bị ông cậu mắng cho một trận. Ha ha…”
“…Tiếng phổ thông của ông cậu không tính là tiêu chuẩn lắm a.” Thôi Ninh Nhạc nhịn cười.
“Ông tôi là loại nhân vật gì chứ, đương nhiên lập tức nổi giận đùng đùng, nước miếng văng tung tóe, bảo rằng tuyệt đối không có khả năng là tôi câu dẫn cậu, bởi vì trước đây tôi chưa từng nói chuyện yêu đương với người nào khác, càng chẳng biết cách theo đuổi ai đó là như thế nào. Ông ấy bảo tôi quá tự tin, mắt nhìn còn cao hơn đầu, sao có khả năng chủ động câu dẫn một thằng con trai khác chứ? Sau đó, ông ấy còn phản chứng lại việc cậu đã từng đổi qua mấy lượt bạn gái, nói không chừng bản chất thật sự là đồng tính luyến ái, cho nên mới chú ý đến tôi, rồi theo đuổi tới tay… Còn nói cậu nhanh mồm nhanh miệng, phỏng chừng là do di truyền của ông cậu, bằng không sao khi ấy ông cậu lại á khẩu chẳng nói được tiếng nào? Ha ha ha…”
Thôi Ninh Nhạc có chút lo lắng phỏng chừng ngoại trừ việc Triệu lão gia già mồm át lẽ phải, còn vì nguyên nhân ông hắn chỉ sợ đây là lần đầu nghe đến việc cháu trai mình đã từng hoa tâm như thế nào. Ông lão nhà hắn tuy rằng thích quản sinh hoạt của người khác, nhưng sẽ không làm mấy chuyện phái người âm thầm theo dõi này nọ.
Hự, may mắn bản tính Triệu Thư Ngôn còn chưa bị ông cậu ta làm hư.
Thôi Ninh Nhạc nghĩ vậy, chỉ hận không thể bắt lấy người bên kia đầu dây, ôm vào lòng mình, hung hăng âu yếm một trận con gà nội tâm đơn thuần quá mức nào đó.
“Cuối cùng thì sao? Thần thương khẩu chiến hẳn sẽ không chỉ dừng ở đó, phỏng chừng xét về phương diện này ông cậu nhất định chiếm hơn 70% thời gian đi. Tôi muốn biết kết quả.”
“Kết quả hai người kia tan rã trong không vui.” Triệu Thư Ngôn lúc nói ra lời này, ngữ khí hết sức thản nhiên, “Cậu bảo xem hai người này cũng thực dư thừa tinh lực. Nếu là tôi, phỏng chừng sẽ lập tức chạy đi tìm đối phương phân rõ cao thấp, nào có chuyện cắn răng lịch thiệp nói một câu tạm biệt?”
“…Cuộc điện thoại kia còn có gì đặc sắc không?”
“Đương nhiên là có, ông tôi cười nhạo ông cậu đầu năm nay còn chơi trò giam lỏng, tin rằng loại chuyện đồng tính luyến ái này một phần vì chúng ta coi đây là một trải nghiệm mới, thú vị nên muốn thử co biết. Ông ấy vừa nhìn chằm chằm tôi vừa nói với ông cậu đã chuẩn bị cho tôi xem mắt mấy cô nàng con nhà đàng hoàng, để tôi lựa chọn.”
“Còn có vụ này nữa à?!” Thôi Ninh Nhạc vừa tức vừa buồn cười, cắt ngang.
“Nguyên văn là thế này, ‘người trẻ tuổi chỉ cần lập gia đình rồi liền sẽ hồi tâm chuyển tính’, phiên dịch ra không phải ý tứ kia sao? Ông lão này thật sự không phúc hậu, con nhà người ta liền tùy tiện phá hư.”
Thôi Ninh Nhạc cắn môi dưới, im lặng hồi lâu, sau mới cúi đầu hỏi tiếp: “Ông ấy muốn cậu kết hôn sao?”
“Hiện tại thứ công cụ ông ấy dùng để uy hiếp tôi cũng chỉ có chính bản thân mình, bản thân ông ấy cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng mà tôi muốn uy hiếp ngược lại ông ấy, cũng chỉ có thể dùng chính mình. Thực lực hai bên cân bằng, có cái gì không thể đối kháng chứ? Thôi Ninh Nhạc cậu cũng vậy, nếu cậu dám cùng người phụ nữ khác kết hôn. Thứ nhất, tôi sẽ lập tức chạy đến náo loạn đám cưới, khiến cho cậu đến mười năm sau cũng không dám tổ chức hôn lễ.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì uy hiếp, tuy rằng ngữ khí không hề có chút nào giống như sẽ thật sự làm vậy.
“Nếu kết hôn cũng được, vậy hai chúng ta lập tức làm đi.” Thôi Ninh Nhạc cười nói.
“Ha! Cậu này là trực tiếp cầu hôn tôi sao?”
Đúng là tên Lô hoa kê không bao giờ chịu thiệt! “Nhưng cậu phải theo tôi ra nước ngoài nha.”
“Hứ, nhất định cứ phải ra nước ngoài mới kết hôn được sao? Tôi vốn đang vô cùng chờ mong đời này có thể một lần khoác áo đỏ, trong ngăn tủ của bà tôi vẫn còn một bộ áo cưới kiểu cũ…” Người bên đầu này giống như thật sự đang phiền não về vấn đề cưới hỏi.
“…” Thôi Ninh Nhạc quyết định, nếu thật sự kết hôn, trước khi rời cửa nhà nhất định phải trông chừng tên kia, miễn cho cái con người vốn theo phái hành động ấy thật sự ở trước mặt bàn dân thiên hạ, khoác lên mình bộ áo cưới truyền thống của người Trung Quốc.
Đương nhiên, nếu là đêm động phòng của bọn họ, tên kia có thể mặc thế nào cũng được. Thậm chí, bên dưới cậu không mặc gì cũng chẳng sao.
Sau đó lại xảy ra một hồi chiến tranh giữa các vì sao.
Thôi Ninh Nhạc chỉ cần nhìn qua cái tên Lô hoa kê xinh đẹp, kiêu ngạo, luôn ngẩng đầu ưỡn ngực khoe lông đuôi của mình, cho nên có thể phần nào đoán ra trưởng bối Lão Lô hoa kê nhất định cũng khí thế bức người giống như vậy.
Lão Lô hoa kê tuy rằng đã rút khỏi giang hồ sóng gió, nhưng lông đuôi vẫn luôn dựng thẳng, bộ dáng kiêu ngạo vẫn như trước không thay đổi.
Mặc dù không cam tâm đón nhận nỗi bất hạnh này, nhưng dù sao con cháu vẫn là người nhà mình, Lão Lô hoa kê đương nhiên không cam tâm đoạn tuyệt quan hệ thân thích. Huống chi, Tiểu Lô hoa kê nhà ông lão ngoại trừ phương diện tính hướng có chút trục trặc, những điểm khác đều hết sức hoàn mỹ khiến ông chỉ hận không thể lôi người ra trước mặt đám thân thích, bạn bè mà khoe khoang một phen.
Tiểu Lô hoa kê vẫn luôn làm theo ý mình, hoàn toàn coi thường đủ loại uy hiếp, dỗ dành của Lão Lô hoa kê, thản nhiên ở trước mặt ông lão đọc tin nhắn, sau đó còn vui vẻ trả lời cho Rắn hổ mang thân ái nhà mình đủ loại lời lẽ sến súa. Vũ khí giống nhau, Lô hoa kê tuy rằng miệng lưỡi cứng rắn, nhưng so với nọc độc của Rắn hổ mang vẫn còn kém một bậc.
Kết quả, Lão Lô hoa kê đương nhiên phải chịu vài đợt tâm lý bị đả kích.
Lão Lô hoa kê rốt cuộc cũng nhịn không được nữa phải tìm đến Rắn hổ mang trong truyền thuyết kia. Ông lão muốn nói chuyện riêng với đối phương, trong lòng không tin hai thằng nhãi ranh này đối mặt với đủ loại trắc trở cùng uy hiếp như vậy, có thể kiên trì đến cuối mà đi tiếp.
Tiểu Lô hoa kê đương nhiên phải giữa đường ngáng chân. Nhưng còn chưa gặp được Tiểu Rắn hổ mang kia, ông lão lại vừa vặn chạm trán ông của hắn.
Lão Rắn hổ mang thời còn trai trẻ cũng là một nhân vật nanh nọc khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Đáng tiếc, vì tuổi đã cao, tuy uy phòng vẫn còn đó, nhưng vũ khí chiến đấu chỉ còn lại 70% hiệu suất.
Gà và Rắn đụng nhau, chiến hỏa lần này đương nhiên không thể coi thường.
Tiểu Lô hoa kê mượn cơ hội này chỉ huy đám cấp dưới của mình mở đường thoát thân cho Kỵ sĩ đại nhân của cậu.
Khóa Kiến trúc bọn họ kỷ niệm bốn năm ngày tốt nghiệp, người đặc biệt tề tựu đông đủ. Rất nhiều thành viên trong lớp đã xuất ngoại đều sắp xếp trở về, mặc dù chưa tính là công thành danh toại, nhưng tốt xấu gì cũng đã cầm được trong tay tấm bằng Thạc sĩ. Rất nhiều dân đi làm đều bỏ dở một ngày tăng ca, hoặc nhờ người khác thế chân, chỉ vì nghe nói buổi tụ hội lần này là do Nữ vương điện hạ tự thân tổ chức.
Phòng bao nhỏ chật ních đủ loại mỹ nhân, nam có nữ có, cũng có một số ít bạn học ‘thân quen’. Người ngoài nhìn thấy đều choáng váng một phen, chỉ hận bản thân năm đó không thi vào khoa Kiến trúc của trường này, bằng không cũng có thể luyện ra một thân quân tử khiến người ta ‘nhìn không chớp mắt’.
Chuyện của Nữ vương điện hạ cùng Thôi Ninh Nhạc còn chưa được nhiều người biết tới. Cho nên thời điểm Phó Hiểu Xuân cùng Lưu Đông cung nghênh Kỵ sĩ đại nhân nhập tiệc, nhưng người khác đều như xưa ồn ào đòi Kỵ sĩ và Nữ vương hai người cùng kính một ly.
Nữ vương hếch hếch cằm, không cao không thấp nói một câu: “Qua một thời gian nữa, tên này hẳn nên thăng cấp thành Thân vương rồi đi?”
Một đám người nghe xong còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, nghi hoặc nhìn vị nào đó. Trong khi nhóm thân cận đều hồi hộp nín thở.
Thôi Ninh Nhạc lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhìn qua gương mặt thần thanh khí sảng của Triệu Thư Ngôn, không biết rốt cuộc đối phương bước tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì. Nếu không gặp phải bất cứ sự phản đối nào, xem chừng trong thời gian ngắn này, bọn họ không cần phải né tránh, giấu giếm bất cứ hành động nào nữa.
Triệu Thư Ngôn nhìn sang Phó Hiểu Xuân. Cái tên thân mật ‘Thỏ con’ ngày nào, qua vài năm đã trở thành một tinh anh trẻ tuổi, lịch lãm. Lá gan cậu chàng tuy rằng đã lớn hơn một chút, nhưng tính cách vẫn như trước khéo đưa đẩy, tựa hồ vẫn luôn giữ trong đầu ý nghĩ ‘trừ khi bị người ngoài vạch trần bằng không tuyệt đối sẽ chẳng công khai’.
“Tôi thích Thôi Ninh Nhạc.” Cậu mỉm cười, thông báo cho mọi người.
Chúng tôi cũng rất thích hắn nha. Mọi người càng thêm mờ mịt. Chỉ có Hứa Tiêu suýt chút nữa vì nghẹn cười mà méo miệng.
“Hự… Chính là rất thích, cảm giác thích muốn hắn trở thành người yêu của mình. Tôi thích cậu ta cũng nhiều năm rồi, các người vẫn không nhìn ra sao?” Triệu Thư Ngôn nhíu mày, không nói thẳng ra sự thật hai người đang yêu nhau.
Mày Thôi Ninh Nhạc nhíu thật chặt. Lại nữa rồi, lại nữa rồi, xem đi, một khi đã không mong muốn bản thân bị vứt bỏ trước, tình cảm gì đó đều phơi bày cho thiên hạ, sau đó chuẩn bị tùy thời rút lui. Tên này sau tám năm, tính cách vẫn tệ hại như cũ đi?
“Chính tôi thích cậu ta trước, sau đó tên kia cũng thích tôi. Đây chính là sự thật!” Hắn lạnh lùng chen ngang vào.
Triệu Thư Ngôn nghiêng đầu nhìn đối phương, cười khẽ: “Tôi cũng không phải loại người dễ dàng bị câu dẫn nhé.”
Một đám người trong phòng lập tức nổ tung. Yêu thích dành cho Nữ vương điện hạ xen lẫn với sự phản cảm đối với đồng tính luyến ái, mâu thuẫn này quả thật không cách nào diễn tả được, đương nhiên sẽ có người rơi vào trầm mặc. Nhưng cũng có người sớm đoán ra loại quan hệ không tầm thường giữa bọn họ, lại không dám dò hỏi, giờ phút này phán đoán đã được chứng minh, lập tức có kẻ kích động xông lên truy vấn. Vốn ngày trước YY hai người bọn họ lại chỉ có thể tự YY an ủi bản thân mà thôi, kết quả hiện tại đã nắm được sự thật kinh thiên động địa này trong tay, cũng có người hạnh phúc muốn ngất đi. Lúc trước từng cảm giác hai người mạnh mẽ đến mức chỉ có thể đứng chung với nhau là hợp nhất, cho nên có kẻ rất nhanh đã chấp nhận được sự thật, lập tức thăm dò tiến triển.
Người ngoài nhìn xem với đủ loại thái độ, một phút đồng hồ ngắn ngủi có thể thấy được trăm ngàn kiểu biểu lộ.
Triệu Thư Ngôn bị vây ở giữa, lại chỉ cười tủm tỉm không hề đáp lại câu nào. Thôi Ninh Nhạc cũng bị vây bởi một nhóm khác, trong lòng lo lắng tình hình chiến tuyến bên kia, vất vả lắm mới phá được vòng vây, túm được tay người kia, thay đối phương lên tiếng: “Tụi này đã thông báo với ngời nhà, cho nên cũng muốn nói với các cậu. Nếu cứ tiếp tục giấu giếm, như vậy không công bằng với mọi người.”
Lập tức có một đám người lao nhao: “Phản ứng người trong nhà thế nào?”
“Cũng tạm, rất bình thường.” Thôi Ninh Nhạc gật đầu, “Bất quá, đương nhiên là giống như người bình thường, muốn chia cắt bọn này.”
Triệu Thư Ngôn chỉ nhìn chằm chằm tay hắn, bắt đầu đùa giỡn với những ngón tay người yêu.
Còn chơi được a?! Thôi Ninh Nhạc hung hăng trừng mắt liếc người kia một cái. Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu, trừng ngược lại, hừ lạnh một tiếng: “Các người xem, hắn hiện tại bị châm ngòi ly gián đến mức bắt đầu ghét bỏ tôi rồi.”
Thôi Ninh Nhạc tức giận rống lên: “Ai ghét bỏ cậu chứ! Rốt cuộc là tên nào sống chết không chịu đến đón tôi trốn ra ngoài, hại tôi bị giam lỏng hơn nửa tháng trời?!”
“Đó là vì tôi sợ cậu cùng người trong nhà hoàn toàn đổ vỡ, cần có thời gian giảm xóc mà.”
“Được lắm, cậu cứ trì hoãn nữa đi, tôi liền về Mỹ!” Thôi Ninh Nhạc nói xong, giũ tay đối phương ra.
“Tính tình tồi tệ, còn muốn tôi phải dỗ.” Triệu Thư Ngôn lầm bầm, túm hắn lại, kiểu gì cũng không chịu buông tay. Sau đó, cậu nhìn về đám người xung quanh: “Kỳ thức cũng không sao cả, cùng lắm thì, nếu các người chán ghét đồng tính luyến ái, vậy sau này tôi sẽ cố hết sức tránh đụng mặt mọi người. Nếu các người thấy không có việc gì, tôi đây thay mặt bản thân, cám ơn mọi người. Tôi không phải thần thánh gì, chỉ cần tên kia nói một chữ thích, liền vui vẻ cả một buổi sáng. Thôi Ninh Nhạc so với tôi, càng ngại nói ra một câu mong được mọi người chấp nhận, miệng tên này chỉ thích hợp phóng độc, cho nên tôi đành thay mặt cả hắn, nói với mọi người hai tiếng xin nhờ.”
Mọi người yên lặng nhìn Nữ vương cao ngạo gập thắt lưng, cúi đầu với chính mình, những lời muốn nói khi nãy, suy nghĩ trong đầu gì đó đều bay biến cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm đối phương, thấy được gương mặt xinh đẹp ngày nào hiện tại lại lộ ra một tia yếu đuối.
Này mới chân chính là Triệu Thư Ngôn.
Thôi Ninh Nhạc trong lòng dâng trào một trận chua xót. Lô hoa kê của hắn lần đầu tiên ở trước mặt người khác biến thành gà con.
Giải thích thế nào chẳng được, chỉ cần Lô hoa kê của hắn như trước có thể ngẩng đầu ưỡn ngực bưới tới, cho dù chỉ trích kiểu gì hắn đều chấp nhận được.
Hắn có thể làm gà mẹ, che mưa chắn gió, để người kia dựa vào.
Triệu Thư Ngôn bị Thôi Ninh Nhạc khiêng lên taxi. Thanh niên anh tuấn một thân nồng nặc mùi rượu dựa lên vai hắn, ngủ gật. Người nào đó cẩn thận đem thuốc giã rượu đút vào miệng đối phương, từng ngụm từng ngụm nhỏ. Triệu Thư Ngôn uống được hai ngụm, tính trẻ con lại nổi lên, không chịu uống thêm nữa.
“Ngoan nào.” Thôi Ninh Nhạc dỗ dành.
Triệu Thư Ngôn nhíu mày, bĩu môi, đầu gối lên đùi đối phương, chuẩn bị đi gặp Chu công.
“Cậu nếu muốn ngày mai đầu đau như nứt ra thì cứ ngủ tiếp nữa đi.” Khẩu khí trở nên lạnh lùng.
Triệu Thư Ngôn than vãn một hồi, vẫn không chịu nghe lời, ôm lấy eo đối phương, đầu dúi vào bụng hắn, cố gắng tận dụng nguồn nhiệt, chìm vào giấc ngủ.
“Hừ.” Thôi Ninh Nhạc nhìn nhìn vị tài xe thỉnh thoảng lại nhìn sang, lo lắng hành khách say rượu lại nôn mửa trên xe, cuối cùng đành buông tha cho ý đồ bóp miệng tên nào đó, đổ toàn bộ thuốc giã rượu vào.
Suốt đường đi vô cùng im lặng. Hiện tại đã là hai giờ khuya, chỉ có radio trên xe là còn truyền ra thanh âm con người.
Đó là bài hát ‘Dũng khí’ của Lương Tĩnh Như. Thời điểm Thôi Ninh Nhạc nghe được câu “Yêu thật sự cần có dũng khí, đối mặt với đủ loại lời đồi nhảm nhí”, đôi mắt hắn bất giác ươn ướt. Hít sâu vài lần, bản thân cố gắng phần yếu đuối do đêm dài thanh vắng xúc tác nên.
Người nào đó vẫn luôn bám dính trên người hắn càng siết chặt cái ôm hơn, giống như đang đáp lại cảm xúc dâng trào của đối phương.
Thôi Ninh Nhạc cảm giác được dưới bụng truyền đến sự ấm áp của hơi người, khóe mắt đột ngột không nhịn được mà đau xót. Hắn vội vàng nâng tay che miệng mình lại, không để thanh âm nức nở vuột ra ngoài, chỉ có hai mắt tuôn trào một dòng lệ.
Tài xế thỉnh thoảng vẫn thông qua kính xe quan sát hai người họ. Thôi Ninh Nhạc đành phải quay đầu hướng ra ngoài cửa xe, khuỷu tay đè lên cạnh kính, một tay bưng lấy mặt mình.
Người gối lên bụng vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vồ về tấm lưng của người yêu. Gương mặt khi nãy còn tỏ vẻ buồng ngủ, giờ phút này lại hết sức ấm áp.
Thôi Ninh Nhạc chợt nhớ tới nửa giờ đồng hồ đáng sợ tối hôm nay, nhìn mọi người chậm rãi từ không giải thích được, biến thành chấp nhận, cuối cùng là chúc phúc, hắn suýt chút nữa không nhịn được mà lao qua cùng người kia hôn môi một phen.
Cũng không phải chưa thấy được những gương mặt khinh thường, lập tức rời phòng của một số bạn học, hoặc là nghi ngờ ánh lên trong mắt nhiều người, giống như đang chất vất hết thảy đây có phải là kế hoạch đã bàn tính trước hay không, lời nói dối trá để che giấu những sự thật dơ bẩn sau đó?
Những nghi ngờ loại ngày cũng giống như điều bọn họ trải qua suốt bốn năm này, bất quá cùng người này đi qua hết thảy, chỉ cần cậu ấy thôi, có Triệu Thư Ngôn thì tất cả đều không sao cả.
Mặc dù tự nhận bản thân không quan tâm ánh mắt người ngoài, nhưng thời điểm đối mặt với sự thật lạnh lùng, Thôi Ninh Nhạc vẫn không giấu được nỗi cô đơn trong lòng mình.
Khi đó, hắn lại nhìn về phía Triệu Thư Ngôn, nghĩ đến Lô hoa kê so với chính mình càng không biết che giấu cảm xúc, nhất định cũng sẽ khổ sở, nhưng kết quả lại chỉ bắt gặp bộ dáng thoải mái của đối phương.
“Nói ra vậy coi như huề nhau. Tôi không tiếp tục lừa dối bất cứ người nào nữa, bọn họ khinh thường tôi thì thế nào chứ. Tôi thích cậu cũng không phải việc gì sai trái, cần gì phải áy náy?” Triệu Thư Ngôn nói xong, một ngụm uống hết ly vodka. Thời điểm phát hiện mặt hắn đang đỏ bừng, liền nói thêm: “Đi thì cứ đi đi, nếu vì thích cậu mà mất đi bạn bè, tôi cũng chấp nhận. Chẳng lẽ, tôi lại ngu ngốc chỉ vì điều này mà vứt bỏ cậu sao? Cậu là tấm bảo hiểm nửa đời sau của tôi, ném mất bảo hiểm rồi sao có thể sống tiêu sái đoạn đời sau được đây.”
Khi ấy, Thôi Ninh Nhạc không khỏi bật cười.
Sau khi mỉm cười, đợi đến đêm khuya, bản thân mới cảm giác muốn rơi nước mắt vì phân tình cảm dài lâu này.
Không phải yếu đuối khổ đau, cũng chẳng vì tùy tiện cảm động, hay tức cảnh sinh tình, chỉ thuần túy để cho nước mắt rơi xuống. Vì một câu nói của đối phương, vì một đoạn thời gian, vì những chuyện đã trải qua, vì có người kia bên cạnh, vì hết thảy những điều sắp xảy đến, hoặc đã qua đi, cho nên hắn chợt muốn khóc cho thỏa lòng.
Nhìn qua giống như mềm yếu, nhưng con người khi khóc xong lại càng trở nên kiên cường hơn trước.
Thôi Ninh Nhạc về sau mới cảm thấy, nếu không nhờ Triệu Thư Ngôn ôm lấy hắn, có lẽ bản thân sẽ chẳng khóc đến chật vật như vậy. Ban đầu, hắn còn cẩn thận phòng bị không muốn để người ngoài nhìn ra, kết quả lại khiến đối phương càng thêm làm càn.
Taxi dừng lại trước phòng trọ của Triệu Thư Ngôn, Thôi Ninh Nhạc vừa khiêng người nào đó thoạt nhìn giống như còn say bí tỉ xuống xe, vừa nói “Thật ra cậu vẫn luôn tỉnh đi”, rồi cẩn thận đỡ đối phương bước lên lầu.
Thời điểm được Thôi Ninh Nhạc đỡ lên từng bậc thang, Triệu Thư Ngôn bất ngờ ngẩng đầu lên, hôn hắn một cái.
Thôi Ninh Nhạc sửng sốt, đang định đáp lại thì tên kia đã rút lui, cười hì hì với hắn. Đèn ngoài hành lang là loại cảm ứng dựa vào âm thanh, lúc này đã tắt đi. Hai người không nói lời nào, trong bóng đêm chỉ lóe lên chút ánh sáng phản xạ mờ nhạt từ đôi mắt của Triệu Thư Ngôn.
Triệu Thư Ngôn đem đầu mình vùi vào giữa bả vai đối phương, cọ cọ đầu, giống như gà con đang tìm nguồn nhiệt ủ ấm bản thân.
Thôi Ninh Nhạc vươn tay vỗ về đối phương, vẫn chưa hiểu được lý do trận tập kích của người kia. Triệu Thư Ngôn bất ngờ lên tiếng: “Tôi nghĩ đem cậu đến chỗ của bà, để bà nói chuyện với cậu.”
Thôi Ninh Nhạc sửng sốt.
“Để cậu cùng bà trò chuyện, xin cho ông hồi tâm chuyển ý, đừng khiến cậu phải khổ sở nữa. Cậu là người bảo vệ tôi, nếu ngay cả cậu cũng không cản được, còn kẻ nào đủ tư cách bảo vệ tôi bây giờ?”
Thôi Ninh Nhạc mỉm cười: “Vậy kiểu gì để ông cậu không bị hù chết đây?” Báo mộng chăng?
Triệu Thư Ngôn hôn một cái thật nhanh lên mặt đối phương: “Bà tôi rất tốt đó, giống cậu lắm a.”
“Cậu so sánh tôi như vậy có ích gì chứ?”
“Không phải so sánh a…” Triệu Thư Ngôn ợ một hơi đay rượu, “Cậu rất tốt, phát hiện nhược điểm của tôi rồi vẫn chịu giúp tôi che giấu. Cậu tốt ngay cả người thông minh như tôi còn phải thích… Cậu tốt lắm… Lại luôn không thích để cho người khác biết mình tốt.”
“So sánh linh tinh.” Thôi Ninh Nhạc tiếp tục khiêng người, sau khi vào trong phòng liền ném xuống giường ngủ.
“Thôi Ninh Nhạc, cậu làm đi. Dùng tất cả vốn liếng của bản thân mà làm đi. Hừ…” Triệu Thư Ngôn lung tung tự cởi quần áo của mình, “Nếu để lỡ hôm nay, về sau cậu có muốn cũng chẳng dễ dàng vậy đâu. Tôi chợt phát hiện… Cơ thể cậu để ôm càng cảm giác tuyệt lắm. Trước để cho cậu ở trên đây, ngày mai đến lượt tôi nha…”
Thôi Ninh Nhạc cắn xuống một cái, không để ý người nào đó nuôi dưỡng ý đồ thay đổi vị trí trong đâu. Triệu Thư Ngôn cười ha ha mặc cho đối phương cắn xé, qua nửa ngày, mới lên tiếng: “Bởi vì bộ dáng của cậu lúc khóc thật sự so với khi cười nhìn còn đẹp hơn.”
…
Thôi Ninh Nhạc quyết định nếu đêm nay chưa làm cho tên kia khóc nấc lên, tuyệt đối không dừng tay!
Cầm trên tay vé máy bay đi lướt qua người ông mình, ánh mắt thẳng tặp nhìn về phía cánh cửa checkin. Tuy rằng, đại sảnh sân bay người đến người đi, nhưng muốn tìm gương mặt người mình yêu nhất kỳ thực cũng không khó. Cho nên, hắn gần như chỉ cần liếc mặt một cái liền phát hiện ra người thanh niên đang thở hồng hộc chạy về phía bên này.
Rõ ràng đã là tên lớn đầu hơn hai mươi, còn ăn mặc giống như sinh viên. Một thân áo nike màu lam nhạt, cùng quần trắng, Thôi Ninh Nhạc chợt cảm giác bản thân như nhìn được gặp lại Triệu Thư Ngôn thuở mới quen biết.
Từng có người nói, những người hay bị hồi ức ảnh hưởng kỳ thực là kẻ yếu đuối. Thôi Ninh Nhạc phát hiện bản thân chưa từng yếu đuối như bây giờ.
Những hồi ức tốt đẹp cùng không vui vẻ, vẫn luôn theo cùng hắn và người kia tiến lên phía trước. Bộ dáng của đối phương tức giận với hắn, hoặc lúc để lộ bản tính của mình, khi tránh né thời điểm sắp bị làm, rồi im lặng dựa vào bả vai hắn yên lặng rơi lệ, hay khi bị hắn đoạt đi nụ hôn đầu tiên, còn cả lúc kiêu ngoại nhận rằng mình có vẻ ngoài đẹp trai, người kia…
Tất thảy những hình ảnh ấy đã khắc sâu vào tâm trí hắn, cho dù có xóa thế nào cũng không được.
Thôi Ninh Nhạc giằng khỏi cánh tay lôi kéo của mẹ mình, hướng phía người kia mà bước tới.
Triệu Thư Ngôn vừa thở dốc vừa thả chậm lại tốc độ, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt người kia. Sau đó, cậu từ trong túi quần móc ra một chiếc túi nhung nhỏ, đưa cho hắn: “Trả lại cho cậu, tôi không muốn giữ trước.”
Thôi Ninh Nhạc không cần mở ra cũng biết đó là nhẫn của mình. Hắn dùng ánh mắt để hỏi, Triệu Thư Ngôn chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tôi cũng chẳng phải con dâu nhà cậu nuôi từ bé. Cậu nếu không trở lại, tôi tùy thời có thể tái giá. Nhận thứ này của cậu rồi, chẳng phải tôi tự ném bỏ tự do của mình sao?”
Ngay cả một lời phản bác cũng nói không ra, Thôi Ninh Nhạc đành nhận lại nhẫn của mình, rồi cười nói: “Cậu tính không thủ thân như ngọc cho tôi chứ gì.”
“Tôi thật không tính như vậy, nhưng mà, bản thân lại chẳng cần ai khác.” Triệu Thư Ngôn cũng cười rộ lên. Nhìn nụ cười của người đối diện, hắn chỉ muốn kéo tên kia lại hôn một trận, nhưng bàn tay vươn ra rồi, chỉ đủ dũng khí chạm đến vành tai cậu, nhẹ nhàng xoa vài cái.
Nhớ nhung với cơ thể ấy đến đau đớn, nhưng lại chỉ dám làm đến mức này.
“Không có cách lừa cậu đi toilet, tiếc thật đấy.” Thôi Ninh Nhạc mỉm cười, nhớ tới vụ yêu đương vụng trộm lần trước.
“Đợi phòng ở kia trang hoàng tốt rồi, làm thêm vài cái toilet, cho cậu tha hồ chọn.” Triệu Thư Ngôn rút tay lại, cũng vì ánh mắt nóng bỏng như đại bác bắn của quân địch cách đó không xa quá mức ác liệt.
“Ừm…” Thôi Ninh Nhạc gật đầu, nhìn nụ cười phía đối diện có chút đè nén đến cứng đơ, bất ngờ vươn một tay qua, ôm chặt lấy người kia. Trước khi Triệu Thư Ngôn kịp giãy dụa, hắn đã nhỏ giọng nói: “Đừng cự tuyệt cũng chớ đáp lại, cứ để tôi chủ động, nhớ đó… Là tôi kéo cậu lên con đường không lối về này, Triệu Thư Ngôn a, cậu nhất định phải nhớ rõ thế…”
Tay Triệu Thư Ngôn đã nâng lên lại buông xuống. Nghĩ ngợi một hồi, cậu vẫn nhịn không được đáp trả cái ôm. “Tôi cũng không phải quỷ nhát gan.”
Thôi Ninh Nhạc phá cười thành tiếng, mặc kệ những ánh mắt xung quanh.
Hắn biết rõ ông mình sau lưng đang bày ra biểu tình thế nào, cũng biết người nhà vì danh dự của mình mà không lớn tiếng ngăn cản, cho nên mới dùng sức ôm thật chặt Triệu Thư Ngôn. Nếu cái ôm này có thể biểu trưng cho tình yêu của họ, hắn thật sự sợ hãi lòng mình sẽ nhũn ra mất, dù cho bề ngoài có tỏ ra kiêu ngạo hay kiên cường thế nào đi nữa.
Cuối cùng, Triệu Thư Ngôn là người đẩy Thôi Ninh Nhạc ra. Cậu không liếc qua người họ Thôi, chỉ đơn giản nói một câu “Bảo trọng”, rồi xoay người rời đi.
Thôi Ninh Nhạc lần đầu tiên biết cái gì gọi là lo được lo mất. Cho nên, thời điểm hắn nghe thấy tiếng ông mình phía sau nói vọng tới “Tên nhóc kia rốt cuộc từ nơi nào chui ra vậy, ngay cả một câu chào hỏi mọi người cũng chẳng nói chằng rằng!”, hắn kích động đến mức không nghĩ được gì, chân lập tức đi tới trước, nhanh chóng kéo Triệu Thư Ngôn lại. “Ông tôi muốn cậu chào kìa.” Thôi Ninh Nhạc còn không biết giờ phút này hắn chẳng khác nào đứa nhỏ được người lớn khen ngợi.
Người kia sửng sốt hồi lâu, cắn cắn môi dưới, quay sang Thôi Ninh Nhạc, sau đó mới thật cẩn thận nhìn vào mắt Thôi lão gia, phát hiện vẻ mặt cứng ngắc trên mặt đối phương không quá giống hung thần ác sát, sau cùng mới như trút được gánh nặng, lộ ra tươi cười: “Ông Thôi, còn có… Dì, chú, xin chào. Con là Triệu Thư Ngôn.”
Hừ, nhất định bản thân cười quá cứng nhắc rồi. Bằng không, người nhà bọn họ như thế nào lại không bị nụ cười của mình cuốn hút a.
Rốt cuộc, cần phải ra vẻ cẩn thận, hay là làm như kiên định không lùi đây?
…Như thế nào đoạn comeout trong tiểu thuyết đều đơn giản, ngắn gọn, thuận lợi vậy chứ, chút giá trị để tham khảo cũng chẳng có! Triệu Thư Ngôn trong lòng ôm buồn khổ.
Thôi Ninh Nhạc vẫn cười đếnvô cùng sáng lạn, đem so với nụ cười cứng ngắc của Triệu Thư Ngôn, quả thực chói mắt.
Triệu Thư Ngôn suy nghĩ hồi lâu, mới thận trọng xoay về phía những người còn lại. “Xin mọi người hay tin tưởng cháu, tin tưởng Thôi Ninh Nhạc.”
Xin hãy đem con trai của các người giao cho cháu, cháu nhất định có thể chăm sóc tốt cho hắn… Cháu và con trai nhà các vị thật sự yêu thương nhau, hơn nữa vẫn luôn yêu rất sâu đậm… Con trai các vị nếu không có cháu sẽ sống không nổi đâu…
Đây đều là những lời cấm kỵ. Triệu Thư Ngôn cũng không ngốc mà nói ra, cậu chỉ dừng lại ở một câu kia mà thôi. Bất cứ lời cam đoan gì cũng đều là giả, bởi vì bất kỳ kẻ nào sống nhiều năm đều biết, hứa hẹn gì đó so với thời gian đều là mây bay. Chỉ tín nhiệm mới là điều kiện tiên quyết, mới có thể chạm tới thứ gọi là tương lai.
Thôi Ninh Nhạc lần thứ hai nhìn đối phương vì chính mình mà xoay người, không kìm được lỗ mũi chua xót. Triệu Thư Ngôn đợi thật lâu mới dịch eo, nhìn về phía người nhà họ Thôi. Kết quả, cậu phát hiện trên mặt bọn họ đều là thái độ ‘không muốn nhận’.
Là không muốn chấp nhận sự thật hay là vẫn chưa chịu chấp nhận cậu a?
Nhưng ít nhất, bọn họ hẳn đã chịu đối mặt với hiện thực rồi đi? Con trai nhà mình yêu đàn ông, mà người kia cũng yêu con trai họ. Không có người tới trước kẻ đến sau, hoàn toàn chẳng có kẽ hở để xuống tay.
Đầu ngón tay Thôi Ninh Nhạc toàn bộ run rẩy.
Mãi đến khi lên máy bay, hắn mới mở ra túi vải nhung nhỏ kia, tìm thấy bên trong một thứ khác với suy nghĩ của mình.
Đó là chiếc chìa khóa căn hộ mới của bọn họ.
Tôi ở nơi đó đợi cậu quay về, nhận vị trí chủ nhân dành cho mình. Triệu Thư Ngôn dùng chiếc chìa khóa này nhắn gửi cho hắn.
Thôi Ninh Nhạc bóp trán, cười đến nước mắt tuôn rơi.