Tám giờ, trận mưa nhỏ bên ngoài vẫn tí tách không dứt. Bởi vì dọn ra biệt thự ven ngoại ô, xung quanh chỉ bắt gặp được vài ngọn đèn le lói.
Từ khi hai người thì thành phố B trở lại quê nhà của Triệu Thư Ngôn công tác, Triệu lão gia vì hy vọng có nhiều thời gian được thấy mặt cháu trai ngoan hiền nhà mình hơn, lại thêm suy nghĩ không thích hai thằng đàn ông suốt ngày ru rú trong nhà khiến người ngoài buôn chuyện, liền ra lệnh bắt người nào đó chuyện đến biệt thự cũ của gia đình, trong khi bản thân chuyển sang một khu nhà mới cách đó không qua hai mươi phút đi xe.
Khung cảnh xung quanh biệt thự đương nhiên khá tốt, nhưng dù sao cũng có chút cách xa nội thành, Thôi Ninh Nhạc mỗi sáng đành phải nửa tha nửa ôm tên thối tha nào đó từ trên giường xuống, sau đó nhét vào trong xe, rồi cùng nhau đi làm.
Mỗi lần Thôi Ninh Nhạc phải đi công tác xa nhà, đồng hồ báo thức lại tăng thêm năm sáu cái, nào là tủ đầu giường, trong ngăn tủ, rồi phòng ngủ, buồng tắm, phòng ăn. Nhìn đi, đúng choc trình tự thức dậy, chuẩn bị, rời nhà luôn.
Triệu Thư Ngôn nhiều lúc bị chọc đến tức điên, nhưng đồng hồ báo thức đều là loại cài đặt mật mã, ngoại trừ Thôi Ninh Nhạc thì chẳng ai đổi được. Thôi Ninh Nhạc thậm chí còn thuê dài hạn một vị tài xế, chỉ cần hắn không ở nhà, công việc lái xe tự động chuyển giao cho đối phương.
Lô hoa kê chỉ có thể đúng giờ ngồi xe đi làm.
Về phần vì sao Lô hoa kê không thể lái xe, Thôi Ninh Nhạc liền chỉ vào chiếc xe duy nhất trong nhà: Nhìn không thấy à, Camero á, cậu mà lái xe này đi làm, không chừng cửa nhà chúng ta có thể bị đám người cầu hôn đạp đổ luôn đó.
Mà vị nào đó vì khăng khăng đòi mua Camero, hiện tại vẫn còn trong thời kỳ trả góp, đành cúi đầu tiếp tục nghịch ngón tay.
Công việc của Triệu Thư Ngôn là thiết kế công trình, mà nửa năm này vì công việc tái thiết lập khu vực thiên tai Trùng Kiến, cho nên cũng thường xuyên phải đi công tác, đến tận hiện trường khảo sát, viết báo cáo. Kỳ thực, Thôi Ninh Nhạc cũng không quá thích để cho đối phương chạy tới khu thiên tai này, cũng vì mỗi lần Triệu Thư Ngôn trở về, tâm tình của cậu đều trầm hơn bình thường khá nhiều. Hắn biết, Lô hoa kê thoạt nhìn cao ngạo vậy thôi, nhưng nội tâm lại vô cùng dịu dàng. Cho nên, mỗi lần trước khi người kia đi công tác, Thôi Ninh Nhạc đều nhét thêm vào trong hành lý cậu một ít quần áo trẻ con, hoặc chút thuốc men, hy vọng người kia khi nhìn thấy những thứ này có thể vui hơn một chút.
Đồng hồ gõ chín giờ, rốt cuộc ở phía xa xa xuất hiện bóng dáng uể oải của vị nào đó.
Thôi Ninh Nhạc buông xuống quyển sách trong tay, trở vào nhà bếp hâm nóng đồ ăn. Vừa mang ra, hắn liền bắt gặp Triệu Thư Ngôn đang khép hờ mắt rúc trong sô pha. “Bẩn chết được, nhanh vào tắm rửa a.” Thôi Ninh Nhạc dùng chân đá đá mấy cái.
Triệu Thư Ngôn lầm bầm gì đó, vẫn chưa chịu đứng lên.
Thôi Ninh Nhạc nửa quỳ trước mặt cậu, giúp đối phương vén lại tóc, bắt người phải ngẩng đầu nhìn mình: “Sao thế?”
“Ninh Nhạc…” Thanh âm Triệu Thư Ngôn không quá lớn, tựa hồ có chút chột dạ, “Chúng mình…”
“Hử?” Tên này lại không làm chuyện đuối lý gì đi?
“Chúng mình nhận nuôi một đứa nhỏ được không?”
Bàn tay đùa giỡn khuôn mặt đối phương cứng lại, Thôi Ninh Nhạc khẽ mỉm cười, hỏi: “Cậu trước tiên đi tắm, ăn cơm xong rồi chúng ta bàn lại nhé.”
“…Thế cậu đồng ý hay phản đối?” Triệu Thư Ngôn hơi hơi giật lỗ tai.
“Tôi phải suy nghĩ một lúc đã.” Nét cười của Thôi Ninh Nhạc vẫn không tắt.
Triệu Thư Ngôn khẽ thở ra một hơi, hai ba bước liền lột sạch quần áo, trên người chỉ còn độc chiếc quần lót, vọt vào trong buồng tắm.
Thôi Ninh Nhạc nhìn đống quần áo bẩn, gân xanh lập tức nổi lên, rốt cuộc nhịn không được, hướng phía buồng tắm rống to: “Cậu dám ném quần áo bẩn lung tung lần nữa, tôi liền đem tất nhét miệng cậu đó!”
Triệu Thư Ngôn kể, cậu ở vùng thiên tai gặp được một thằng nhóc con năm tuổi, gọi là Xú Cầu.
Xú Cầu vừa nhỏ lại gầy, toàn bộ thân nhân nó đều qua đời trong cơn địa chấn. Ngày ấy, những nhân viên của tổ chức cứu trợ tổ chức một buổi lễ tưởng nhớ, nó một mình đứng giữa sân khấu, đọc diễn văn cảm ơn. Không giống nhưng những đứa trẻ khác luôn dùng giọng văn dào dạt cảm xúc để đọc, bài diễn cảm của nó lại hoàn toàn vô cảm xúc. Mắt nhìn chằm chằm phía trước, giống như đang trả bài thuộc lòng, hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện dư thừa nào. Nhưng chính dáng vẻ cứng nhắc ngây ngốc của nó, lại vô cùng hợp khẩu vị của Triệu Thư Ngôn. Cậu hoàn toàn có thể tìm được trên người thằng bé dáng vẻ của mình năm ấy khi bị bà nội bắt học thuộc lòng bài trên lớp.
Triệu Thư Ngôn lập tức tìm đến chủ nhiệm của cô nhi viện để hỏi thăm tình hình. Thế mới biết, Xú Cầu vì vẻ ngoài không tồi cho nên có rất nhiều người muốn nhận nuôi nó. Nhưng cố tình, đứa nhỏ này lại có tình cảm sâu nặng với quê nhà, sống chết không chịu rời đi nơi này. Triệu Thư Ngôn nhìn cậu nhóc cắn răng, cúi đầu thật thấp, bày ra bộ dáng quật cường, càng cảm giác đối phương thật giống mình trước kia.
“Vì lý do này mà muốn nhận nuôi nó sao?” Thôi Ninh Nhạc một tay chống cằm, mày khẽ nhíu. Đây quả thực giống như một con Lô hoa kê trưởng thành, tình cờ trong một lần đi dạo tìm được một con Lô hoa kê nhỏ, hưng phấn muốn thu người ta vào dưới trướng của mình.
“Này cũng không chỉ đơn giản như vậy…” Triệu Thư Ngôn cười khẽ, gắp lên một miếng thịt cá nhét vào trong miệng Thôi Ninh Nhạc, “Tôi cảm thấy… Nếu tôi ra đi, cậu không phải sẽ rất cô đơn sao?”
Động tác nuốt thức ăn khựng lại, Thôi Ninh Nhạc ngẩng đầu phắt lên nhìn đối phương, trong ánh mắt là nghi ngờ cùng tức giận: “Cậu muốn đi đâu hả?”
Triệu Thư Ngôn vươn tay vỗ vỗ đầu hắn, giống như người kia luôn làm vậy với chính mình: “Ai dà, Ninh Nhạc này, tuy rằng lời này là điềm xấu, nhưng lúc tôi đứng trước đống phế tích ở khu thiên tai, không hề cảm thán bọn họ đáng thương bao nhiêu, mà lại bất giác nghĩ đến cậu. Tôi sợ nếu địa chấn một lần nữa, chỉ sợ người bị chôn dưới đám phế tích ấy không phải cậu, thì cũng là tôi a.”
Thôi Ninh Nhạc tức giận, gạt tay đối phương ra, một hồi sau lại cảm thấy áy náy, ánh mắt bất giác lóe lên, nhưng vẫn cố không nhìn tới người kia, “Thiên tai bất ngờ ập đến nào ai tránh được. Cậu nghĩ nhiều vậy làm gì?”
Triệu Thư Ngôn cười hì hì, tiếp tục vuốt ve đầu hắn: “Cậu sợ, cậu nhất định đang sợ đi.”
Thôi Ninh Nhạc lười phản bác tên kia, chỉ lẳng lặng đem thức ăn bỏ vào trong bát đối phương: “Sợ em gái cậu, ăn mau.”
“Cho nên tôi mới nghĩ, hay là nhận nuôi đứa nhỏ ấy đi? Cho dù tôi có mất sớm, vẫn còn một nhóc Triệu Thư Ngôn ở cùng cậu. Còn nếu cậu mất,” Triệu Thư Ngôn hơi hạ mắt, dùng đầu đũa chọc chọc thức ăn trên bàn, “Tôi đi lang thang, để nhóc Triệu Thư Ngôn kia lại cho hai ông lão nhà tôi và cậu.”
Thôi Ninh Nhạc cười lạnh: “Cậu nghĩ cũng thật chu đáo nhỉ. Vì cái gì chỉ có cậu lang thang, còn tôi lại giống như oán phụ chớ?”
Triệu Thư Ngôn mở to hai mắt nhìn thắng phía đối diện: “Nếu không có cậu, tôi nhất định mỗi ngày đều dậy muộn, rất nhanh liền mất đi bát cơm. Lúc đó chỉ có thể trở thành dân lang thang a!”
Gương mặt cứng ngắc của Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc không thể giữ nữa, dần dần đỏ lên. Hắn có chút buồn bực, vỗ đầu đối phương: “Ăn cơm mau!”
Sau khi ở trên giường giải quyết xong chuyện bọn họ, Thôi Ninh Nhạc tựa người vào đầu giường, vươn tay niết niết một bên tai đối phương: “Cậu đừng suy nghĩ ngây thơ như vậy. Đó là một con người, không phải thú cưng, một khi đã nhận nuôi tức là phải phụ trách cả cuộc đời nó. Hơn nữa, từ trước tới này cậu chưa từng thích con nít, nhỡ khi không nuôi được, đâu có dễ dàng rút lui như vậy chứ?”
Triệu Thư Ngôn cả người thoát lực, dừa vào đầu giường, nửa gương mặt vùi trong gối đầu, hừ hừ trả lời: “Cho nên tôi mới thương lượng với cậu. Hơn nữa, ông đây sao lại không thích con nít chứ. Nếu lúc trước không nói chuyện yêu đương với cậu, ông đây cuối cùng rồi cũng lập gia đình, sinh con, lúc ấy kiểu gì cũng phải phụ trách giống thế này sao?”
Đối với bình luận vô tâm vô phế của người nào đó, gân xanh Thôi Ninh Nhạc lại giật giật, nhưng cuối cùng vẫn lấy lại được bình thản. “Năm nay Lưu Đông không phải vừa sinh được một thằng nhóc mập mạp sao. Vừa lúc, chúng ta lâu rồi không về thăm nhà. Cậu xin nghỉ một tuần, theo tôi về thăm bọn họ.”
“Về thì về. Vấn đề là, nhóc con nhà Lưu Đông là sơ sinh, không cùng cấp bậc với Xú Cầu kia.”
“Nhóc con Nguyên Đán nhà chị họ tôi vừa đúng năm tuổi đấy,” Thôi Ninh Nhạc liếc người nào đó một cái, “Có thể mượn thử nha.”
Triệu Thư Ngôn có chút sửng sốt, qua hồi nữa ừ hử một tràng dài rồi đem cả khuôn mặt vui trong gối đầu: “Tôi còn chưa được tập kết hôn đàng hoàng đó, còn phải tập chăm con nít… Tôi cũng đâu phải gia cầm, đi một bước đẻ một trứng…”
Thôi Ninh Nhạc rốt cục không nhẫn nhịn được nữa, xoay người một cái, đem tên lắm lời kia ép gắt giao, dùng thân thể của mình nói cho đối phương biết, rốt cuộc kết hôn là như thế nào.
Triệu Thư Ngôn thật vất vả mới xin nghỉ được, mà nguyên nhân thưa chuyện với lãnh đạo còn là: Về thăm nhà mẹ vợ. Lời này vừa truyền ra lập tức khiến cho toàn bộ nữ nhân viên trong chốn văn phòng tan nát cõi lòng.
Lô hoa kê hoàn toàn không biết gì, dựng thẳng lông đuôi cùng Rắn hổ mang trở về thành phố B.
Thôi lão gia ngoài miệng suốt ngày cằn nhằn thằng cháu nhà mình vừa có vợ liền quên mất gia đình, nhưng Thôi Ninh Nhạc vừa trở về, liền phát hiện cái giường thước năm trong phòng cũ của mình đã biến thành hai thước. Phòng cũ vốn có chút chật, Thôi Ninh Nhạc xoa xoa trán, tưởng tượng đến cảnh ông nội mình vô cùng thần thông quảng đại, có khi nào đã đem căn phòng cẩu lên, sau đó nhét thêm cái giường này vào chăng?
Triệu Thư Ngôn nằm vật ra giường, lông trên người dựng thẳng, chỉ vào vị trí giữa giường, phân thành lằn ranh, nói to: “Mỗi người ngủ một bên, không cho lấn tuyến. Ở đây buổi tối không được làm chuyện xằng bậy, để người già nghe thấy thật sự không tốt.”
Thôi Ninh Nhạc đảo mắt, cười cười ra vẻ ghét bỏ: “Lão phu lão thê rồi, không chán ngấy nhau đã là tốt lắm rồi. Làm như một ngày thiếu hơi cậu thì tôi không sống nổi chắc?”
Triệu Thư Ngôn vừa nghe xong, mặt mày lập tức hớn hở: “Chán ngấy là hay nhất. Ai dà, sau này cứ để tôi ở trên, tôi còn chưa thưởng thức đủ nha…”
“……”
Trước giờ cơm trưa, Thôi Ninh Nhạc kéo chị họ vào phòng tiểu Hắc nhà mình, sau đó hỏi mượn ‘đạo cụ’ của cô. Chị họ hắn là cán bộ công văn, sinh được một cậu con trai xinh xắn, đoan chính, gia giáo cũng tốt, đầu óc lại thông minh. Thôi Ninh Nhạc ngày hôm nay vừa nhìn thoáng qua, liền cảm thấy rất hãnh diện.
Lại không nghĩ đến vừa mở miệng ra, hắn liền bị chị họ đánh lên đầu một cái rõ đau. Cô trừng mắt với hắn: “Chú em coi con nít là món đồ chơi chắc? Muốn mượn là mượn sao? Nếu cứ giữ loại suy nghĩ này, nuôi trẻ không được đâu! Cả bó tuổi rồi còn không lớn lên sao? Muốn chơi với cháu thì thường về thành phố B đi, chị sẽ dắt Nguyên Đán sang đây chơi!”
Thôi Ninh Nhạc trong lòng khá buồn bực. So với Triệu Thư Ngôn tính tình mãi mãi trẻ con, bản thân hắn coi như thành thục, vậy mà vẫn bị coi là chưa nên thân.
“Không phải xem như đạo cụ. Chủ yếu là Thư Ngôn chưa từng ở chung với trẻ con, cho dù em có thể chăm sóc con nít, nhưng phải thử xem tên kia có thể chịu nổi tính tình bướng bỉnh của đám nhỏ không.” Hắn nghiêm mặt, xin xỏ.
Chị họ cũng nghiêm khắc tiếp tục dạy dỗ: “Cái gì mà chịu được hay không? Thời điểm chị mang thai, đã từng tập chăm con nít sao? Cũng không ai nói cho chị biết nuôi con nhỏ khó khăn đến vậy a! Nhưng dù sao cũng là con do chị sinh đi? Loại chuyện chi li này, có tập trước thì đã thế nào, mỗi đứa trẻ là một tính cách khác nhau. Đừng nói là trẻ mồ côi! Em nếu thật muốn nuôi con, làm gì có chuyện thử xong rồi rút lui chứ?”
Thôi Ninh Nhạc không biết giải thích thế nào, đành cúi đầu nghe răn dạy.
Lúc này, Triệu Thư Ngôn đang ở bên ngoài cùng nhóc Nguyên Đán chơi đến vui vẻ.
Nguyên Đán tuy mới năm tuổi, nhưng thứ gì cũng biết. Điều kiện kinh tế trong nhà lại tốt, đồ chơi xếp hình bằng gỗ của nó cũng là loại đắt tiền, vì thế Triệu Thư Ngôn chơi đến mê mẩn. Một lớn một nhỏ bò lăn trên thảm, cùng nhau thảo luận chiến lực xây dựng.
Thôi lão gia vốn đang ngồi bên cạnh xem truyền hình, kết quả đối với một màn vui vẻ hứng khởi kia hoàn toàn mất đi chống cự, dần dần cũng nhập cuộc. Tuy rằng ngoài miệng từ chối tham gia, nhưng ông lão vẫn thường đứng ngoài xen vào mấy câu chỉ dẫn “này, không phải như vậy đâu”.
Đợi đến khi nhận xong buổi ‘giáo dục của Đảng’ đi ra, Thôi Ninh Nhạc liền bắt gặp cảnh tượng Nguyên Đán gối lên bụng Triệu Thư Ngôn ngủ khì, mà chính người nào đó cũng ngả người ra sô pha, ngủ đến nước miếng giàn giụa. Mà phủ lên hai cậu cháu chính là tấm chăn Thôi lão gia vẫn luôn để trên đùi mình.
Tâm tình đang kéo mấy đen, hết sức uể oải chán chường. Thôi Ninh Nhạc nhẹ nhàng bước sang bên cạnh hai người, dịu dàng xoa tóc Triệu Thư Ngôn, cảm xúc trong lòng cũng dần dịu xuống. Ông lão ngồi một bên bất ngờ ngăn tay hắn lại, không để người nào đó quấy rầy ‘cháu dâu’ của mình đang nghỉ trưa.
Thôi Ninh Nhạc khẽ cười.
Vì cái gì phải lo lắng chứ?
Rõ ràng tên kia bản thân giống như đứa con nít, tính tình quật cường lại đơn thuần như trẻ nhỏ. Người như vậy sao có khả năng chán ghét đứa nhỏ cũng đơn thuần, quật cường giống như mình được?
Thời điểm Triệu Thư Ngôn tỉnh lại, Thôi Ninh Nhạc đang cùng ông lão thảo luận việc nhận nuôi.
Cậu thanh niên xoa xoa mắt đứng lên, lúc này mới phát hiện nhóc con đang phơi bụng ngủ trên người mình, vì thế tiện tay khiêng nó lên vai, trong ánh mắt hoảng hốt của cha mẹ thằng bé, đem cậu nhóc mang vào phòng dành riêng cho trẻ con trong nhà.
Thời điểm trở ra, Triệu Thư Ngôn bị chị họ kéo vào phòng riêng, tiến hành một giờ giáo dục ‘cách nuôi trẻ nhỏ’.
Tối đó, Thôi Ninh Nhạc buồn cười dỗ dành Lô hoa kê đang dựng lông đuôi, hôn hôn mấy cái: “Ngoan nào, tôi và ông đã thương lượng xong rồi, sau khi nhận nuôi Xú Cầu liền đổi tên nó thành Triệu Duyệt.”
“Khoan khoan.” Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu, cắt ngang lời hắn, “Cậu họ Thôi mà.”
Thôi Ninh Nhạc cười khẽ, yêu chiều nhìn người đối diện, có chút cảm động. “Nhà tôi đã có Nguyên Đán, còn cả Sơ Ngũ và Chính Thanh. Mà ông cậu, lại chỉ nhận mỗi mình cậu thôi.”
“…Nói ra cứ như ông tôi đáng thương lắm vậy.” Người nào đó bĩu môi, “Bất quá, ông ấy cũng quái đản, lại quyết đoán nha, trong nhà có đến năm sáu đứa cháu, nhưng lại chỉ nhận mỗi mình tôi.”
Thôi Ninh Nhạc mỉm cười, cố tình xem nhẹ vấn đề tranh giành tài sản của đám con cháu Triệu gia vài năm nay. Triệu lão gia cũng chỉ cần mỗi hắn và Triệu Thư Ngôn chăm sóc cho mình, bình yên trải qua tuổi già. Về phần gia tài bạc triệu của Triệu gia, hay vạn mẫu đất tốt kia, đều coi như chuyện của người bên ngoài.
Xú Cầu sắp được nhận nuôi, cứ thế được xếp vào hàng thứ mười hai của Triệu gia.
Mấy ngày ở thành phố B, Triệu Thư Ngôn ngoại trừ cùng Nguyên Đán câu thông tình cảm, còn tranh thủ tụ hội với đám người Phó Hiểu Xuân và Lưu Đông. Hai năm không gặp, bạn bè tuy rằng đã thành gia lập nghiệp nhưng trong đáy mắt vẫn là sự chân thành tha thiết một thời tuổi trẻ. Thời điểm cùng sóng vai nhau cười to, trong lòng họ không hề lẫn bất cứ tạp niệm nào.
Nhóc con nhà Lưu Đông tên là Lưu Hiểu Kiện. Triệu Thư Ngôn chỉ vào cha nhóc Hiểu Kiện cười lớn, vậy cậu nhất định là lão Tiện. Cho nên, Lưu lão Tiện tức đến lột giầy ra, đuổi đánh người.
Phó Hiểu Xuân năm ngoài vừa comeout, giả ngu ngơ, giả ngây ngốc, giả bệnh, giả điên, cái gì cũng giả qua. Thế mà, cậu chàng thật sự không bị đánh trận nào, lại được người nhà dễ dàng tha thứ. Trần Lăng bất đắc dĩ nói, y rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc trước cảm thấy tên nhóc này quá mức đơn thuần, nhất định là vì bị người nhà chiều chuộng quá mức. Về phần chiều đến mức độ nào, chỉ cần nhìn giá sách của nhị lão nhà cậu ta cất giấu sách luật hôn nhân đồng tính là biết rồi.
Cuộc sống hạnh phúc tựa như cổ tích.
Nhưng cuộc sống cho dù hạnh phúc, nhưng tựa như vẫn thiếu thứ gì đó.
Lưu Đông nốc xong vài chén rượu, cuối cùng nhịn không được mà nói, “Điện hạ này, bọn tôi rất nhớ cậu, khi nào mới quay lại nơi này a.”
Phó Hiểu Xuân hai mắt cũng đỏ hồng, cúi nhìn chén rượu trên bàn, chai rượu đế trước mặt cậu ta cũng đã thấy đáy.
Triệu Thư Ngôn cười khẽ, chỉ thản nhiên nói: “Gấp cái gì, chúng ta không phải còn trẻ lắm sao, còn đến vài thập niên nữa mà, về sau chỉ sợ nhìn đến chán ngấy a.”
Thôi Ninh Nhạc chỉ uống rượu, không nói tiếng nào.
Hắn chợt nhớ tới ông lão trong vườn kia vẫn thường hay ngồi trên xích đủ bên cạnh giàn hoa, mỗi ngày lại càng thêm yếu. Ông lão từng kéo tay hắn mà nói, “Ninh Nhạc này, Triệu Thư Ngôn con không cần phải lo lắng, nó là tên đầu gỗ, thích ai, yêu ai, nhất định sẽ như vậy cả đời. Cho nên, ông chỉ sợ con chán nó trước thôi.”
Thôi Ninh Nhạc rũ mắt, nhẹ nhàng giành lấy chén rượu của tên kia, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay đối phương. Cậu là tên đầu gỗ, còn tôi thì chẳng lẽ không phải. Vậy thì hợp rồi, hai tên ngốc, cứ vậy nhìn nhau cả đời đi, cho chán chết luôn.
Ngày nghỉ cách một tuần sau, bọn họ bỏ ra hai ngày đến khu vực vừa bị thiên tai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Xú Cầu, Thôi Ninh Nhạc biết Triệu Thư Ngôn nhận xét không hề sai.
Cậu nhóc khuôn mặt xinh xắn, nhưng miệng luôn nghiến chặt, độ cong đôi môi rũ ngược xuống, có vẻ quật cường lại khẩn trưởng, ánh mắt đề phòng lại mang theo phẫn nộ. Nó giống như đang dùng toàn bộ sức lực của mình để chối từ những người muốn mang mình khỏi nơi này.
Triệu Thư Ngôn đứng ở góc hác, giống như nhà ảo thuật, từ trong ba lô móc ra từng món đồ chơi, ném cho đám nhóc con đang vỗ tay hoan hô, cố tình làm như không thấy Xú Cầu.
Thôi Ninh Nhạc hai tay khoanh trước ngực, đứng ở xa xa, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của nhóc Xú Cầu.
Quả nhiên, một hồi sau, phát hiện Triệu Thư Ngôn hoàn toàn không để ý đến mình, Xú Cầu thành thật bước đến gần đối phương hơn.
“Nhóc chẳng phải không thích những thứ kia sao?” Triệu Thư Ngôn cười hì hì, nhìn nhìn nhóc con mạnh miệng nào đó.
“Ai bảo tôi không thích! Nhưng nếu cầm của chú, tôi sẽ phải đi theo chú!” Xú Cầu trừng mắt, nhìn thấu tâm tư của tên nào đó.
Triệu Thư Ngôn có chút nghẹn, nhưng vẫn hừ hừ nói: “Nhóc cho rằng mình được hoan nghênh lắm sao? Ai mà thèm nhóc chứ?”
Xú Cầu rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhóc, bị người ta ghét bỏ, đương nhiên không phục, lại tiếp tục phản bác: “Vậy chú đến làm gì?”
“Chú đến xem những đứa nhỏ khác. Chờ chú chọn được một đứa rồi sẽ mang nó trở về, sau đó không tới đây nữa.” Triệu Thư Ngôn nói thẳng, “Nhà chú ở thành phố S. Thành phố S đó, nhóc biết không? Đó là một thành phố rất xinh đẹp. Chú đón một đứa nhỏ về nuôi, sau đó cho nó đi học, lớn lên có thể kiếm ra tiền, rồi có thể muốn làm gì thì làm.”
“Chú là đồ ngốc a! Nuôi con người ta, vạn nhất sau này già đi, nó không nuôi lại chú thì sao?” Xú Cầu có chút tức tối.
“Chú đây cũng không thiếu tiền, cần gì nó phải nuôi lại chú? Nhà chú không có con nít, nhà nó lại thiếu cha mẹ, vậy hợp lại một chỗ không phải vừa tốt sao? Hơn nữa,” Triệu Thư Ngôn ngồi xổm trước mặt thằng bé, nhìn thẳng vào mắt nó, “Hơn nữa, chú nhất định sẽ nuôi nó thật tốt. Sau này, tự nó có thể kiếm ra tiền, hơn nữa còn có thể giống như chú, tiếp tục giúp đỡ những đứa nhỏ gặp nạn giống mình. Nếu cả đời ở trong cô nhi viện, nhóc có thể học được đại học sao? Nhóc có thể trở thành kiến trúc sư sao? Nhóc có thể xây được thật nhiều tòa nhà sao?”
Xú Cầu gần như muốn khóc nấc lên: “Nhưng rời nơi này đi, ba mẹ sẽ không tìm thấy tôi nữa!”
“Bọn họ chết rồi. Sau khi chết, người ta sẽ lên thiên đàng, giống như ngồi máy bay vậy, vèo một cái liền đến được thành phố S.” Thôi Ninh Nhạc bước tới bên cạnh, cũng ngồi xổm xuống trước mặt nó, vừa lạnh lùng lại thản nhiên nói, “Nhóc có ở lại đây đợi, cho dù đợi lâu thế nào nữa, có thể gặp lại bọn họ sao? Hẳn là không có cách nào gặp được đi? Nhóc muốn đợi bao nhiêu năm nữa? Đợi đến khi già sao? Sau đó, nhóc ở nơi này chỉ có thể làm một tên nông dân, nếu thiên tai lại ập đến lần nữa, nhóc ngoại trừ cầm cái cuốc chạy đi khắp nơi, có thể làm được gì khác sao?”
Xú Cầu cúi đầu, tay đánh loạn xa: “Chú chính là muốn mang tôi đi!”
Nhóc con này quả thật rất thông minh. Triệu Thư Ngôn bắt lấy cánh tay đang quơ quào của nó, nghiêm mặt nói: “Muốn đi theo chú hay không? Bằng không, vậy nhóc sẽ không gặp lại chú nữa đâu.”
Xú Cầu nước mắt đầm đìa, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Triệu Thư Ngôn nhìn nhìn một hồi, sau đó kéo Thôi Ninh Nhạc đứng lên, vừa nói “đi thôi”, vừa kéo người đi về phía một đám con nít khác.
Nhưng chưa đi được mười bước, phía sau đã truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Triệu Thư Ngôn dừng bước một lúc, nhưng rồi lại tiếp tục đi tới, chẳng qua là hướng ra bên ngoài gian phòng học.
Tiếng khóc xuyên qua cả vách tường, nhưng mãi vẫn không trông thấy thân ảnh nho nhỏ ấy đuổi theo.
Thôi Ninh Nhạc chậm rì rì nối gót phía sau người nào đó, cười khẽ, “Cậu lại dùng kế lạt mềm buộc chặt với nhóc con ấy, đúng là đồ tâm địa xấu xa.”
Triệu Thư Ngôn gãi gãi đầu: “Khóc thảm như vậy, tôi thật sự sợ nó sẽ hận mình.”
Quả nhiên, không lâu sau, viện trưởng mang theo Xú Cầu còn đang gào khóc đuổi theo. Xú Cầu vừa trông thấy thân ảnh của Triệu Thư Ngôn, lập tức tránh khỏi cánh tay viện trưởng, lảo đảo nhào vào lòng người nào đó, không nói câu nào chỉ ôm eo đối phương khóc tiếp.
Triệu Thư Ngôn xoa xoa mái đầu nhỏ của nó, sau đó nhìn Thôi Ninh Nhạc cười.
Xú Cầu đối với việc mình được đổi tên thành Triệu Duyệt không mấy phản kháng lại. Trên thực tế, cái tên này so với Xú Cầu, hoặc Triệu Tiến Bảo gì đó vẫn tốt hơn.
Lần đầu tiên đặt chân vào Triệu gia, Xú Cầu luôn trốn sau lưng Triệu Thư Ngôn, sợ hãi chào ông lão nhìn qua có chút uy nghiêm một tiếng. Ông lão đánh giá nó từ đầu đến cuối một lượt, sau đó chẳng biết từ nơi nào hô biến ra một bọc chocolate, rồi đưa cho nó.
Xú Cầu trừng mắt nhìn thanh chocolate đen tuyền, nhưng không dám đưa tay ra nhận.
Triệu lão gia đưa mắt nhìn về cháu trai xin giúp đỡ: “Thư Ngôn à, như thế nào… Nó lại không nhận?”
Ông lão càng già suy nghĩ càng đơn giản. Thôi Ninh Nhạc khóe miệng giật giật, sau đó đem Xú Cầu đẩy ra trước: “Ông cố cho con chocolate, là đồ nhập khẩu từ Mỹ, sao lại không thích?”
Xú Cầu sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cũng nhận lấy, vừa cầm vừa nói: “Cám ơn ông nội.”
Triệu lão gia lập tức mặt mũi hớn hở. Triệu Thư Ngôn vỗ vỗ đầu nó: “Là ông cố nha!”
Triệu Duyệt có bóng ma tâm lý, cho nên thường xuyên ngủ mơ thấy ác mộng. Mỗi lần như vậy, nó đều ôm gối, khóc nức nở đi tìm Triệu Thư Ngôn. Lúc bình thường, Triệu Thư Ngôn đành phải mơ mơ màng màng kéo người lên giường mình tiếp tục ngủ. Thời điểm bất tiện, Thôi Ninh Nhạc đang chuẩn bị ra trận giết giặc suýt chút nữa thì bị bệnh liệt dương.
Một lần, hai lần, Thôi Ninh Nhạc nhìn Triệu Duyệt bằng ánh mắt nhuốm đầy sát khí. Nhóc con cũng không phải đứa ngốc, đành cố nhịn không đi tìm bọn họ. Kết quả, một lần Triệu Thư Ngôn cỏ việc rời khỏi phòng, mới phát hiện thằng bé ngồi xổm trước cửa phòng, lau lau nước mắt, muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Triệu Thư Ngôn oán hận gãi gãi đầu: “Cậu bảo vợ chồng có con nhỏ đều phải chịu tội thế này sao?”
Thôi Ninh Nhạc một tay chống cằm, sau đó quyết định lên mạng tìm hiểu kinh nghiệm nuôi con nhỏ.
Cuối cùng, hai người theo lời đề nghị của bác sĩ tâm lý, trai giới một tháng trời, cửa phòng luôn luôn để mở, tùy thời có thể nghênh đón Triệu Duyệt. Mà bên bác sĩ tâm lý cũng phải chịu áp lực rất lớn, cố gắng giúp đứa nhỏ này thoát khỏi vòng bảo vệ của ‘cha mẹ’, chuyển đối tượng an ủi của nó thành bạn gấu bông to lớn.
Thật vất vả, Triệu Duyệt cuối cùng đã có thể ngủ một mình. Thời điểm tiến hành hoạt động ban đêm, Thôi Ninh Nhạc vẫn theo thói quen dừng lại giữa chừng, vì thế bị Triệu Thư Ngôn ngắt eo một cái: “Cậu lại yếu bóng vía a, nhanh lên cho tôi coi!”
“Muốn nhanh chấm dứt, hay là động nhanh hơn nữa hử?” Thôi Ninh Nhạc cười lạnh, dùng thân thể mình lựa chọn thay đối phương.
Triệu Thư Ngôn bị làm đến toàn thân mềm nhũn, tức giận lấy gối đầu đánh hắn, vừa cười vừa mắng: “Lưu manh chết tiệt, đã qua tuổi trung niên rồi, còn không biết kiềm chế cảm xúc. Tôi xem cậu có khuynh hướng tiết sớm rồi đó!”
“Đồ yêu quái chỉ biết đổ thừa, nhiều năm như vậy rồi còn không lỏng bớt, kẹp chặt muốn chết.” Thôi Ninh Nhạc mặt không đổi sắc, phun ra ngôn từ bạo dạn, đem Triệu Thư Ngôn chọc tức lại muốn đánh đuổi người, sau đó nhân cơ hội chộp lấy mắt cá chân đối phương, một lần nữa đâm vào thật sâu.
Chỉ hận không thể dung nhập thật sâu vào da thịt cậu, đến tận xương tủy, ngay cả máu cũng muốn hòa cùng một chỗ, cho dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta.
Năm đó Triệu Duyệt bảy tuổi, bắt đầu vào tiểu học.
Ngày đầu tiên đi học, nhóc con lưng đeo cặp, một tay nắm Thôi Ninh Nhạc, tay kia là Triệu Thư Ngôn, cùng nhau đến lớp, rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu: “Vì sau người khác đều được cha và mẹ đưa đi học, còn con lại là cha lớn và cha ‘nhị’ đưa đi vậy?”
Bởi vì kiến thức sinh hoạt tập thể của nó vẫn chưa đủ, cho nên thằng bé còn không ý thức được, bản thân có hai người cha là chuyện kỳ quái cỡ nào.
“Không cho gọi cha ‘nhị’!” Triệu Thư Ngôn nổi gân xanh.
“…Nhưng cho lớn bảo con gọi cha là cha nhỏ lại không đúng.”
“Gọi cha thôi!” Thôi Ninh Nhạc chết tiệt, tập thể hình mấy tháng thôi mà, dựa vào cái gì tự thêm cho mình một chữ ‘lớn’ a?
“…Hử.” Triệu Duyệt tâm không cam tình không nguyện đành phải chấp nhận, sau đó ngẩng đầu nhìn người nào đó, “Cha còn chưa giải thích vì sao nha.”
“…Bởi vì cha lớn của con so với mẹ còn lợi hại hơn. Cho nên, cha mới chọn cha lớn, không cần mẹ. Con không thích sao?” Thôi Ninh Nhạc cười tủm tỉm, giải thích cho nhóc con.
Lô hoa kê khinh thường liếc hắn một cái.
“Thích ạ!” Triệu Duyệt có chút sùng bái Thôi Ninh Nhạc, bởi vì cha lớn chính là Kỵ sĩ, còn cha là Nữ vương. Cậu nhóc tuổi này đương nhiên tôn sùng Kỵ sĩ hơn.
“Đúng là vậy. Nhưng vì gần như tất cả mọi người đều có mẹ, cho nên khi họ cảm thấy con không có mẹ là chuyện kỳ quái, rồi cười nhạo con. Cho dù cha lớn so với mẹ của bọn họ đều tốt hơn, nhưng họ vẫn không thừa nhận đâu.” Thôi Ninh Nhạc hơi ngồi xổm xuống, giúp nhóc con tẩy não, “Cho nên, con có hai người cha, việc này phải giữ bí mật. Nhưng con sẽ so với bọn họ hạnh phúc hơn!”
Triệu Duyệt tươi cười gật đầu.
Triệu Thư Ngôn ôm mặt: “Có một người cha như vậy thật đáng sợ mà.”
Đợi đến khi Triệu Duyệt được mười một tuổi, thoát khỏi chút ngây ngô của tuổi nhi đồng, bởi vì len lén lên mạng xem trang web của cộng dân đồng tính luyến ái bị Triệu Thư Ngôn phát hiện, sau đó bị kéo vào phòng riêng tiến hành giáo dục tâm lý.
Triệu Duyệt “oa” một tiếng khóc rống, nó nói: “Hai người gạt con, các người là đồng tính luyến ái.”
Thôi Ninh Nhạc đúng lúc trơ về, nghe được trong phòng có người lớn tiếng chất vấn, sợ tới mức giày cũng quên cởi, lập tức vọt vào bên trong. Kết quả, hắn bắt gặp Triệu Thư Ngôn hai tay khoanh trước ngực, người tựa vào giá sách, không lạnh không nhạt nói: “Đồng tính luyến ái có vấn đề gì sao?”
“Bọn họ đều bảo đó là biến thái!”
“Biến thái chỗ nào?”
“Bọn họ… Bọn họ bảo,” Triệu Duyệt đỏ mặt, “Đàn ông giống như phụ nữ, không được bình thường.”
“Con cảm thấy cha và cha lớn, giống phụ nữ sao?” Thanh âm Triệu Thư Ngôn càng thêm lạnh lẽo.
Triệu Duyệt sửng sốt, không biết trả lời thế nào tiếp.
“Con ngày cả cha của mình cũng dám ghét bỏ, muốn chết hả,” Triệu Thư Ngôn hừ lạnh, “Tự mình tìm hiểu xem cái gì mới là đồng tính luyến ái đi. Trước khi chấp nhận được chuyện này, đừng nói chuyện với cha. Cha đang rất tức giận đó.”
Thôi Ninh Nhạc dở khóc dở cười, có ai lại dạy con kiểu này sao? Tên này, chưa bao giờ biết cái gì mới gọi là chậm mà chắc.
Triệu Duyệt bên cạnh vừa khóc vừa chùi nước máy, tự mở máy tính, tiếp tục học hỏi thêm kiến thức.
“…” Con trai như vậy, quả thật cũng có chút kỳ quái.
Thời kỳ phản nghịch của Triệu Duyệt là lúc nó mười lăm tuổi, dưới cường quyền chính trị của Triệu Thư Ngôn, và quản lý tinh anh của Thôi Ninh Nhạc, cậu trai trẻ bắt đầu học được cách hút thuốc, uống rượu, cúp học, đánh nhau.
Trổ mã càng thêm rung động lòng người, à không, là cậu trai Triệu Duyệt mỗi lúc một anh tuấn. Bởi vì thành tích tốt, gia thế lại càng hoành tráng, không nghi ngờ liền trở thành nhân vật phong vân ở trường học. Đủ loại người lượn xung quanh cậu, nịnh hót, theo đuổi, sùng bái, đối đầu, cậu trai Triệu Duyệt vừa hưởng thụ khoái cảm chúng tinh phủng nguyệt, vừa củng cố tinh thần tiếp tục chống đối cùng hai ‘lão trung niên’ trong nhà.
Cậu cảm thấy Triệu Thư Ngôn quá tùy hứng,còn Thôi Ninh Nhạc lại thực nghiêm khắc.
Vì thế đại chiến gia đình không thể tránh được.
Thôi Ninh Nhạc không cùng cậu nhiều lời, nghỉ hè tới lập tức đem người ném vào quân đội. Triệu Duyệt bị huấn luyện đến khóc kêu cha gọi mẹ cũng không ai thèm quan tâm. Rốt cuộc bản thân nhớ đến thân phận được người ta nhận nuôi của mình, nhất thời trở nên bi xuân thương thu.
Thời điểm trở lại, bộ dạng vênh váo tự đắc đã đâu mất, chỉ còn dáng vẻ ủ rũ không thôi.
Lúc về đến nhà, Triệu Thư Ngôn ấy vậy mà không có mặt. Thôi Ninh Nhạc không cùng con trai nói hai lời, lập tức mang cậu chàng lên máy bay, quay lại thành phố S bọn họ đã từng sống chung ba năm.
Bọn họ ở nghĩa trang tìm được Triệu Thư Ngôn. Người đàn ông ấy không rõ đã ngẩn người ngồi đó bao lâu, trên mặt là râu ria xồm xoàm, sắc mặt lại càng kém hon.
Thôi Ninh Nhạc lập tức tiến lên, đem bó hoa đặt xuống trước hai tấm bia mộ, cúi đầu vái mấy cái, rồi vỗ vỗ Triệu Thư Ngôn mà nói: “Ngoan nào, về nhà thôi.”
“Ừm.” Triệu Thư Ngôn đứng dậy. Cho dù đã sáu năm trôi qua, mỗi khi đến ngày này, người kia lại trở nên mất hồn như vậy.
Lúc đi ngang qua Triệu Duyệt, Triệu Thư Ngôn tà mắt nhìn con trai: “Lúc cha còn nhỏ giống như con bây giờ, khi ấy chỉ có bà nội ở bên cạnh cha. Thời điểm đó, cha cũng từng thích hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, cúp học. Nhưng bởi vì bà biết cha có thể phân biệt tốt xấu, cho nên chưa một lần trách mắng cha. Con năm nay đã mười lăm, cha cũng hy vọng con thông minh giống như cha khí ấy. Cho nên, cha sẽ không quản con làm gì.”
Triệu Duyệt cắn môi dưới, không nói được lời nào.
“Mặc kệ thế nào, con cũng là người nhà chúng ta.” Thôi Ninh Nhạc vỗ vỗ bả vai cậu, sau đó đuổi theo Triệu Thư Ngôn.
Mặc kệ không phải không thương, mà là mong đợi. Mong đợi cậu có thể tự mình trưởng thành, không ỷ lại người khác.
Triệu Duyệt rốt cuộc ở trước bia mộ lau khô nước mắt của mình.
Triệu Duyệt hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.
Thời điểm tốt nghiệp, Triệu Duyệt từng trải qua rất nhiều cuộc tình, lại được đám con gái trong trường tặng cho danh hiệu ‘Hoàng tử băng’. Không phải vì cậu trượt băng rất siêu, mà bởi vì hình tượng khốc khốc của mình. Người con trai này chưa từng dừng bước bên cạnh ai.
Triệu Duyệt bất đắc dĩ nhìn đám bạn tặng mỹ danh cho mình. Cậu cũng chỉ có thể cười khổ, sau đó nhìn sáng Thôi Ninh Nhạc đang phản đối Triệu Thư Ngôn ngày mai không thể rời bến câu cá.
Cậu đâu phải không hiểu tình yêu là gì, mà thậm chí còn biết rất rõ, là vô cùng khao khát nó. Cho nên, bản thân mãi chẳng tìm được thứ tình yêu tâm động phù hợp như trong tưởng tượng của mình.
Cậu luôn hy vọng, cho dù chính mình một ngày nào đó già đi, bên cạnh cũng có một người, để họ giống như cha lớn và cha, mãi mãi bên nhau đến hết đời.
Cậu thậm chí có lúc đã nghĩ, chỉ khi nào là đồng tính luyến ái mới có thể nảy sinh tình cảm sâu đậm như vậy. Nhưng thời điểm kết thúc nụ hôn ghê tớm với một thằng con trai khác, bản thân suýt chút nữa đã tuyệt vọng đến khóc nấc lên.
Đợi đến lúc Triệu Duyệt hiểu được tình yêu là gì, cậu thật sự hâm mộ cha lớn và cha.
Đó là không toan tính, hạnh phúc nắm tay nhau đến cuối đời.
Triệu Duyệt ba mươi tuổi, vợ hắn sinh được một thằng nhóc.
Triệu Thư Ngôn vung bút lông, đòi đặt tên cháu trai là Triệu Tử Long, nhưng lại bị Thôi Ninh Nhạc mắng cho một trận, đành phải mày xám mặt tro đổi thành tên Triệu Vân Hi, hàm nghĩa hy vọng con cháu giống như Triệu Vân.
Rất thiếu tiêu chuẩn và nội hàm!
Triệu Duyệt tuy rằng ghét bỏ cái tên này, nhưng vẫn viết sổ hộ khẩu ba chữ Triệu Vân Hi.
Năm ấy, Triệu Thư Ngôn trong một lần kiểm tra sức khỏe, trái tim bị phát hiện có vấn đề. Tuy rằng phẩu thuật trị liệu vẫn có khả năng chữa khỏi, nhưng thân thể tất nhiên sẽ không có khả năng tốt như trước nữa. Một ngày nọ, Thôi Ninh Nhạc nói với Triệu Duyệt, “Cha lớn muốn đưa cha con sang Mỹ an dưỡng, có khả năng vài năm sẽ không trở lại. Con ngẫu nhiên hãy quay về thu dọn giúp căn nhà của bọn ta nhé.”
Tối đó, Triệu Duyệt nhìn căn nhà cũ trống rỗng, bất giác khóc nấc lên.
Vợ hắn từ phía sau ôm lấy chồng mình, nhẹ giọng an ủi.
Triệu Duyệt vừa khóc vừa nói, “Anh thật đố kỵ với cha lớn và cha.”
“Nhưng anh lại càng thương bọn họ hơn.”
Tại bãi biển xứ người, Triệu Thư Ngôn ngồi trên xe lăn, oán giận nói với Thôi Ninh Nhạc: “Dạo quanh vịnh cũng khôn được, chung quanh toàn bộ đều là da thịt người ta trắng nhách. Đưa tôi ra bờ biển có gì vui chứ?”
“Hôm nay là đại thọ sáu mươi của cậu đấy, điện hạ à.” Thôi Ninh Nhạc bất đắc dĩ cười.
“Hử? Chà! Chà!” Triệu Thư Ngôn liên tục cảm thán vài cái, sau đó chống lên tay vịn của xe lăn, với người hôn Thôi Ninh Nhạc một cái, “Đại thọ của cậu vào đúng thời gian tôi đang làm phẫu thuật, bây giờ chúng ta cùng bù lại nhé?”
Thôi Ninh Nhạc khẽ cười, không trả lời.Mặt trời trên cao vô cùng chói mắt, nơi ngược chiều ánh sáng, có mấy người đang đứng, kẻ khoanh tay dừng bước, hoặc ôm con nhỏ, hay xoa xoa thắt lưng, nhìn lại đều là những thân ảnh quen thuộc.
Triệu Thư Ngôn nở nụ cười.Thời điểm tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, tôi đã gặp được mọi người, thật sự là quá tốt.Cho dù đứng ngược chiều ánh sáng, tôi vẫn như trước có thể hình dung đầy đủ dáng vẻ của từng người.
Toàn văn hoàn