Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Chương 9

Trước giờ cơm chiều, Triệu Thư Ngôn gọi điện thoại cho ông nội, thông báo chính mình sẽ không về ăn cơm. Kết quả lão gia tử nghe xong, lại cao hứng nói, ngày mai mình đã hẹn một ông bạn khác đi nghỉ hè ở làng du lịch, nếu cháu trai không muốn cùng ông đi, vậy không có mặt ở đây cũng chẳng sao cả.

Thanh âm không nhỏ, vừa lúc để Thôi Ninh Nhạc vừa bưng thức ăn dọn lên bàn nghe được.

“Nếu không đêm nay cứ ở lại nhà tôi đi.” Hắn ‘hảo tâm’ đề nghị.

“Hở?” Triệu Thư Ngôn chớp mắt nhìn đối phương.

“Phòng dành cho khách thu dọn một chút là được rồi.” Ngữ khí đơn thuần lại chính trực.

“…Không phiền chứ?”

Thôi Ninh Nhạc liếc mắt: “Ở nhà tôi có gì mà phiền?” Chẳng lẽ thời gian hai người bọn họ vẫn còn tính là ít sao?

Cậu thiếu niên đơn thuần đương nhiên không nghĩ tới trường hợp đối phương có thể ‘Rèn sắt khi nóng’, đối với chuyện ông của mình sẽ đi chơi xa cùng đám bạn già có chút vui sướng, lập tức gật đầu nhận lời.

Tay nghề Thôi Ninh Nhạc quả nhiên tốt giống như trong tưởng tượng. Sau khi ăn xong, Triệu Thư Ngôn nằm ngã ngửa ra sô pha, tay chỉ về phía Thôi Ninh Nhạc đang thu dọn bát đũa: “Cậu… Thì ra ác độc như vậy…”

“Tôi như thế nào?” Mắt không nâng.

“…Cậu mưu đồ no chết tôi… Sau đó gian thi… Oa a!” Một chiếc đũa từ đâu bay đập vào ngay giữa trán, Triệu Thư Ngôn ôm đầu, rưng rưng nhấc mình dậy, “Tôi đang khen cậu mà!”

“Vậy đem toàn bộ đồ ăn phun ra cho tôi, tôi không ngại đem hết cho heo ăn đâu.” Thôi Ninh Nhạc xoay người, nhặt lại chiếc đũa vừa bị ném đi, thời điểm quay người lại, đã bắt gặp đối phương đứng bên cạnh, giành hết bát đũa trong tay mình, rồi bắt đầu thu dọn dẹp những thứ còn lại trên bàn.

Thôi Ninh Nhạc giật mình, đang muốn giành lại: “Cậu xưa nay mười đầu ngón tay không dính chút nước, mau để đó cho tôi.”

“Ai nói tôi không dính, thời điểm cần làm việc nhà tôi cũng đâu có rảnh tay.” Đối phương không phục, trừng mắt liếc trả một cái, “Ăn no phải vận động, cậu né qua một bên coi. Đừng mơ tưởng biến tôi thành heo.”

Lô hoa kê cong đuôi, một cước đá văng Rắn hổ mang.

Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu lưu loát đem thứ này thứ nọ dọn dẹp tốt, sau đó mặc tạp dề vào, bắt đầu rửa chén, tim bất ngờ mạc danh kỳ diệu mà gia tốc. Nếu sau này cả hai chung sống, tên kia cũng ăn mặc thế này, sau đó quay đầu cười với mình một cái…

Thật… Buồn nôn muốn chết.

Rắn hổ mang đỏ mặt, lại tự đay nghiến chính mình để che giấu ngượng ngùng của bản thân.

Cảm giác sống cùng nhà thế này so với việc chung phòng trong ký túc xá, tựa hồ có chút không giống.

Hai người ngồi trên sô pha, xem truyền hình đến tận hai giờ sáng, Triệu Thư Ngôn mơ mơ màng màng, không cam tâm tình nguyện bò dậy, cầm lấy bộ đồ ngủ Thôi Ninh Nhạc để cho mình, sau đó chui vào nhà tắm.

Thời điểm Triệu Thư Ngôn đầu tóc ướt nhẹp xuất hiện lần nữa trong phòng khách, Thôi Ninh Nhạc đã sớm cầm khăn lông lớn, ngồi chờ đó, lập tức trùm lên đầu cậu: “Nhanh lau khô đi.” Không lau khô tóc đã ngủ là thói quen xấu của Triệu Thư Ngôn.

Mỹ thiếu niên tầm mắt mơ màng nhận lấy khăn lau mới, rồi lại nhìn đến Thôi Ninh Nhạc đang ngồi một góc sô pha, Vị trí ở giữa đã sớm bị thân hình to lớn của Lạp Bỉ chiếm. Thích nhất là được chủ mình gãi cổ, Lạp Bỉ hiện tại nằm chèo queo trên sô pha, ngủ say sưa.

Lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đôi chân thon dài bước lại gần, một cước đem chú cho đang ngủ ngon lành đá ra chỗ khác.

“Ẳng!” Cu cậu Samoyed lập tức xù lông, trừng lớn mắt, căm tức quay đầu nhìn kẻ ác độc phá hỏng giấc mơ đẹp của mình.

Lạp Bỉ bị hù dọa phải rời đi chỗ ngủ của mình, Triệu Thư Ngôn thả người nằm xuống vị trí của nó, đầu gối lên đùi Thôi Ninh Nhạc, “Làm giúp tôi đi.”, nữ vương điện hạ ra lệnh.

Thôi Ninh Nhạc trừng cậu: “Tự làm đi.”

“Mệt lắm.” Bày ra bộ dạng đáng thương.

“…Tôi cũng mệt rồi.”

“…” Đối phương không phản bác, cư nhiên nhắm mặt lại, vô lại giả vờ ngủ.

…Tên này, chẳng lẽ không nhớ hắn đã tỏ tình sao, đồng nghĩa với việc tùy thời điểm sẽ xuống tay làm gì đó?! Thôi Ninh Nhạc xua Lạp Bỉ trở về ổ của mình, sau đó ngồi lại, qua loa giúp tên kia lau tóc. Một hồi sau, hắn nhìn chằm chằm cái tên đang nằm trên đùi mình, gương mặt đối diện say sưa ngủ, rồi bất giác nhíu mày.

Này chỉ có thể tự trách bản thân cậu ta? Vô tư như thế chính là tư thế hoan nghênh chiếm tiện nghi.

Nếu bỏ qua đại tiệc trước mặt không hưởng dụng, hắn thật sự là đồ ngu. Dù sao, làm gì rồi hẳn cũng không bị chán ghét mà? Tên này thật sự là vua trì độn. Tôi đây sẽ cho cậu nếm thử hậu quả của việc chơi trò mập mờ.

Thôi Ninh Nhạc dừng tay không lau tóc nữa, cúi thấp đầu… Hung hăng cắn cái miệng kia một cái.

Thật là… Dù cho đã làm vài lần, miệng tên này sao vẫn cho cảm giác thật tuyệt nhỉ?

Thôi Ninh Nhạc ngắm nghía mỹ nhân đang say ngủ, trong lòng thầm đếm, ba, hai, một. Quả nhiên, ánh mắt nào đó nhanh chóng mở ra nhìn chằm chằm phía đối diện. Hắn cũng không hề né tránh, chỉ im lặng nhìn lại, miệng cũng không chịu rời đi.

Thiếu niên đang trong tư thế nửa cuộn mình rúc trong lòng hắn, toàn thân cứng ngắc. Cặp mắt xinh đẹp tựa như đang kinh hãi, mang theo chút ướt át.

Bắt gặp thần sắc hoảng hốt của đối phương, ngực Thôi Ninh Nhạc có chút đau đớn. Vì thế, trong khoảnh khắc ngắn, hắn cảm giác chính mình như một tòa thành đang lâm nguy, chỉ cần đối thủ dùng chút sức đánh vào, sẽ lập tức sụp đổ.

Gian nan dịch người né đi, Thôi Ninh Nhạc nhắm mắt lại. Hắn sợ những giọt nước mắt mà bản thân luôn cố gắng che giấu sẽ bất giác rơi xuống. Giờ phút này, hắn cũng không muốn để đối phương nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, bởi người kia cũng sẽ sợ hãi.

Mở mắt được một hồi lâu, người kia vẫn như trước gối trên đùi hắn, mặt đỏ lên, đem tay đẩy miệng hắn ra, sau đó trừng mắt, thô lỗ mắng: “Sau này đừng tùy tiện hôn như vậy nữa! Định hù chết tôi à?”

Cậu thế mà không có luống cuống tay chân, hay tỏ ý tránh né.

Thế mà, cậu còn mặt dày mày dạn tiếp tục nằm lại.

Ánh mắt Thôi Ninh Nhạc nhất thời trở nên hung ác. Đồ vô lại! Vua trì độn! “Chúng ta như thế này, còn tính là bạn bè sao?” Kiềm chế không được tức giận trong lòng, hắn lại chất vấn.

Triệu Thư Ngôn từ bên dưới nhìn lên Thôi Ninh Nhạc, một hồi sau mới chuyển người ngồi dậy, mặt đối mặt với hắn. “… Chẳng lẽ cậu hy vọng ông đây tăng cao cảnh giác với cậu sao? Thời điểm còn trong ký túc xá, tôi bình thường chẳng phải cũng như thế này ngủ trên giường cậu à? Vì cái gì hiện tại lại không thể?” Lô hoa kê có chút chật vật phản bác lại.

“… Đồ đáng chết, chẳng lẽ còn phải đợi đến thời điểm không thể vãn hồi, cậu mới yêu cầu trở lại như ban đầu à?” Thanh âm còn lại cũng theo đó nâng đến quãng tám.

Không thể vãn hồi sao? Cái gì được coi là không thể vãn hồi? Triệu Thư Ngôn sửng sốt, mãi một hồi sau mới phản ứng lại. Gương mặt vốn hồng hồng lập tức biến tím như mông khỉ, “… Thúi lắm! Chẳng lẽ ông đây sẽ không nhúc nhích cục cựa để cậu muốn làm gì thì làm sao?”

“Vậy thử xem xem!” Thời điểm khí tức bốc lên đến não, ai mà biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Ví như hiện tại.

Kỵ sĩ hùng hổ, áp đảo nữ vương.

Thời điểm nữ vương điện hạ phát hiện chính mình bị đối phương ép buộc cởi áo, mới phản ứng lại. Môt quyền đánh qua, đánh vào không khí – đối phương vốn là cao thủ Taekwondo lợi hại hơn cả cậu.

“Cởi cái gì mà cởi!” Triệu Thư Ngôn rống lên, nhấc chân đạp thẳng vào bụng đối phương, nhưng người kia lại thuận thế đem chân cậu kéo ra, vòng qua bên hông mình.

Chẳng lẽ sẽ thật sự bị bá vương ngạnh thượng cung* (*rape)? Nữ vương điện hạ mặt trắng bệch lúc này mới ý thức được, những chuyện sắp xảy tới có thể chính mình sẽ không đủ sức chống đỡ, chỉ có thể đem toàn bộ khí lực bản thân mà rống giận, ý đồ đánh thức nhân tính của người kia: “Tên Rắn hổ mang nhà cậu! Không cần cắn bậy! Lão tử… Lão tử sợ đau lắm!”

Không phải hận, không phải sai lầm rồi, mà chỉ sợ đau.

Đồ nữ vương trì độn, cư nhiên thức tỉnh được Rắn hổ mang đã đang dâng trào một nửa thú tính.

Thôi Ninh Nhạc hơi nhấc người lên, khẽ thở hắt ra, nửa ngày sau mới từ trên người đối phương tránh sang một bên, mềm nhũn ngã vật ra sô pha.

Triệu Thư Ngôn cũng đứng lên, lặng nhìn sườn mặt đối phương, đang định rời đi, Thôi Ninh Nhạc bỗng nhiên mở miệng: “Cậu đi đâu?”

Sao nữa đây? Còn muốn tiếp nữa? Toàn thân nữ vương điện hạ cảnh giác, nhìn chằm chằm người đối diện, sẵn sàng tiếp chiêu.

“Không phải cậu đã hứa sẽ không trốn tránh sao?” Ngữ khí cứng rắn nhưng có chút chênh vênh, lại như là đang run rẩy.

Triệu Thư Ngôn nếu còn vờ nghe không hiểu, hắn lập tức thu được đáp án.

Cứ như thế xụi lơ thả người trên sô pha, ánh mắt chỉ hé mở một nữa, khiến người ta không thấy rõ được thần sắc. Trong giờ phút này, người đang sợ hãi nhất nơi căn phòng này, cũng chính là hắn.

“Ai bảo muốn chạy thoát. Tôi khát nước chịu không nổi nữa, muốn đi rót nước uống cũng không được à?… Hay là cậu cũng muốn hả?” Triệu Thư Ngôn đột nhiên muốn cười. Người kia là Thôi Ninh Nhạc đó, nếu như toàn bộ thế giới sẽ mất đi lý trí, thì đối phương ít nhất cũng là kẻ cuối cùng bảo trì được một tia lý trí.

Thôi Ninh Nhạc cứng đờ, chỉ có thể giương mắt nhìn đối phương. Tên kia đầu tóc mặc dù hỗn loạn, nhưng ánh mắt vẫn rất rõ ràng. “…Triệu Thư Ngôn kia, cậu nhất định có mọc thêm cánh đen đi?”

“Tôi đây sao lại chẳng biết gì thế?” Ông đây thiện lương vô cùng, như thế nào lại bị hình tượng thành ác ma thế này?

“Nhất định là trước đây cậu vị tham ăn, tự mình chặt xuống rồi nướng ăn.”

… Thiếu niên xinh đẹp, khóe miệng rút gân. Khá lắm, còn có thể châm chích người ta, trạng thái tinh thần hẳn không quá thảm đi.

Chủ động rót cho đối phương một ly nước chanh ướp lạnh, Triệu Thư Ngôn dâng đến tận tay đối phương.

“… Cậu thật sự tính tiếp tục làm anh em với tôi?” Ánh mắt sắc bén của Thôi Ninh Nhạc nhìn theo cậu.

Bị Rắn hổ mang nhìn chằm chằm, Lô hoa kê khẽ run lên, nhưng sau đó lấy lại tinh thần xòe đứng lông đuôi, ngạo mạn gật đầu.

“… Vạn nhất tôi không muốn thì sao? Hoặc là, tôi lại làm như vậy với cậu lần nữa?”

“Tôi không biết. Dù sao, tôi vẫn tin tưởng cậu. Có lẽ sau này tôi thích người khác rồi, tình cảm của cậu sẽ nhạt dần, hoặc tôi sẽ không cẩn thận thích cậu có khi, hay là… Cậu sẽ chán ghét tôi… Cuối cùng rồi sẽ có một người trong chúng ta nhận được kết quả không ngờ tới.” Cậu cười, cười đến ngại ngùng.

Thôi Ninh Nhạc đánh cái thở dài.

“Tôi sẽ cố gắng.” Cố gắng sao, cố gắng cái đầu ấy tên Lô hoa kê chết tiệt kia.

Triệu Thư Ngôn ở dầm ở dề trong nhà Thôi Ninh Nhạc bốn ngày, buổi sáng đi dạo ngắm cảnh, buổi chiều trở về bơi lội vài vòng, buổi tối chạy ra khu vực lân cận chơi game giải sầu, sau đó hai người còn không cẩn thận liên thủ đánh tan tác nhóm tiểu bá vương xưng hùm xưng bá trong tiệm net một thời gian dài. Đám tiểu bá vương không cam lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Triệu Thư Ngôn, ưỡn cao ngực, hùng hổ đi về phía hai người.

Triệu Thư Ngôn nghiêm mặt trừng, còn chưa kịp lên tiếng, khí thế đã bao trùm không gian. Đám lâu la cảu tiểu bá vương bỗng cảm giác trái tim nhỏ bé mình nhảy loạn.

Ánh mắt Thôi Ninh Nhạc lại càng lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ muốn móc hết mắt của đám ngu ngốc háo sắc kia.

Trận giằng co này cũng không tốn quá nhiều thời gian, phỏng chừng chỉ bằng khuôn mặt của Triệu Thư Ngôn nghiêm lại, tỏa ra một loại khí thế nữ vương thần thánh không thể xâm phạm, đám tiểu bá vương lập tức trở nên máy móc, nhìn lại mình, không đủ can đảm xông lên nữa, đành xoay trở về chỗ chơi game của mình.

“Cứ đụng phải loại đối thủ kiểu này, chẳng có cơ hội thực chiến, khó trách ông đây đánh không lại tên Ninh Nhạc kia.” Ngồi lại chỗ của mình, Triệu Thư Ngôn thì thầm với bản thân. Thôi Ninh Nhạc nghe xong, không quá đồng tình: “Tôi cũng đâu có hay đánh nhau.”

“Chưa từng bị thua, vốn dĩ không có động lực luyện tập thôi.” Hai ba chiêu đã K.O, thiếu niên xinh đẹp như tượng tạc giải thích.

“Cậu sẽ không biết tự tìm động lực à?” Tên này, được nhàn hạ còn thầm oán người khác?

“Nhân sinh của tôi có quá ít thứ muốn theo đuổi, lấy đâu động lực đây? Không thấy củ cải treo trước mặt, ngựa nào nguyện ý chạy hử?”

Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái: “Vậy cậu là chủng loại ngựa nào? Có cần tôi mua củ cải treo trước mặt giúp không?”

“Ngựa vằn đó.” Triệu Thư Ngôn cười đến vô tâm vô phế. Ngựa vằn vốn không thích củ cải.

Thôi Ninh Nhạc bắt đầu hoài nghi nguyên nhân chính mình thích tên này. Nhưng trái tim lại không chịu thua kém, chỉ vì một nụ cười của ai đó lại bắt đầu loạn nhịp.

Hắn sẽ không rat ay nữa, dù cho có là thời điểm tên kia ba hoa chích chòe, đôi môi giống như thứ trái ngọt đông lạnh mê người. Thật ra, chỉ cần hắn thuận theo bản năng, tùy lúc có thể đẩy ngã Lô hoa kê hếch đầu ngạo nghễ, hung hăng cắn một cái, thuận tiện độc chết cái tên ngu ngốc thiếu cảnh giác này.

Hắn thật sự hy vọng lần hôn môi tới của cả hai, có thể phát hiện trong ánh mắt kia chút gì đó ngoại trừ giật mình hoặc thần sắc chán ghét.

Chọn thời điểm thích hợp mà ra tay, chỉ cần dùng đến duy nhất một kích, không lãng phí khí lực dư thừa.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cùng chờ đợi mà thôi.

Rắn hổ mang bỏ cả đêm dài suy nghĩ cặn kỹ, sau đó thu liễm trở lại. Hắn không cần lo lắng, vì thời gian cả hai ở chung còn những ba năm. Trong ba năm dài đằng đẵng này, nếu còn không thể thẩm thấu vào tâm linh tên kia, vậy cũng có thể bình tâm lại dục vọng bản thân. Để rồi sau khi tốt nghiệp, hoặc yêu đương ân ái, hoặc là, vĩnh viễn không gặp lại nữa.

Thôi Ninh Nhạc âm thầm hạ một quyết tâm như vậy.

‘Khỏe khoắn hướng về phía trước’ trải qua mấy ngày, ông cụ liền gọi điện thoại đến, nói muốn về nhà. Không phải về lại viện dưỡng lão, mà chính là về nhà. Triệu Thư Ngôn nghe xong, len lén nhìn sang Thôi Ninh Nhạc, đang chăm chú vào món tôm hầm rượu trắng không buồn quay đầu lại – chỉ bằng thanh âm của Triệu Thư Ngôn cũng để hắn nghe rõ ràng từ đầu đến cuối.

Đêm hôm đó, trời đổ cơn mưa lớn, cửa sổ sát đất ngoài đại sảnh mở bung, gió thổi vào phòng đem theo không khí mát lạnh. Thời điểm Triệu Thư Ngôn đi tắm, Thôi Ninh Nhạc nằm trên sô pha xem ti vi không cẩn thận ngủ quên mất. Người vừa đi vừa vừa lau tóc, bắt gặp cảnh tượng này, đang định bụng đi qua đánh thức kẻ đang cuộn người thành một đống mà ngủ. Cậu chợt tưởng tượng ra hình ảnh người nào đó nằm trên sô pha, vừa xem ti vi vừa gật gà gật gù.

Một mình trở lại phòng ngủ, vừa nhớ đến một cảnh như vậy liền cảm thấy khoái trá.

Kỳ nghỉ hè thật dài, vậy mà trong nháy mắt đã qua rồi.

Sau khi chia tay, hai người ‘rất ăn ý’ không tin nhắn qua lại, cũng chẳng liên lạc gì. Thời điểm bắt gặp nhau trên mạng, một câu một tiếng cũng chẳng nói chẳng rằng, mãi đến khi biểu tượng của đối phương biến xám, chính mình cũng im lặng offline.

Thật sự là… ngây thơ đến cười chết người.

Kỳ nghỉ hè chấm dứt, Triệu Thư Ngôn mãi đến trước ngày lên lớp một hôm mới xuất hiện tại ký túc xá. Phó Hiểu Xuân ôm cây đợi thỏ đã lâu, vừa bắt gặp bóng dáng nữ vương điện hạ, lập tức như sóc bay, nhào tới. Nữ vương điện hạ rất không cho đối phương mặt mũi, một cước đá văng miếng cao dán này, mãi sau khi đem mớ hành lý thu gọn tốt, mới đem một cái bọc ném thẳng vào trong người đối phương. “Nè, đặc sản đó.” Thỏ con kia luôn nhớ thương đặc sản ăn vặt quê nhà cậu, cuối cùng cũng được thỏa lòng thỏa dạ.

Phó Hiểu Xuân vui sướng thốt lên một câu: “Sư phụ tốt ghê đó!”

“Ừm ha, này là đương nhiên mà.” Đối với những lời ca ngợi dành cho mình, cậu chưa bao giờ thấy thẹn khi nhận.

Thỏ con ngắm nghía bọc đặc sản, rồi nhìn sang Triệu Thư Ngôn: “Sư phó càng lúc đẹp trai nha.”

“Lúc nào chẳng thế.” Đầu không ngẩng lên, tiếp tục thu dọn vài thứ nữa.

“Cậu thật sự không biết thẹn khi được khen.” Phó Hiểu Xuân cười to, “Bất quá để tóc kiểu này, thật sự đẹp đó.”

Triệu Thư Ngôn vò đầu, nhớ tới sáng nay bởi vì làm đầu mà suýt trễ mất máy bay, bất giác nhíu mày.

Bản thân đã là thiên sinh lệ chất, còn muốn ăn mặc chải chuốt cho ai xem chứ?

Nghĩ ngợi, đầu sẽ lại hỗn loạn. Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở, Thôi Ninh Nhạc một thân còn ướt mước bước ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu quay lại rồi à?”

Nhìn bộ dạng tóc còn ướt của đối phương, bàn tay đang vò đầu lại thu về, “Ừm.”

Không khí trong phòng nháy mắt bỗng dưng yên lặng, Phó Hiểu Xuân tựa hồ phát giác có gì đó không thích hợp, đang muốn quay đầu nhìn Triệu Thư Ngôn, đối phương lại đá thêm một cước vào mông cậu chàng: “Hôm nay ông đây mệt rồi, ngày mai hẵng qua đây chơi.”

“Ai? Hở…” Tâm không cam, tình không nguyện, cầm mấy thứ linh tinh định bước trở ra, nhưng vừa đi tới cửa, Thỏ con bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Triệu Thư Ngôn, bất ngờ nói một câu: “Tớ, tớ với Trần Lăng đang quen nhau.”

Thôi Ninh Nhạc đang uống nước, nghẹn một cái lập tức ho khan, mà Triệu Thư Ngôn đang định chui vào phòng tắm, quần áo trên tay cũng đánh rơi luôn.

Phó Hiểu Xuân cắn môi, đứng ngay cửa, đỏ mặt: “Tớ về đây từ sớm, nửa tháng trước đã có ở ký túc xá. Ngày đó trên đường gặp qua Trần Lăng, người kia hình như đang bị một người đàn ông khác làm phiền.”

Hai người còn lại đương nhiên biết gã đàn ông kia là ai.

Thấy bọn họ không hề hiếu kỳ về thân phận gã đàn ông kia, Phó Hiểu Xuân tiếp tục kể: “Kết quả thấy tớ đang đi tới, tên kia liền kéo tay tớ, nói tớ là người yêu mới của anh ta. Tớ đoán anh ta cũng không phải loại người tùy tiện, cho nên liền gật đầu thừa nhận.”

Triệu Thư Ngôn chớp mặt, chờ nghe phần tiếp theo.

“… Chúng tớ bỏ lại gã kia. Sau đó Trần Lăng nói vì bồi tội, liền mang tớ vào Hắc Thạch.”

“Hắc Thạch?” Thôi Ninh Nhạc nhíu mày.

Phó Hiểu Xuân vội vàng giải thích: “Trần Lăng quen ông chủ, cho nên rất an toàn.”

“…Kết quả sau mấy ly, các người liền… Cái kia?” Triệu Thư Ngôn hỏi thẳng.

“Tớ mới không phải loại người như thế!” Thỏ con mặt đỏ lên, “Tụi này… Tớ chỉ là…”

Nghẹn lâu thật lâu, ánh mắt Phó Hiểu Xuân nhìn chằm chằm phía trước, nghĩ hơn nữa ngày, mới cố lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Triệu Thư Ngôn: “Sư phụ, cậu đừng ghét bỏ tớ, tớ… Tớ chỉ muốn biết cảm giác thích một người là như thế nào, hình như không tệ lắm đâu… Hơn nữa, anh ta hình như cũng không có ý phản đối.”

Lúc trước là chán ghét. Mà loại chán ghét này, đơn thuần chỉ là cảm giác khi bị giành mất người quan trọng nên không cam lòng. Ở chung nhiều hơn, cũng hiểu biết nhiều hơn, thành kiến chậm rãi mất đi. Huống chi…

Cậu ta, bỗng nhiên rất muốn thích một người mà thôi.

Một chân bước vào, một chân còn bên ngoài phòng tắm, Triệu Thư Ngôn chớp mắt mấy cái: “Tôi sao lại ghét bỏ cậu, chẳng qua, hai người quen nhau bao lâu rồi?”

“Mới bắt đầu vài ngày này thôi.” Phó Hiểu Xuân bĩu môi, “Tớ vốn dĩ chỉ muốn bảo một tiếng cho cậu. Trần Lăng nói, cậu sớm hay muộn cũng biết thôi, còn không bắt trước nhất cứ khai hết cho cậu.”

Triệu Thư Ngôn lúng ta lúng túng, ừm một tiếng. Phó Hiểu Xuân thấy đối phương giống như còn chưa hết khiếp hãi, cũng không định nói tiếp nữa, đẩy cửa rời khỏi phòng.

Để lại một không gian lặng im vô cùng.

“Tôi đi tắm đây.” Miệng còn chưa kịp khép lại, Triệu Thư Ngôn lật đật chui vào phòng tắm. Một lát sau, cửa lại mở ra, “Đều tại tên kia hại tôi suýt chút nữa thì quên, tôi cũng có quà cho cậu đây.”

Thôi Ninh Nhạc từ trong tay đối phương nhận lấy một lọ thủy tinh.

“Trong này cũng không nhiều lắm, cái tôi tự học cách muối còn chưa ăn được, nên đem hũ này là của bà tôi muối lúc trước tặng cho cậu đó.” Triệu Thư Ngôn giống như đang nói tới một điều vô cùng bình thương, nhưng Thôi Ninh Nhạc bất ngờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương, giống như muốn nhìn thấu bên trong tên này.

Một bình đậu muối này, căn bản chính là di vật của người đã khuất. Triệu Thư Ngôn tên đại ngu ngốc này, đem thứ di vật của người đặc biệt kia đưa cho hắn là có ý gì đây?

Nữ vương trì độn lại quay trở vào phòng tắm, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội chất vấn.

Mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng nước, Thôi Ninh Nhạc mới phát hiện trái tim mình đang đập loạn.

Này, tên Lô hoa kê này, không bao giờ tính hạ lông đuôi của mình ở trước mặt hắn sao? Dựa vào cái gì, thích người ta trước, liền nhất định phải chịu đựng loại tra tấn này?

Năm thứ hai bắt đầu, bọn họ được mở màn với chương trình của môn Thiết kế mô hình.

Triệu Thư Ngôn trước đây cũng không phải chưa từng chơi qua mô hình máy bay này nọ, nhưng quả thật chưa từng đụng vào mô hình kiến trúc thực thụ. Phát hiện được một chân trời mới, kết quả, Triệu Thư Ngôn thân đúng là một otaku, tự nhiên lọt vào cạm bẫy của mô hình.

Ngay cả Lưu Đông tới tìm cậu chơi bóng rổ, thiếu niên mang mắt kính vùi đầu trong mớ tài liệu về mô hình, không ngẩng đầu liền từ chối.

“Nữ vương điện hạ à, người cậu mọc nấm luôn rồi kìa!” Lưu Đông vô cùng đau đớn thốt lên.

“Mọc chỗ nào? Giúp tôi hái xuống đem nấu canh coi.” Quét hồ lên cạnh bên của hai thanh chữ, phần kiến trúc bên ngoài đã thành hình. Triệu Thư Ngôn thật cẩn thận nâng chúng lên, thật xứng chức một người thợ thủ công, nhìn trái liếc phải kiểm tra xem có chỗ nào sứt mẻ gì không.

“… Giải bóng rổ cũng bắt đầu rồi, tôi van cậu đó.” Lưu Đông chỉ còn cách khai rõ ngọn ngành.

“Tìm Ninh Nhạc không phải được rồi sao?”

“Kỵ sĩ đại nhân đã sớm bị đám người bên Hội sinh viên cướp mất rồi!” Nghĩ đến liền không khỏi nghiến răng nghiến lợi, “Hơn nữa, chỉ cần nữ vương ngài xuất mã, Kỵ sĩ đại nhân nhất định sẽ bỏ hết công việc bên Hội sinh viên, đến lúc đó khoa Kiến trúc chúng ta không phải thiên hạ vô địch sao?”

Cẩn thận buông khối mô hình xuống, Triệu Thư Ngôn ngờ vực nhìn Lưu Đông: “Vì cái gì tôi đây xuất mã Ninh Nhạc sẽ thuận theo?”

Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ trong mắt người ngoài lại ái muội đến mức này rồi sao?

Lưu Đông chớp mắt mấy cái: “Từ trước tới nay không phải đều như thế sao?”

Triệu Thư Ngôn cụp mắt. “Mới không phải.” Người kia cũng có cuộc sống của riêng hắn, bản thân cuộc sống của cậu vẫn luôn không có kế hoạch gì, nghĩ ra cái gì thì lập tức làm cái đó, cũng không suy xét sau này sẽ đụng phải chướng ngại kiểu nào. Kết quả, chính mình luôn dậm chân tại chỗ, còn Thôi Ninh Nhạc thì bứt phá về phía trước.

Chợt nhớ tới kỳ nghỉ hè rồi, Thôi Ninh Nhạc từng chê trách cậu sống không có động lực. Quệt miệng, Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn Lưu Đông: “Cậu nói xem tôi sống thế nào? Có đủ tiêu sái không?”

“… Muốn gì hả? Lại định khoe khoang à?” Lưu Đông khó chịu trừng đối phương. Nếu tên này còn không tiêu sái, thì ai tiêu sái nổi đây?

“So với Ninh Nhạc thì sao?”

“Ai chà, Thôi đại thiếu gia người ta sao đem so được với đồ trạch nam nhà cậu? Người ta suốt ngày tham gia vô số hoạt động của các xã đoàn, còn cậu ngay cả một trận bóng rổ thôi cũng làm biếng! Chẳng biết quan tâm anh em gì cả!” Nhân cơ hội này liền khích tướng.

Triệu Thư Ngôn mới không thèm ăn vào cú khích này, sau đó quay đầu, nhìn lại chồng sách chất cao như núi trên bàn học Thôi Ninh Nhạc, bản thân bỗng nhiên muốn làm chút gì đó.

Dù có là một con ngựa vằn, phát hiện đồng bạn của mình đã bỏ đi thật xa, cậu như thế nào có thể an tâm tiếp tục bất động tại chỗ đây?

Người kia, vì cái gì lại thích một tên lười biếng như mình nhỉ?

Lưu Đông phát hiện đối phương thất thần, lập tức rèn sắt khi nóng: “Đến đi đến đi mà, giải nhất thưởng đến ba ngàn lận đó, giải nhì một ngàn, giải ba năm trăm. Lấy tiền thưởng làm mục tiêu, chúng ta cùng cố gắng một phen đi!”

“Con trai trong khoa tổng cộng mười lăm người, năm trăm cùng lắm ăn được một bữa mà thôi.” Cậu liếc đối phương.

“Tôi nói muốn lấy giải ba hồi nào! Ai dám tranh ba ngàn tiền thưởng với chúng ta, chúng ta nhất định liều mạng với bọn họ!” Anh chàng đẹp trai sáng láng nháy mắt biến thành Trương Phi.

… Phía trước chú ngựa Lưu Đong hình như đang treo củ cải.

Triệu Thư Ngôn tuy rằng đối với tiền bạc không mấy hứng thú, cậu chỉ nhớ nhung những ngày cùng đám bạn kề vai chiến đấu – tuy rằng trước đây bản thân luôn vì bộ dạng của mình mà bị bỏ ngoài tập thể. Nhưng hiện tại, những tên bạn cùng lớp này chưa từng xem cậu như kẻ ngoại tốc, thậm chí còn đem ngai vàng nữ vương dâng cho mình.

Cậu chợt nghĩ đến người thiếu niên chân thành bên cạnh mình. Đột nhiên, bản thân chợt muốn trở nên giống đối phương vậy, dồn tâm dồn sức làm một điều gì đó. Vì người khác.

Triệu Thư Ngôn gật đầu: “Tôi tham gia, nếu cậu có thể đúng như đã nói, rủ được cả Thôi Ninh Nhạc.”

Lưu Đông mừng rỡ như điên, một chút cũng không lo lắng việc bản thân có thể hay không lôi kéo được Kỵ sĩ đại nhân, vung tay múa chân nhảy ra khỏi phòng, cười một tràng dài báo tin mừng cho đám huynh đệ đóng quân bên ngoài phòng. Triệu Thư Ngôn ở bên trong, lắng tai nghe những tiếng hoan hô bên ngoài truyền vào, không khỏi cười lên.

Người nào đó lại tiếp tục với mớ mô hình của mình. Thôi Ninh Nhạc mới bận rộn với công việc bên Hội sinh viên trở về, còn chưa kịp bước vào phòng, đã bị Lưu Đông ôm cây đợi thỏ túm được. Triệu Thư Ngôn ngóng đầu ra, xuyên qua cánh cửa phòng ra ngoài hành lang, nhìn Lưu Đông đang thầm thì to nhỏ, trong khi Thôi Ninh Nhạc hết nhướn mày rồi nhíu mi.

Lưu Đông chớp mắt đưa tình khuyên bảo Kỵ sĩ đại nhân. Triệu Thư Ngôn từ phía xa theo dõi biểu tình trên mặt Thôi Ninh Nhạc. Bất thình lình, Thôi Ninh Nhạc đang chăm chú nghe Lưu Đông nói, bất ngờ chuyển tầm mắt, không xiêu không vẹo, nhìn thẳng Triệu Thư Ngôn.

Đúng lúc Lưu Đông đang nói: “Nữ vương điện hạ đã lên tiếng, nếu ngài còn không đi, tên kia nhất định sẽ không. Thiếu chủ lực hai người, khoa chúng ta muốn giành ba ngàn tiền thưởng kia thực sự khó a!”

Thôi Ninh Nhạc nhìn về phía tên nào đó đang mang ánh mắt dò xét còn chút sự trẻ con, bởi vì bị phát hiện, trên mặt thoáng qua biểu tình chật vật. Một lát sau, thu hồi tầm mắt, hắn gật đầu: “Không việc gì.”

Lưu Đông lại nhảy múa như lên đồng, tay chân đều sử dụng triệt để tập hợp mấy tên con trai khác lại, thông báo tin tốt.

Triệu Thư Ngôn vội vàng quay lại với đống mô hình của mình, vờ như đang bận rộn với chúng, nhưng lỗ tai lại đang ra sức thu vào toàn bộ thanh âm của đối phương trên đường quay về phòng.

Buông ba lô xuống, lôi ra một bộ quần áo sạch, mở cửa, bước vào phòng tắm, bắt đầu công việc tắm rửa.

Này, bây giờ còn tắm với chả gội! Mở miệng nói chuyện trước cũng không được sao?! Triệu Thư Ngôn cau mày, dán lên mô hình mấy mẩu giấy hoa trang trí. Đoán chừng thời điểm giáo sư dạy môn mô hình nhận được sản phẩm, nhất định sẽ phải tức giận trừng mắt.

Thôi Ninh Nhạc sau khi ra khỏi phòng tắm, liền đến bên cạnh Triệu Thư Ngôn, cầm lấy một trong số những phần sản phẩm đã hoàn thành, ngữ khí tuy có chút nhạt nhẽo, nhưng vẫn khó che giấu được chút kinh dị: “Cậu định đem cái này nộp lấy điểm cuối kỳ à?”

“Mô phỏng thành phố thiệt sẽ làm tốt hơn, cái này ngứa tay thôi.”

“… Cậu thật sẽ tham gia thi đấu bóng rổ hả?”

Đề tài cuối cùng cũng đi đúng hướng, Triệu Thư Ngôn nâng mắt nhìn đối phương: “Bọn họ nói, nếu tôi không đi, cậu cũng không đi.”

“Sao giống y chang lúc nói với tôi vậy? Cái tên Lưu Đông chết tiệt này.” Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng không có ý tìm người nào đó tính sổ.

Triệu Thư Ngôn cười rộ lên. Tên này, miệng vẫn luôn chanh chua như thế, từ ngữ sử dụng giống hệt bom đạn, cũng may bom đạn này không có khả năng gây thương tổn sinh lý. Rốt cuộc, bởi vì hắn thiện lương hay là một kẻ thông minh đây?

Nọc độc Rắn hổ mang, độc tính cũng chẳng thua kém chút nữa, suýt chút nữa cậu cũng lãnh luôn răng nanh của đối phương rồi.

“Tôi chợt cảm thấy mình lười quá rồi, quả thật có chút lãng phí thiên phú trời cho.” Triệu Thư Ngôn thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của bản thân. Đối với Thôi Ninh Nhạc, cậu căn bản không biết nên che giấu thế nào.

“Hở? Không phải lương tâm áy náy sao?” Thôi Ninh Nhạc nhướng mày.

“Lương tâm của tôi trước nay đều chôn dưới đáy hòm rồi.”

“Thế sao còn tiếc nuối?”

“… Vì cậu bỏ trước quá xa, tôi đây thân là chỉ huy trước tiếp nếu cứ nhàn hạ không tiến lên, như vậy có chút không ổn.” Gương mặt hơi ửng hồng, vì thế người nào đó cúi thấp đầu giả vờ tiếp tục làm mô hình.

Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm đối phương, đột nhiên duỗi chân, bước ra phía sau lưng đối phương: “Kỳ thật cậu có thể làm một nữ vương điện hạ ăn no lại nằm, làm gì cũng chậm chạp từ tốn. Dù sao thì, tôi sẽ không dễ gì buông bỏ chức trách của mình.”

“Cậu hình tượng ông đây chẳng khác nào thứ bỏ đi!”

“Được rồi, thế cho cậu là nữ vương điện hạ ngu ngốc nhé?”

“Không cần.” Lô hoa kê biết thời biết thế nhận thua.

“Chỉ bằng chơi bóng rổ thì cậu vẫn không đuổi kịp tôi đâu.” Khóe miệng Thôi Ninh Nhạc khó lòng che giấu được ý cười, bàn chân giơ lên đạp ngay vào đống thịt trước mặt: “Cậu có muốn gia nhập Hội sinh viên không? Hoặc đi giúp tôi dọn dẹp đồ đạc? Hai ngày nữa có một diễn đàn về leo núi, cậu có thể đi…”. “Tôi chọn chơi bóng rổ thôi!” Triệu Thư Ngôn vội vàng cắt ngang, “Cái này đủ rồi, nhất định là đủ.”

“Nhưng như vậy thì lãng phí thiên phú của điện hạ quá… Tôi nghĩ thế này, nếu đã sợ mệt, cậu có thể giúp tôi giặt quần áo và đồ lót…”

“Muốn tôi giúp cậu làm ấm giường luôn không!” Triệu Thư Ngôn xấu hổ trừng đối phương.

Một câu nói này khiến Triệu Thư Ngôn chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

“Thiên phú này càng không thể lãng phí nha…” Thôi Ninh Nhạc nói xong, bản thân như thể bị mê hoặc, cúi thấp đầu…

Gối đầu lập tức đập vào mặt hắn.

Mặt Triệu Thư Ngôn đỏ bừng. Cậu biết chính mình rõ ràng đã nói hố, cho nên để tên Rắn hổ mang lợi dụng tiếp tục chủ đề này.

Thôi Ninh Nhạc bình tĩnh chụp lấy gối đầu, biểu tình không hề thay đổi: “Ngày mai tôi sẽ bàn giao lại hết công tác của Hôi sinh viên rồi theo cậu tập bóng rổ, được chứ?” Hắn lên kế hoạch, sau đó xác nhận lại với Triệu Thư Ngôn.

“Người của Hội sinh viên nhất định sẽ giết tôi đi?” Người nào đó mở to hai mắt đầy vô tội.

“Cậu cho là mấy người đó quan trọng hơn mình sao?” Thôi Ninh Nhạc nghiêng đầu nhìn đối phương.

Thiếu niên ngây thơ kia, quả nhiên lại đỏ mặt.

Này, nữ vương ngu ngốc. Không thể cắn chết cậu, ông đây cũng sẽ độc chết cậu.

Sân vận động của trường đại học luôn có một nhóm người đóng đô cố định, nếu không có giải đấu, khu vực bóng rổ vẫn như thường lệ động đúc, mà hơn phân nửa đều là siêu sao trường học.

Thôi Ninh Nhạc quét mắt một lượt bốn phía, lập tức khiến một đám nữ sinh đỏ mặt, sau đó nhíu mày quay qua nói với Triệu Thư Ngôn: “Cậu không ngại đổi lại một cặp kính gọng đen dùng lúc vận động, áo ba lỗ, vớ đá banh sọc đen trắng, chân mang giày vải bạt dùng chơi bóng, như vậy số người ở sân bên cạnh sẽ ít đi rất nhiều đó.”

Triệu Thư Ngôn bắt đầu dằn bóng: “… Vì sao tôi phải hy sinh hình tượng của mình chứ?” Tuy rằng chán ghét cảnh bị người khác nhòm ngó, nhưng là, nếu ăn mặc thành bộ dạng kia thật sự khó chịu.

“Để xua ruồi bọ chứ sao, đương nhiên phải tung ra mồi nhử. Hoặc là, cậu tìm về một cô bạn gái, tự nhiên đuổi được đám ruồi nhặng kia.” Thôi Ninh Nhạc cướp bóng, thực hiện một động tác hai bước lên rổ hoàn mỹ, lại không ngờ tới tên gia hỏa vốn dĩ trì độn với những tình huống loại này, ở sau lưng mình không nặng không nhẹ phán một câu: “Cậu chấp nhận được sao?”

Nhóm bạn tập chung đã rút ra nghỉ ngơi uống nước, bốn phía chỉ còn lại hai người bọn họ.

Người nào đó vừa mới đáp xuống đất, suýt chút nữa hụt chân té ngã.

Thôi Ninh Nhạc giống như bị điện giật, quay phắt đầu, mà tên nào đó vừa nói chuyện cũng xoay người, hướng sân nghỉ mà đi.

Nếu có thể, hắn thật muốn gô cổ tên kia kéo lại đây, nhìn thử xem biểu tình lúc này của đối phương.

Rốt cuộc, là trêu tức hay chỉ buột miệng nói ra?

Thôi Ninh Nhạc chưa từng cảm thấy Triệu Thư Ngôn là một kẻ đáng sợ giống như hiện tại.

Một ngày tập luyện kết thúc, Thôi Ninh Nhạc vác theo tên gia hỏa kêu gào đói bụng ghé vào tiệm cơm gần đó, gọi đầy một bàn tiệc toàn gà, nào là gà luộc, rau trộn cánh gà, bao tử và huyết gà xào, cháo lòng gà, canh xương gà, cơ hồ bộ phận nào của con gà đều xuất hiện trên bàn cơm, cũng không quản dạ dày của cả hai có thể chứa được từng đó hay không.

Ăn được một nửa, nữ vương điện hạ trì độn bấy giờ mới ngẩng đầu khỏi bàn tiệc, mím đôi môi đầy mỡ, thoáng do dự hỏi người đối diện: “Cậu giận à?”

Kỵ sĩ đại nhân cười thật ôn hòa: “Nếu tức giận sao còn mời cơm cậu được?” Nói xong, hắn lại uống tiếp một ngụm canh xương gà.

Tuy rằng chậm hiểu, nhưng nữ vương điện hạ cũng không phải loại ngu ngốc. Chớp mắt vài cái, cậu chủ động gắp lên một cái chân gà bỏ vào chén đối phương. Vô luận thời điểm nào hối lộ, đều sẽ thu được chút hiệu quả. Trừ phi đối phương còn chưa chịu nhượng bộ.

Thôi Ninh Nhạc cắn chân gà, biểu tình cũng không biến hóa nhiều lắm. Triệu Thư Ngôn quan sát một hồi cuối cùng đành từ bỏ. Nếu nói chỉ số IQ của mình được 150, như vậy của Thôi Ninh Nhạc nhất định phải là 151 trở lên, cho nên tâm địa người này mới gian xảo như vậy.

Thôi Ninh Nhạc bắt gặp biểu tình đối phương như vậy, cũng phần nảo hiểu được thái độ ẩn trong câu nói kia của đối phương. Triệu Thư Ngôn lúc giao tiếp ít kh quanh co lòng vòng, hơn phân nửa đều là trực tiếp phát biểu suy nghĩ, cũng không che giấu bất cứ loại tình cảm mờ ám nào khác.

Hắn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đối phương, khóe môi bất giác nhếch cao.

Bất ngờ xác định được một bí mật nho nhỏ, trong thâm tâm Triệu Thư Ngôn nhất định đã ý thức thật rõ tình cảm hắn dành cho cậu rồi đi?

Chúng ta không phải cái loại anh em tốt chó má gì đó.

Chúng ta chắc chắn không phải anh em tốt.

Hoặc là đối tượng để yêu thương, hoặc mỗi người liền một ngả.

Tôi thích cậu, nếu chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu để cho nỗi tuyệt vọng tột cùng ấy giày vò, như vậy, tôi đây tình nguyện từ nay về sau sẽ quên đi miệng vết thương đớn đau này. Tên Lô hoa kê ngạo mạn nhà cậu, rốt cuộc có hiểu hay không như vậy thống khổ biết nhường nào hả?

Thôi Ninh Nhạc trong tích tắc hạ tầm mặt, mà Triệu Thư Ngôn vừa lúc ngẩng mặt lên, không cẩn thận bắt gặp một tia khổ sở kia trong đáy mắt đối phương.

Cuộc sống vẫn luôn xuất hiện những tích tắc, hoặc thời khắc như thế, trong đầu chợt hiện lên thật nhiều hình ảnh đan chồng lên nhau, mặc kệ là những hình ảnh rõ nét, hay chỉ là một cảnh tượng thoáng qua trong trí nhớ, toàn bộ trong nháy mắt ùa vào trong tâm tưởng, không hề báo trước, lại chẳng cách nào ngăn lại.

Không người nào có thể thờ ơ với hồi ức của chính mình. Huống chi, này lại là những hồi ức tràn ngập ấm áp và tin cậy, giống như một bao muối biển, rải lên trên tảng băng trôi. Muối hòa tan vào băng, khiến băng trong nháy mắt tan chảy. Sau đó, những gì còn lưu giữ được trong lòng, đều âm ẩm hơi nước, cuối cùng đóng băng không thể tan chảy được nữa.

Triệu Thư Ngôn không phải vì đồng tình mà dao động. Mà bởi bản thân cậu cuối cùng phát hiện ra, trong lòng đã len lỏi một loại tình cảm mang theo thứ hương vị không phân rõ được, làm cho thứ tình nghĩa anh em nơi cửa miệng cậu, bị chính bản thân mình xem nhẹ.

Chẳng lẽ, vì chính mình thật sự xem nhẹ chúng, cho nên ngừi kia một có thể vừa tỏ ra như không thèm quan tâm, vừa len lén mà đau buồn bất an sao?

Đôi đũa dừng lại ở trước đĩa bao tử gà xào, Triệu Thư Ngôn ngập ngừng đôi chút, rồi bất ngờ mở miệng: “Tôi không có cố ý.”

Thôi Ninh Nhạc ngờ vực nhìn cậu, chẳng hiểu đối phương bất thình lình cảm khái điều gì. Triệu Thư Ngôn không khỏi xấu hổ. Khó được một dịp thẳng thắn, tên kia lại mơ mơ màng màng chẳng cho cậu mặt mũi, thật sự là…

Ánh mắt chạm đến chai rượu nhỏ ở cái bàn cạnh đó, bên trên ghi rõ rượu rắn XX, Triệu Thư Ngôn lập tức trở lại vui vẻ, chỉ vào chai rượu kia, hướng chủ quán mà rống: “Ông chủ, cho hai phần này đi!”

Thôi Ninh Nhạc ngốc lăng.

“Hắc, bàn tiệc toàn là gà quá thường đi, có thêm rượu rắn mới đặc biệt.” Triệu Thư Ngôn cười khiêu khích, đợi ông chủ mang tới một chai rượu rắn để xuống bàn, cậu lập tức rót đầy chén, toàn bộ nốc cạn trong một hơi. Thôi Ninh Nhạc đến cả cơ hội mời rượu cũng không có, chỉ có thể nhìn khuôn mặt cái tên ngu ngốc đã lâu không đụng đến mấy thứ rượu đế linh tinh này, không tới hai phút đã đỏ ửng.

“Ăn thịt gà, uống rượu rắn, vô cùng hoàn mỹ.” Triệu Thư Ngôn vỗ bàn một cái.

Sau đó, Thôi Ninh Nhạc chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn phía đối diện càng lúc càng đỏ, hậu tri hậu giác đỡ đầu giúp Lô hoa kê đang cười gượng, “ Rượu này tác dụng chậm vậy mà mạnh thật đấy…”. Vừa nói xong, đầu cũng cụng xuống bàn.

“… Xong rồi, Thôi Ninh Nhạc, thôi, xong rồi… Tôi dậy không nổi nữa…” Miệng cuối cùng vẫn ráng phun ra một câu như thế, tên này tuy còn sót lại chút ý thức nhưng đầu óc đã muốn bị cồn cắn muốt mất, tứ chi cũng chẳng còn nghe theo sai khiến của não bộ.

Thôi Ninh Nhạc đành nhận mệnh hốt tên gia hỏa đã xụi lơ: “Loại rượu rắn tự ngâm này, đều dùng rượu cao lương để ủ, cậu thế mà dám uống liền hai chén…”. “Cậu cũng chẳng thèm cản tôi…” Lôi hoa kê dồn chút hơi thở mong manh còn lại để phản bác.

“Cậu để tôi có thời gian sao?”

“Cậu cũng phải ngăn tôi chứ…”

“Cậu hưng trí xông lên não, tôi sao ngăn cản nổi?”

“Nguy… Tôi bây giờ… Rượu sau loạn tính mất…” Lô hoa kê bị chất cồn kích thích đã muốn hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì, đầu rúc trong hõm vai Thôi Ninh Nhạc, giống như nhóc con bướng bỉnh không ngừng cọ tới cọ lui, “Thôi Ninh Nhạc a… Cậu phải ngoan a…”

Này là gì đây! Thôi Ninh Nhạc dở khóc dở cười, tay cũng bất giác vuốt ve mái đầu người nào đó.

“Cậu ngoan… Cậu ngoan tôi đây liền… Hức… Tôi liền thích cậu…”

Cánh tay Thôi Ninh Nhạc sững lại.

“Nhưng cậu lại chẳng ngoan…” Đáy mắt Triệu Thư Ngôn chứa đầy ý cười xấu xa, mà đôi đồng tử trong trẻo lúc này đã ngập trong men say. Thôi Ninh Nhạc sửng sốt một hồi, chợt nhớ tới tên này vốn nổi danh ‘ngàn chén không say’.

Hắn mạnh tay buông ra đống thịt xụi lơ trên người, lập tức nghe tiếng kêu thảm thiết mà người nào đó lại sắp hôn đất. Trong thời khắc ‘chỉ mành treo chuông, hắn từ phía sau túm lấy thắt lưng quần đối phương, đem tên nào đó kéo trở về.

Nhìn bộ dạng si ngốc của Triệu Thư Ngôn không ngừng sáp vào người mình, cơn tức trong lòng Thôi Ninh Nhạc tựa như vơi được đôi chút.

Hắn tủm tỉm cười, hướng đối phương nói: “Đùa giỡn tình cảm người khác, cẩn thận đoạn tử tuyệt tôn.”

Mà cái vị hồn đã thăng tận đâu đâu, một câu cũng không đáp trả
Bình Luận (0)
Comment