Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 102

“Bùi Toàn…”

Alston mang ánh mắt phức tạp nhìn người bên kia thiết bị truyền tin, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.

“Nhiều năm không gặp, có lẽ ngài đã không nhận ra thuộc hạ rồi.” Bùi Toàn lẳng lặng nhìn Alston, “Ngài lại không thay đổi gì.”

Tuy rằng tức giận chuyện Bùi Toàn làm ra hôm nay, nhưng khi nhìn thấy thuộc hạ đắc lực bị mình “hại chết” năm xưa Alston vẫn có chút xấu hổ, Alston nhắm mắt thở dài: “Nếu còn sống, tại sao không liên lạc với ta?”

“Liên lạc với ngài?” Bùi Toàn mỉm cười, “Nói cho ngài vị trí chính xác của tôi, để ngài cho tôi cảm nhận thêm một lần rửa tội lửa đạn nữa, phải không?”

Bùi Toàn lạnh lùng nhìn Alston: “Ngại quá, xin ngài không cần ôn chuyện xưa nữa, cũng không cần vờ vĩnh nói những lời vô nghĩa này, tình cảm giữa ngài và tôi đã bị hủy hoại sạch sẽ trong trận oanh tạc một ngày một đêm của ngài 30 năm trước.”

Alston vội nói: “Ta cho rằng các cậu đã chết, ta chỉ dọn sạch dấu tích…”

Bùi Toàn cười mỉa mai: “Bịa tiếp đi.”

Khuôn mặt già nua của Alston đỏ lên, hắn ngồi xuống đầy giận dữ, lát sau nói: “Nói đi, cậu muốn gì?”

Bùi Toàn thản nhiên nói: “Không gì cả.”

“Vậy bây giờ cậu gây ra chuyện lớn như vậy để làm gì?!” Alston giận điên người, gầm lên đầy tức tối, “Cậu có biết chính quyền của ta có thể bị sự kiện này lật đổ không! Hiện giờ tất cả người của Nghị viện đều đang tìm ta!! Khi chiến tranh đám lão già đó chỉ biết trốn ở hậu phương, bọn họ hiểu cái gì? Bây giờ xảy ra chuyện, bọn họ đều cuống quýt bắt đầu tách bạch bản thân ra! Năm xưa khi ta tự mình xuất chinh ra tiền tuyến bọn họ đang ở đâu? Chiến công những năm qua của ta là giả à? Thành tích chính trị của ta là giả à? Hiện giờ chính vì cậu…”

“Vì tôi?” Bùi Toàn cười lạnh vài tiếng, “Bệ hạ, khả năng kéo người khác làm đệm lưng của ngài không mai một chút nào, đến hôm nay ngài vẫn muốn trách người khác, phải không?”

“Phải, là tôi làm Chủ tinh rơi vào hỗn loạn, là tôi làm cho rất nhiều người vì vậy mà chết, nhưng thế thì đã sao?!”

Bùi Toàn nhìn chằm chằm Alston, nghiêm giọng ép hỏi: “Tôi không nên báo thù à? Alston anh nói cho tôi biết tôi không nên báo thù à?!”

“Năm xưa vì một quyết định sai lầm của anh, cả Quân Viễn chinh chúng tôi rơi vào tuyệt cảnh, anh biết không… cho dù vào thời điểm đó, chúng tôi cũng chưa từng nghĩ phải báo thù!” Bùi Toàn vốn cho rằng trải qua bao nhiêu năm, mình đã có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện lúc xưa, nhưng rất tiếc, vết thương cũ lâu năm, mỗi lần bóc ra đều sẽ đau, “Điều thật sự làm chúng tôi chết tâm là cuộc “dọn sạch vết tích” sau đó của anh.”

Bùi Toàn không thể tin nhìn Alston, giọng nói run lên: “Nếu anh vẫn còn có chút lương tri… chẳng phải nên phái người xuống nhìn xem à? Người của Restine đã đi, anh gần như có thể khẳng định chúng tôi không còn người nào sống sót, anh không thể phái người xuống, đưa thi thể của chúng tôi về Chủ tinh sao? Bọn họ rời xa quê nhà chinh chiến nhiều năm, sau khi chết còn phải phiêu bạt ở bên ngoài? Ha ha, tôi biết anh sợ cái gì, anh sợ di ngôn của chúng tôi có liên quan đến anh, anh sợ sự cố lúc đó bị công khai, nhưng thật đáng tiếc… vào hôm nay vẫn bị công khai.”

Alston vùi mặt vào lòng bàn tay mãi không nói gì, qua một lúc sau khàn giọng nói: “Ta đã cố gắng bù đắp, người nhà của các cậu, những năm qua ta vẫn luôn trợ cấp, ta…”

“Anh còn nhớ Odin không?” Bùi Toàn lạnh lùng nói, “Thiếu tá Odin phó quan của tôi, cũng là kỵ sĩ của anh.”

Alston mờ mịt ngẩng đầu, Bùi Toàn đè nén phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói: “Trước khi xuất chinh anh ấy đã đính hôn, trước đó anh ấy và vị hôn thê của anh ấy từng ước hẹn, nếu như chết trận, bảo cô ấy sớm gả cho người khác, vị hôn thê của anh ấy cũng đã đồng ý…”

Nhớ đến thuộc hạ lúc xưa Alston hơi chột dạ: “Cậu ta… cậu ta chết rồi?”

“Anh ấy không chết, nhưng anh ấy bị hủy dung.” Bùi Toàn hận không thể lao ra khỏi màn hình xé xác Alston, “Tôi từng muốn bí mật đưa Odin về, đáng tiếc anh ấy không chịu, vào năm ngoái chúng tôi quyết định phải ra tay, Odin về Chủ tinh một lần, phát hiện… cho đến nay vị hôn thê của anh ấy vẫn chưa lập gia đình!”

“Odin ngồi suốt cả một ngày trời ở tiệm trà vị hôn thê của anh ấy mở, im lặng nhìn cô ấy một ngày, cuối cùng cũng không dám nói với cô ấy người có gương mặt thay đổi hoàn toàn này là vị hôn phu của cô ấy.” Bùi Toàn cắn răng, “Chúng tôi sống sót, nhưng không ai dám liên lạc với thân nhân của mình, cho dù chỉ là báo một tiếng bình an, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đau lòng vì thương tiếc cho chúng tôi, Alston anh nói tôi biết, đây là thứ anh có thể trợ cấp à?”

Alston đau khổ dùng mu bàn tay che mắt, rất lâu cũng không nói gì.

Một lúc sau Alston xoa mặt, đứng dậy nói: “Nói đi, hiện giờ cậu liên hệ ta là muốn thế nào? Bảo ta xin lỗi cậu trước mặt mọi người? Thừa nhận quyết sách phi nhân tính của ta năm xưa? Hay là muốn bảo ta tặng cho cậu cả Tara, hay là cậu còn muốn nhiều hơn?”

Nỗi thất vọng chợt lóe lên trong mắt Bùi Toàn rồi biến mất, y cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, đối với những thứ anh có thể cho, tôi đã không còn hứng thú nữa.”

“Hôm nay liên lạc với anh, chỉ là vì muốn nhìn xem tình hình hiện nay của vị quân chủ năm xưa, tôi đã hài lòng rồi, sau hôm nay tôi sẽ tặng anh càng ngày càng nhiều quà, anh sợ nhất là dân chúng không tin phục anh… vậy chúng tôi cứ từ từ làm, để dân chúng của anh tự mình nhìn cho rõ, dưới sự thống lĩnh của anh, Đế quốc sẽ đi đến đâu.”

Bùi Toàn nói xong ngắt luôn truyền tin, Alston giận dữ, vội vàng sai người điều tra thông tin và vị trí cuộc gọi này của đối phương, nhưng không có kết quả gì.

Một số phương tiện thông tin chưa cắt được nguồn virus vẫn đang phát đoạn video của Bùi Toàn nhiều lần, Nghị viện nổ tung, nhao nhao yêu cầu mình cho một lời giải thích, sự nghi ngờ của dân chúng đối với mình càng tăng đến độ cao trước nay chưa từng có, Alston hung hăng vò đầu bứt tóc, hắn gần như sắp phát chứng nóng nảy rồi.

“Bệ, Bệ hạ…” Quan lễ nghi của Alston đầu đầy mồ hôi chạy vào thư phòng, gấp đến mức sắp khóc thành tiếng, “Hỏng việc rồi… Các, các dẫn đường trong Tháp Ngà… đột nhiên đều phát nhiệt kết hợp! Các lính gác bị kích phản ứng, không ít người cũng đã phát tình, hiện giờ vẫn chưa rõ tình hình bên đấy, chỉ nghe nói các dẫn đường khóc lóc ầm lên, chạy tán loạn trong học viện…”

Alston gần như sắp đứng không vững, hắn mím môi theo bản năng, từ từ ngồi xuống thấp giọng hỏi: “Cậu nói lại lần nữa… là làm sao?”

Quan lễ nghi vội la lên: “Là thật ạ! Nhưng chuyện này vẫn không phải là chuyện nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là… học sinh ở Alice cũng bạo phát nhiệt kết hợp, hai bên gần như xảy ra chuyện cùng lúc! Chúng tôi cũng mới nhận được thông báo!”

“Còn nữa còn nữa.” Quan lễ nghi không biết nên nói thế nào, lắp ba lắp bắp nói, “Tin tức truyền từ Alice bảo, bảo… Hoàng Thái tử Điện hạ cũng là dẫn đường! Không ít người còn nhìn thấy thú lượng tử của Hoàng Thái tử Điện hạ, nghe nói là một con rắn cực lớn… Đây quả thật là chuyện bịa đặt, nhưng thật sự có không ít người đều nhìn thấy, không biết có phải là âm mưu của ai không, hiện giờ chuyện Hoàng Thái tử Điện hạ là dẫn đường đã bị truyền ra ngoài, việc này… việc này gần như còn bùng nổ hơn đoạn video vừa nãy, rất nhiều người yêu cầu ngài xác minh tình hình và đưa ra lời giải thích, dù sao… 10 năm trước Hoàng thất từng tuyên bố, Hoàng Thái tử Điện hạ là người bình thường!”

Trong đầu Alston oành một tiếng, đột nhiên hiểu rõ ý câu cuối cùng vừa nãy của Bùi Toàn.

“Bệ hạ? Bệ hạ?”

Alston miễn cưỡng kiềm nén cảm xúc của mình, giọng nói run lên: “Đi… lập tức bảo bộ phận tin tức nói bọn họ… bọn họ đến đây, nói với bọn họ, lúc trước khi Alan thức tỉnh thành dẫn đường ta đã từng muốn công khai, là, là Alan, Alan nó tự mình yêu cầu phong tỏa tin tức, ta nhớ đến cảm tình vợ chồng với Marian nhiều năm, nghĩ đến việc nó là đích tử* duy nhất của ta, cho nên mới bất đắc dĩ đồng ý…”

*con của vợ cả

“Bệ hạ!” Quản gia hành cung Efoda Cecil lảo đảo xông vào thư phòng, vội vã đưa cho Alston một bức thư, “Bản fax phía Alice vừa mới gửi đến, nói là Hoàng Thái tử Điện hạ gửi ngài…”

Lòng Alston rét lạnh, hắn do dự từ từ mở thư ra, trên giấy trắng như tuyết chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ:

Bệ hạ, lúc trước nếu đã quyết định muốn lưu đày tôi, hôm nay xin tự nhận hậu quả.

Nỗi oan ức này, tôi không gánh.
Bình Luận (0)
Comment