Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 57

“Báo cho Bệ hạ chưa?” Phu nhân Jenny vừa đi xuống lầu vừa nói, “Lời khó nghe em cũng đã nói, vai người ác em cũng đã diễn, Bệ hạ có thể đến an ủi cô ta cho tử tế.”

Quản gia cười, cúi đầu nói: “Đã báo rồi, Bệ hạ lập tức sẽ đi qua.”

Phu nhân Jenny cười khẽ lắc đầu: “Nói thật, những hành vi nào đó của Bệ hạ thật sự làm em cảm thấy ghê tởm.”

Quản gia giống như không nghe thấy, chỉ khom người nhắc nhở: “Điện hạ xin cẩn thận bậc thang.”

Bước chân của phu nhân Jenny ngưng lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu, quản gia chỉ là người bình thường, ông không nghe ra được đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nói: “Điện hạ?”

Phu nhân Jenny tỏ vẻ mỉa mai, thấp giọng thì thầm nói: “Người phụ nữ kia đang nằm trong lòng Alston khóc kìa…”

Quản gia hiểu ra cười, phu nhân Jenny bĩu môi, tiếp tục đi xuống lầu.

“Ngủ ngon, Điện hạ.”

Sau khi tiễn phu nhân Jenny đến cửa, quản gia cúi người với phu nhân Jenny, phu nhân Jenny lại không rời đi như mọi lần, mà dừng chân lại nhìn quản gia, nói: “Thân vương Adair không có ở nhà, lười về… Anh đi dạo cùng em một lúc đi.”

Quản gia có chút chần chừ, ông cùng phu nhân Jenny đi dạo, việc này hiển nhiên không hợp thể thống.

Phu nhân Jenny bất đắc dĩ mỉm cười: “Hiện giờ Bệ hạ của anh không cần anh, cùng em đi tản bộ trong chốc lát không được à?”

Quản gia nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn đồng ý, phu nhân Jenny cười: “Em biết anh sẽ không từ chối em.” Quản gia cười khổ: “Ngài vẫn giống y như lúc trước.”

“Giống cái gì? Luôn đưa ra yêu cầu gây khó dễ cho anh à?” Phu nhân Jenny cười cười, “Đi bên này đi.”

Đêm lạnh như nước, trong bãi cỏ thi thoảng phát ra tiếng côn trùng kêu, phu nhân Jenny đi chậm rãi dọc theo đường nhỏ trong thảm cỏ xanh, xuyên qua dãy hoa tường vi, hai người trò chuyện câu được câu không, cơ bản đều là phu nhân Jenny nói một câu, quản gia đáp một câu, chẳng bao lâu sau cuối cùng quản gia không chịu được nữa, thấp giọng nói: “Điện hạ, nếu ngài có việc gì cần tôi làm, hoặc là có gì muốn hỏi tôi xin cứ nói thẳng đi.”

Phu nhân Jenny nháy mắt mấy cái, cười: “Rõ ràng vậy à?”

“Lúc nhỏ trong lùm cây ở hoa viên hành cung có mấy gốc việt quất, ngài luôn muốn trèo qua bụi cây để hái, nhưng các gia sư của ngài không cho phép, mỗi lần ngài xách cái giỏ nhỏ đến tìm tôi muốn tôi giúp ngài đi hái việt quất, đều là thế này…” Quản gia cười, “Không nói ra, lại cố ý kéo tôi đi vòng quanh mấy bụi cây.”

Phu nhân Jenny nhịn không được cười: “Nhìn chung tham ăn không phải là thói quen tốt, em sợ anh lải nhải với em giống như các giáo viên, đương nhiên không dám nói thẳng…”

Quản gia hơi khom người: “Nhưng hiện giờ không giống thế nữa, ngài đã trưởng thành, tôi đã không thể đoán được tâm tư của ngài, cho nên xin Điện hạ nói thẳng đi, nếu như là việc tôi có thể làm, tôi sẽ không chối từ.”

“Em muốn biết.” Phu nhân Jenny mím môi, hạ thấp giọng nói: “Em muốn biết, Alston và Thượng tướng Bùi Toàn, chính là phụ thân của Thiếu tướng Bùi Nghiêu, rốt cuộc là quan hệ gì?”

Quản gia nhíu mày: “Quan hệ gì?”

Phu nhân Jenny hít vào một hơi, nhẹ giọng nói cho quản gia nghe nghi ngờ của Alan lúc trước, cuối cùng lo lắng bảo: “Nói thật, tuy rằng Bệ hạ là anh trai ruột của em, trong những trường hợp như lúc nãy em cũng bằng lòng ra mặt giải quyết vấn đề thay ảnh, nhưng công bằng mà nói, về mặt tình cảm Bệ hạ thật sự là một người tệ đến cực điểm, hiện tại quan hệ giữa Alan và Bệ hạ khó khăn lắm mới dịu đi một chút, em thật sự không muốn hai cha con này vì chút chuyện cũ năm xưa lại nổi lên mâu thuẫn, cho nên xin anh hãy nói thật với em, giữa Bệ hạ và Bùi Toàn rốt cuộc từng có chuyện gì?”

Phu nhân Jenny nhìn chằm chằm vào mắt của quản gia, quản gia nghiêng đầu qua tránh đi, phu nhân Jenny nhạy bén nhận ra ông đang lảng tránh gì đó, thất thanh nói: “Chẳng lẽ là thật? Alston thật sự đối với Bùi Toàn…”

“Không có.” Quản gia bật cười, “Tất nhiên không có chuyện này, tôi có thể khẳng định với ngài, Bệ hạ chưa bao giờ thích bất kỳ ai trong cha mẹ của Thiếu tướng Bùi Nghiêu… Sao ngài lại nghi ngờ điều này? Ngài biết đấy, Bệ hạ chỉ thích phụ nữ.”

Phu nhân Jenny hỏi ngay: “Vậy anh đang dè chừng cái gì?”

“Tôi…” Quản gia nghẹn lời, sau một lúc lâu nói, “Ngài nghĩ nhiều rồi.”

“Anh Cecil…” Trong mắt phu nhân Jenny dâng lên ánh sáng trong trẻo, “Lúc nhỏ anh chưa từng từ chối em.”

Nhìn thấy phu nhân Jenny bắt đầu làm nũng như khi xưa, trong lòng quản gia có chút cảm khái, cuối cùng ông thở dài, thấp giọng nói: “Bắt đầu nói từ khi Thượng tướng Bùi Toàn nhận được bức thư thuyên chuyển công tác cuối cùng vậy.”

“Ngài biết đấy, Thượng tướng Bùi Toàn vốn là kỵ sĩ của Bệ hạ, ngoại trừ lúc chiến tranh, Thượng tướng Bùi Toàn đều bầu bạn bên cạnh Bệ hạ, Bệ hạ quả thật vô cùng tin tưởng ông ấy, những lời đồn này đều là thật.” Quản gia vừa nhớ lại vừa chậm rãi nói, “Sau đó liên minh giữa chúng ta và Restine rạn nứt, hơn nửa tinh vực của Đế quốc lâm vào chiến loạn, ngài cũng biết tình hình lúc đó, vô cùng căng thẳng… Chính vào lúc ấy Bệ hạ ra lệnh cho Thượng tướng Bùi Toàn thành lập Quân Viễn chinh.”

“Đối ngoại, Bệ hạ vẫn luôn nói tác dụng của Quân Viễn chinh chủ yếu là vận chuyển vật tư đến các vùng chiến loạn giáp biên giới tinh vực của Đế quốc, đối nội, chỉ có vài người biết được, nhiệm vụ chủ yếu của Quân Viễn chinh thật ra là thực hiện các công việc đặc biệt, đến hiện tại việc này vẫn còn dấu tích để tra, nếu ngài điều tra sâu vào thì sẽ phát hiện, Quân Viễn chinh trước kia là thuộc Cục Bảo mật Quốc phòng, điều này đã có thể nói rõ một số vấn đề.”

“Trong 7 năm đầu khi đối chiến với Restine, Quân Viễn chinh gần như chưa từng quay về Chủ tinh, bọn họ chiến đấu anh dũng trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất gian khổ nhất quanh năm, khi ấy trong tất cả mọi binh chủng, tỉ lệ thương vong của bọn họ là cao nhất, tương đương với việc này, cống hiến của bọn họ cũng là lớn nhất, Bệ hạ từng nói với Bùi Toàn, nếu không có bọn họ, trận chiến loạn này ít nhất phải kéo dài thêm 5 năm.” Nhớ đến những bấp bênh lúc ấy lòng quản gia có chút ưu tư, lắc đầu nói, “Nhưng rất đáng tiếc, có lẽ do tình hình chiến tranh trở nên rất căng thẳng, có lẽ danh tiếng của Quân Viễn chinh quá mức vang dội, thu hút sự chú ý của Restine đang tức giận vì chiến bại liên miên, cũng có lẽ đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn… Trong một lần chiến tranh không gian quy mô lớn, Quân Viễn chinh gặp mai phục thê thảm, nhận lấy cuộc tấn công mang tính hủy diệt của Restine, Quân Viễn chinh chiến đấu anh dũng mấy tháng, cuối cùng chết trận toàn bộ.”

Phu nhân Jenny không thốt thành lời: “Việc này, việc này và kết quả em điều tra không giống nhau…”

“Điện hạ, mấy năm đó rất nhiều việc Quân Viễn chinh đã làm không thể công bố với mọi người, vì Bệ hạ, vì Đế quốc, rất nhiều chuyện liên quan đến bọn họ đều bị làm mờ đi hoặc che giấu hết sức, thứ lưu lại chỉ có công lao và thành tích của bọn họ.” Quản gia bình thản cười, “Lần này chắc ngài có thể hiểu rõ rồi chứ, về tình Thượng tướng Bùi Toàn là trợ thủ đắc lực của Bệ hạ nhiều năm, về lý Thượng tướng Bùi Toàn dâng hiến cả tính mạng vì Đế quốc, Bệ hạ thiên vị con trai ông ấy nhiều hơn một chút, cũng không có gì bất hợp lý cả.”

Phu nhân Jenny không tiếp lời, cô biết những điều quản gia nói đều là thật, nhưng cô cũng rất rõ ông nhất định đang tận lực che giấu vài điều gì đó, đấy mới là chuyện quan trọng nhất trong mọi chuyện, phu nhân Jenny thầm thở dài, rốt cuộc không phải là khi bé nữa, hiện giờ người Cecil trung thành là Alston, nói với mình mấy chuyện này đều là vì tình cảm lúc nhỏ, nếu thật sự đề cập đến việc riêng tư của Alston, đừng nói là cầu xin ông thế này, cho dù là lấy dao bức ông ông cũng sẽ không nói.

Phu nhân Jenny thấy ổn thì dừng, gật đầu nói: “Thật vậy, thế thì thông suốt rồi.”

“Trời đã sắp sáng, tôi nghĩ ngài nên quay về hành cung nghỉ ngơi thôi, hoặc là tôi sẽ kêu người dọn dẹp phòng của ngài ở đây.” Quản gia lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn thời gian, nhíu mày nói, “Tôi không nên chọn thời điểm này để nói với ngài mấy chuyện này.”

Phu nhân Jenny cười: “Không sao, nếu anh không nói với em, chắc em không thể nào nghỉ ngơi cho tốt được… Em không ở lại đâu, cả hành cung đều có mùi phermone của Bettina, ngửi vào là em thấy ghê tởm rồi.”

Quản gia cúi đầu nở nụ cười: “Được rồi, vậy tôi đi báo với tài xế của ngài.”

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Phu nhân Jenny gọi quản gia lại, nhíu mày nói, “Vừa nãy Bettina nói với em… chỉ có Bùi Nghiêu biết chuyện Ngọc Trai, cô ta nói đến chuyện gì?”

Lần này chính quản gia cũng hoang mang, ông nói đầy chân thành: “Thật đáng tiếc, việc này tôi thật sự không rõ lắm.”

Phu nhân Jenny lắc lắc đầu: “Thôi, có cơ hội em hỏi thẳng Bùi Nghiêu vậy.”

Quản gia gật đầu: “Vậy là tốt nhất.”

Trong sân diễn tập tại Học viện Alice, Ryan cùng vài học sinh trực nhật khác đang ở trong rừng cây cẩn thận kiểm tra thiết bị đo lường, bước chân của Ryan đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn lên một gốc cây to cách đó không xa.

Trên tán cây của gốc cây to năm người ôm xuể, Bùi Nghiêu đang giữ thăng bằng, từ từ đi đến ngọn cây… ở đó có một tổ chim.

Sau khi đến gần Bùi Nghiêu cúi người vén tán cây ra, anh cười, trong tổ chim có chín quả trứng.

Bùi Nghiêu lượm năm quả trứng cẩn thận bỏ vào túi áo, xoay người lùi về thân cây, vừa che chở trứng chim trong lòng ngực vừa nhanh nhẹn xoay người trèo xuống cây.

“HIệu… Hiệu trưởng.” Ryan nhìn thấy Bùi Nghiêu từ trên trời rơi xuống, nói một cách máy móc, “Chào buổi tối.”

Bị học sinh của mình bắt gặp mình đào tổ chim, loại tình huống này ít nhiều cũng có phần xấu hổ, Bùi Nghiêu phủi phủi lá cây trên người, mất tự nhiên nói: “Chào buổi tối, các bạn… còn đang trực nhật?”

Một cô gái bên cạnh Ryan sợ hãi gật đầu: “Vâng, tối nay tổ của tụi em phụ trách canh gác xung quanh nơi hạ trại.”

Bùi Nghiêu gật gật đầu: “Lần đầu tiên tác nghiệp vào ban đêm, các bạn cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”

“Hiệu trưởng, trong tay ngài là trứng chim ba ba à?” Một học sinh khác tò mò nhìn qua, “Nhìn kích cỡ và màu sắc… hẳn là trứng chim ba ba rồi? Có thể cho em xem không Hiệu trưởng?”

Bùi Nghiêu mở tay ra, học sinh cẩn thận cầm lấy một cái nhìn nhìn, Ryan khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Loại trứng này có gì kỳ lạ à?”

“Cậu không biết sao? Mùi vị của loại trứng chim này rất ngon, hơn nữa giá trị dinh dưỡng cũng khá cao.” Dẫn đường cầm quả trứng tấm tắc nói, “Tiếc là trứng ba ba không thể nuôi được, cho nên gần như không có bán loại trứng này, cho dù có thì giá cũng rất mắc, thế mà sân diễn tập lại có, thật may mắn… cái này có thể nướng ăn đúng không ạ?”

Bùi Nghiêu nhìn cậu một cái, gật đầu nói: “Có thể.”

“Quào…” Cậu dẫn đường nuốt nước miếng, nhìn Bùi Nghiêu đầy chờ mong, “Rất ngon phải không ạ?”

“Ngon.” Bùi Nghiêu lấy quả trứng trong tay cậu dẫn đường về rồi nói, “Các em nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”

“Hiệu trưởng…” Cậu dẫn đường nháy mắt mấy cái, nhìn bóng dáng của Bùi Nghiêu mãi một lúc lâu cũng không nói được gì, “Ngài ấy… ngài ấy lấy đi rồi?”

[=)))]

Ryan chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Không thì sao?! Cho tên béo như cậu ăn à? Thế mà cậu còn hỏi, nếu thật sự là thứ quý giá như vậy, Hiệu trưởng nhất định muốn đưa cho Điện hạ Alan! Điều này còn cần hỏi à?!”

Cô gái vẫn trốn ở phía sau tỏ vẻ kính trọng ước ao, nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng và Điện hạ thật ân ái quá đi.”

Ryan nhướng mày đắc ý: “Đương nhiên, các cậu không biết chứ gì, lúc trước tui liên lạc với Hiệu trưởng một lần, phía đầu dây bên kia thế mà là Điện hạ Alan! Điện hạ Alan nhận điện thoại của Hiệu trưởng! Hai người thân mật thế nào không cần nói luôn, tui đoán lúc đó bọn họ nhất định đang…”



Thính lực của Bùi Nghiêu vô cùng tốt, băng qua hai trạm canh gác vẫn còn nghe thấy tiếng các học sinh ríu rít, da mặt anh mỏng, ngượng ngùng vô cùng, nhưng nhìn mấy trứng chim nho nhỏ trong tay vẫn cảm thấy đáng giá… Có lẽ Alan chưa từng ăn đâu.
Bình Luận (0)
Comment