Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hành cung Efoda vốn là quà mừng thành niên Alston tặng Hoàng hậu Marian nhiều năm trước, cũng là hành cung Hoàng hậu Marian ở trong thời gian dài nhất, sau khi Hoàng hậu Marian bị bệnh qua đời Alston từng niêm phong hành cung này lại, nhưng không biết tại sao, mấy năm nay nơi đây lại trở thành chỗ Alston liên tục ghé thăm.

“Bệ hạ.” Alan cởi mũ quân đội xuống mỉm cười hành lễ: “Tôi đã trở về.”

Alston mang sắc mặt phức tạp nhìn Alan, lát sau trầm giọng nói: “Alan, con trưởng thành rồi.”

Alan khẽ cười: “Vừa nãy Hoàng Thái tử Điện hạ cũng nói với tôi như vậy.”

Nhớ đến hình ảnh 3D hai người gặp nhau ở bến cảng vừa xem, vẻ mặt Alston lại tệ đi một chút, ngưng một lát rồi nói: “Lâm thời đổi Anthony đến đón con là ý của ta, gần đây tin tức tiêu cực về nó quá nhiều, nhưng cũng không thể giấu mặt mãi, không báo với con trước là không công bằng, tuy nhiên… con cũng không chịu thiệt.”

Alan thản nhiên cười: “Trong lúc vô ý tôi đã giành sự nổi trội của Hoàng Thái tử Điện hạ phải không? Thật là ngại quá.”

Gần đây tinh thần của Alston không tốt, hắn lười quanh co với Alan, nói thẳng: “Tình hình tại Chủ tinh hiện nay con cũng biết, khoảng thời gian này nhận phỏng vấn thì cẩn thận chút, dùng từ nhất định phải chặt chẽ thận trọng, nên nói gì trong lòng con hẳn đã hiểu rõ… Quan trọng hơn cả, nhất định phải làm cho dân chúng thấy được quyết tâm thực hiện cải cách của Nghị viện, để bọn họ nhìn ra thành ý của Hoàng thất, chúng ta có lòng cải thiện tình hình trước mắt… Hiểu rõ ý của ta không?”

Alan mỉm cười: “Hoàn toàn hiểu rõ, nhưng Bệ hạ, xin hỏi tại sao tôi phải làm như vậy?”

Sư tử khổng lồ bên cạnh Alston chầm chậm cong lưng lên, Alston híp mắt, trầm giọng nói: “Alan, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta.”

Đối diện với áp lực tinh thần mạnh mẽ ập vào mặt Alan chẳng hề sợ hãi, thản nhiên như cũ nói: “Bệ hạ, nếu như ngài không hài lòng, có thể tiễn tôi về lại sao Apollo, dù sao sau khi giải quyết xong mối nguy của Anthony, có lẽ ngài cũng sẽ không khoan nhượng để tôi tiếp tục ở lại Chủ tinh, so với việc bị lợi dụng sau đó bị vứt bỏ tôi càng muốn đi ngay bây giờ, ngài thấy sao, Bệ hạ?”

Sư tử của Alston phẫn nộ gầm một tiếng, trạng thái của thú lượng tử là biểu hiện trực quan nhất tâm tình của chủ nhân, Alston hiển nhiên đã tức giận, sự đáp trả của Alan lại là trực tiếp thả rắn Taipan của mình ra, khè khè lưỡi giống như đang uy hiếp sư tử.

Alston cảm thấy hết sức may mắn vì trước khi triệu kiến Alan đã tiêm cho mình một liều thuốc an thần, nếu không hắn thật sự sợ rằng trong lúc giận dữ sẽ xé tươi cậu con trai của mình! Nó chẳng phải là dẫn đường sao? Cả đời Alston gặp vô số người, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có dẫn đường dám khiêu khích lính gác, nó thả thú lượng tử ra uy hiếp mình! Thằng nhãi này đang muốn chết phải không?!

Đại cục làm trọng, Alston vuốt ve bờm của sư tử mấy cái để trấn an, trầm giọng nói: “Con muốn cái gì, nói đi.”

Alan nói thẳng: “Quân quyền.”

“Không được!” Alston không cần suy nghĩ đã từ chối, “Anthony vẫn chưa có người thừa kế, cho người có quyền thừa kế thứ hai là con quân quyền chẳng khác nào cổ vũ sự uy hiếp của con đối với Anthony! Hơn nữa cho dù ta phê chuẩn thì Nghị viện cũng sẽ không đồng ý, Chủ tinh đã đủ loạn, không thể gây thêm chuyện, con nghĩ cái khác đi.”

Alan cười khẽ: “Vậy quá đáng tiếc rồi, thứ tôi muốn chỉ có cái này mà thôi.”

Alston nhìn Alan một lúc lâu, cuối cùng vẫn làm ra nhượng bộ: “Chỉ có thể cho con Cấm vệ quân, quân chính quy nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Alan hơi gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi cũng chưa từng nghĩ đến.”

Alston mở máy tính quang* nhíu mày nói: “Con muốn nhánh đội ngũ nào? Đừng nói với ta con muốn Quân đoàn Thánh Kỵ sĩ, đó là sở hữu riêng của Hoàng Thái tử các triều đại, việc này không thể thương lượng.”

*光电脑 – Light-based Personal Computer

Theo mình hiểu thì nó là loại này: Sources

Amazing-Technology-Devices-600x330

“Sở hữu riêng của Hoàng Thái tử…” Alan cười mỉa mai, tiếp tục nói, “Tôi phải tổ chức lại Cấm vệ quân của mình, tên tạm gọi là Quân đoàn Vinh Quang, khâu chọn người do tôi tự tuyển chọn.”

Alston gật đầu: “Nhân số không thể vượt quá một nửa Quân đoàn Thánh Kỵ sĩ, Quân đoàn trưởng thì sao? Con muốn chọn ai?”

Nơi sâu thẳm trong mắt của Alan chợt lóe lên nét nhu hòa, hắn thấp giọng nói: “Bùi Nghiêu.”

Alston cười lạnh: “Ta đã nói, người của Quân đoàn Thánh Kỵ sĩ con nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Tôi chỉ muốn một mình Bùi Nghiêu.” Nhớ đến tình hình ở cảng ban nãy trong lòng Alan có chút bất an, nếu hắn không nhìn nhầm, tấm huân chương chữ thập thuộc về Bùi Nghiêu hiện tại đang được đeo trên người tên chó ngu Matthew, vậy Bùi Nghiêu thì sao? Mới 10 năm thôi mà, không đến mức thăng quân hàm nữa chứ?

“Việc này ta không thể đồng ý với con.” Alston lạnh lùng nhìn Alan, “Phụ thân của Bùi Nghiêu từng là anh em đồng sinh cộng tử với ta, ba mẹ nó đều chết trận vì Đế quốc, ta đã từng hứa hẹn, nó sẽ trở thành người phụ tá đắc lực cho người kế vị của ta giống như phụ thân nó, cho nên ta mới phá lệ để đứa trẻ tuổi như nó nhậm chức Quân đoàn trưởng, bây giờ đưa người cho con, không những có lỗi với anh em đã mất của ta, cũng dễ dàng tạo ra nghị luận không đáng có.”

Alan chau mày: “Nhưng nhìn hiện tại… anh ta dường như đã không còn là Quân đoàn trưởng Quân đoàn Thánh Kỵ sĩ.”

Nhắc đến chuyện này Alston lại mệt lòng một trận, hắn phất phất tay nói: “Trong chuyện này dính dáng quá nhiều, ta sẽ nói chi tiết với con sau.”

Alan chỉ đành từ bỏ, nói: “Vậy vừa đúng lúc, anh ta không còn là Quân đoàn trưởng nữa, điều đến chỗ tôi cũng sẽ không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng.”

“Ta đã nói không được!” Kiên nhẫn của Alston hoàn toàn cạn sạch, “Con nhất định phải có cậu ta? Được, giảm bớt một nửa Cấm vệ, ta sẽ đưa nó cho con, nếu không đừng nghĩ nữa.”

Trong nháy mắt rắn Taipan của Alan ngẩng thân trên lên, Alston cười lạnh nhìn Alan: “Nghĩ kỹ hẵng trả lời, con muốn một nửa quân quyền hay muốn Bùi Nghiêu?”

Trong mắt Alan tràn đầy lệ khí, sau khi giằng co mấy giây rồi nói: “Quân quyền.”

Alston nghe thấy câu này trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút vui mừng, nghĩ tới Anthony lại có chút tiếc hận.

“Vậy cứ quyết định thế đi.” Alston ký văn kiện, dặn dò nói: “Ba ngày sau là sinh nhật 24 tuổi của con, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con ở đây, ta sẽ cho người sàng lọc phóng viên phù hợp đi vào, trong bữa tiệc nên nói cái gì trong lòng con hẳn đã biết. Tốt nhất trong hôm nay con hãy đi thăm hỏi phía nhà Farmiga, hiện giờ chúng ta rất bị động, cực kỳ cần gia tộc có sức ảnh hưởng lớn ra mặt nói chuyện.”

Alston đưa văn kiện bổ nhiệm cho Alan, đột nhiên siết chặt tay, trầm giọng nói: “Giấy tờ ta đã ký, hy vọng kết quả là con có thể làm ta hài lòng, còn nữa…” Alston chán ghét liếc nhìn rắn Taipan lượn trên đất: “Quản cho tốt rắn của con! Một khi thân phận dẫn đường bại lộ, con tự gánh vác hậu quả!”

Alan cười lạnh rút văn kiện đi: “Bây giờ ngài có thể nói cho tôi biết chuyện của Bùi Nghiêu rồi chứ? Mấy năm nay tôi vẫn luôn không tra ra được tin tức của anh ta, rốt cuộc là tại sao?”

“Bùi Nghiêu…” Alston gõ nhẹ mặt bàn, chậm rãi nói: “10 năm trước nó bị cuốn vào một vụ án cơ mật quân sự, đối với vụ án này Anthony rất nhạy cảm cũng rất xem trọng, nhưng Bùi Nghiêu vẫn rất không phối hợp, tuy rằng sau đó vì chứng cứ không đủ Tòa án cơ mật đã tuyên bố nó vô tội thả ra, nhưng vì vụ án này nó vẫn mất đi sự tín nhiệm của Anthony, Anthony dùng cái cớ khác làm cho Tòa án bãi bỏ chức vị của nó, bây giờ à… trở thành một kỵ sĩ bình thường trong Quân đoàn.”

Alan không thể tin nhìn Alston: “Anh ta bị cuốn vào vụ án cơ mật quân sự? Vụ án gì?!”

Vụ án cơ mật quân sự 10 năm trước, trong lòng Alan dâng lên một cơn dự cảm chẳng lành, Alston không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Chính là vụ án năm đó hộ tống con đi sao Apollo, giữa đường suýt chút nữa bị uy hiếp.”

Alan bật cười: “Lúc đó anh ta gần như đã cứu tất cả mọi người! Tại sao lại điều tra đến anh ta?! Anthony điên à?!”

Alston thản nhiên nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, 7 phần tử phía địch ở khu phía tây tàu Ngọc Trai lúc ấy bị giết sau khi hôn mê.” Alston quét mắt nhìn rắn Taipan của Alan một cái, “Chuyện này hẳn con rõ ràng hơn ta.”

Alan tránh né vấn đề này, nhíu mày hỏi ngược lại: “Vậy chuyện này có liên quan gì đến Bùi Nghiêu?!”

“Lúc đó cả khu phía tây chỉ có hai đứa các con, mà con “bị sợ hãi hôn mê” rồi, vậy chỉ có Bùi Nghiêu biết tình huống thật sự lúc đó.” Alston cười mỉa mai, “Hơn nữa Bùi Nghiêu còn hủy toàn bộ video giám sát của khu phía tây, báo cáo khám nghiệm tử thi không lừa ai, quân cứu viện đã lên tàu, vào lúc này Bùi Nghiêu lại diệt khẩu toàn bộ thành viên phía địch đã mất năng lực hành động, còn trong khoảng thời gian ngắn này hủy đi video, Alan, nếu con là người đứng ngoài quan sát, con không cảm thấy việc này quá không phù hợp với lẽ thường tình à? Tại sao Bùi Nghiêu phải nóng lòng hủy thi diệt tích? Việc này không cách nào làm người ta không nghi ngờ có khả năng nó có quan hệ không thể để cho ai biết với phía địch! Hơn nữa trên tàu Ngọc Trai có một y tá từng chỉ rõ, trong ngày gặp phải địch tập kích hành động của Bùi Nghiêu có rất nhiều điểm khả nghi.”

Alan nghiến chặt răng, cảm nhận được sức mạnh tinh thần của con trai dao động trong lòng Alston dâng lên một cơn thích ý: “Sau khi quay về Chủ tinh vừa xuống tinh hạm là Bùi Nghiêu đã bị bắt, việc liên quan đến con, không rõ tại sao có địch tập kích, còn có liên quan đến Quân đoàn trưởng Cấm vệ người bảo vệ an toàn của mình, Anthony không thể không cẩn thận, Bùi Nghiêu ở trong phòng giam cơ mật suốt 3 tháng, tuy rằng ta đã cảnh cáo Anthony không được dùng hình, nhưng ta không chắc nó có áp dụng những thủ đoạn tra tấn khác đối với Bùi Nghiêu hay không, ví dụ như… tấn công tinh thần.”

Alan tận lực trấn an thú lượng tự của mình, thấp giọng hỏi: “Kết quả ra sao?”

“Trong 3 tháng thẩm tra, từ đầu đến cuối Bùi Nghiêu vẫn giữ im lặng, một chữ cũng không nói.” Alston nhìn Alan, “Mà lúc đó con đang làm gì nhỉ? À… đang ở sao Apollo bốn mùa như xuân hưởng thụ chuyến dưỡng bệnh xa hoa nhất toàn Đế quốc.”

Cuối cùng Alan không thể khống chế bản thân, giận điên lên: “Ông biết tình huống lúc đó! Tại sao ông không giúp Bùi Nghiêu nói vài câu?! Có ông ra mặt, Anthony dám làm càn như vậy?!”

Alston thu lại nụ cười, lạnh giọng trách mắng: “Bớt ở đây được lợi còn ra vẻ! Tại sao ta không thể làm chứng trong lòng con chẳng phải rất rõ ràng sao?! Cần ta tuyên bố với toàn Đế quốc thân phận dẫn đường của con để chứng minh sự trong sạch cho Bùi Nghiêu à? 10 năm nay tận lực phong tỏa tin tức về nó, là vì nó càng là vì con!”

Alan ấp úng, lại hấp tấp nói: “Tôi đổi ý rồi! Thu hồi một nửa quân quyền của tôi! Tôi muốn Bùi Nghiêu…”

“Đã trễ rồi!” Alston thu lại cây bút máy hắn đã dùng gần một thế kỷ, cười nhàn nhạt: “Thân là Hoàng tử, từ trước đến nay con không có quyền được hối hận.”

Thành công chiếu tướng ngược cậu con nhỏ Alston tàn nhẫn cười: “Đây là bài học đầu tiên dành cho con, người đã xa nhà nhiều năm.”
Bình Luận (0)
Comment