Trần Tinh trở lại sơn động, việc đầu tiên hắn làm chính là hoá giải Thập hương nguyễn cân tán cho Chỉ Nhược.
Nàng cùng Dương Bất Hối cũng đã tỉnh lại và hai người đang trò chuyện với nhau, chỉ là bộ dáng hơi duy yếu mà thôi.
Sau khi hoá giải xong Trần Tinh liền ôm hai nàng trở về Đảo Đào Hoa, mục đích không gì khác chính là sẵn tiện đi tìm Tạ Tốn để lấy Đồ Long đao.
Trần Tinh giống như tình thánh chuyên thu gom gái đẹp tập trung một chỗ vậy, trên Đảo Đào Hoa hiện tại còn hơn là Kim ốc tàng kiều của riêng hắn.
Cảnh đẹp, người đẹp, không chỉ như vậy lại còn có phòng ngự trận pháp nữa. Trần Tinh nảy sinh ý nghĩ phải chi có thể đem luôn toàn bộ Đảo Đào Hoa rời đi nơi này thì tốt biết mấy?
Nhưng chuyện này đối với hắn mà nói thì quá xa vời, trước mắt giải quyết vụ lùm xùm đánh ghen trước đã
Hắn đã trở về Đảo Đào Hoa và đang bị một đám nữ nhân bao vây xung quanh.
Triều Anh, Thi Vũ, Niệm Từ, Hoàng Dung, còn về Tiểu Long Nữ cùng Mạc Sầu thì đã đi ra ngoài tu luyện nên chưa biết chuyện này, nếu không thì lại thêm hai cái miệng nữa.
-Phu quân a, vì sao mỗi lần ra ngoài trở về thì huynh lại mang về thêm tỷ muội mới cho chúng ta vậy? Có phải chúng ta không hầu hạ tốt cho huynh nên huynh cảm thấy chán ghét tỷ muội chúng ta hay không?
Thi Vũ nói xon còn lấy khăn chấm chấm cứ như là nàng đang thương tâm vậy. Trần Tinh bất đắc dĩ, hắn mặc dù có lỗi nhưng không hiểu tại sao tính cách của mình trở nên háo sắc hơn, đặc biệt là nhìn thấy gái đẹp cứ như có cái gì đó thôi thúc mình thịt nàng vậy, tham lam, chiếm hữu? Những suy nghĩ này trước đây không hề tồn tại, vì sao hắn lại trở nên như vậy?
Trần Tinh đau đầu nhức óc cũng không thể nào giải thích, hắn chỉ có thể nhận lỗi về bản thân mình
-Thi Vũ a, là lỗi của huynh không tốt, các muội bỏ qua cho huynh lần này đi. Ta nhất định sẽ không tái phạm nữa.
Hoàng Dung nghe vậy hừ lạnh một tiếng
-Hừ, có quỷ mới tin lời huynh nói, huynh đừng có giả ngu nữa, đừng nói là huynh không biết là Vũ tỷ đang trêu đùa huynh?
Niệm Từ cũng gật gật đầu
-Đúng vậy, chúng ta nào đâu trách huynh, không biết huynh ăn cái gì lớn lên mà sức lực lại lớn như vậy, thêm bao nhiêu tỷ muội đều cũng không thể thắng được huynh.....
Nàng nói xong còn đỏ mặt, mấy người còn lại cũng vậy, sống chúng mấy năm, mọi người dĩ nhiên đã trở nên quá quen thuộc nên nói chuyện cũng không cần cố kỵ gì.
Chỉ có điều sống dưới sự áp bách bóc lột của Trần Tinh, các nữ nhân không những trở nên trà đầy sức sống mà còn trẻ đẹp hẳn ra. Cho nên mọi người cũng hết mực chiều chuộng hắn. Nữ nhân có ai không muốn mình trẻ đẹp mãi mãi?
Trần Tinh cười haha rồi mỗi người ôm hôn một cái, riêng Lâm Triều Anh là né tránh hắn,
Thấy vậy Trần Tinh lên tiếng
-Sao vậy, Triều Anh?
Triều Anh nghiêm túc nói
-A Tinh, chàng có bao nhiêu nữ nhân thiếp không quản, nhưng nhất định chàng phải thật sự yêu thương bọn họ. Thiếp không muốn phu quân của mình bị gán mác là kẻ luôn đi trêu hoa ghẹo bướm, đùa giỡn tình cảm người khác. Thiếp cũng là nữ nhân, thiếp hiểu tình yêu mà không được đáp lai đau khổ tới nhường nào...
Trần Tinh thấy vậy cũng nghiêm túc, hắn kéo Lâm Triều Anh vào lòng rồi vỗ về an ủi nàng
-Ta hứa với nàng, vả lại sau này khi ta làm xong mọi việc, ta cũng sẽ mãi mãi ở bên các nàng không xa rời.
Lâm Triều Anh tựa vào ngực hắn, hai tay cũng ôm chặt eo hắn. Mùi thơm xốc vào mũi, Trần Tinh thấy vậy cũng có phản ứng, ruộng nhà bỏ hoang lâu ngày, hiện tại cỏ dại mọc đầy cũng nên cày cấy.
Trần Tinh bế Triều Anh lên rồi đi thẳng vào trong phòng, tiếp theo đó là tiếng y y nha nha vang lên không dứt, âm thanh ngày một to hơn khiến mọi người bên ngoài cũng miệng đắng lưỡi khô
-Hoang dâm vô độ! Để muội đi vào trong trừng trị hắn...
Hoàng Dung mở miệng mắng một tiếng sau đó cũng nhanh chóng đi vào, ít giây sau lại truyền ra tiến hét thảm của nàng, hiển nhiên là bại trận
-Được rồi, đi vào thôi, nếu không hai người đó không chịu nổi huynh ấy đâu.
Thi Vũ cười khúc khích rồi nắm tay Chỉ Nhược cùng Dương Bất Hối vào trong.
Hai người mới dĩ nhiên là biểu hiện có phần e dè. Hai nàng trong cơn mê muội mới dám thử 3P hiện tại 1 đống P thì có phần e dè.
Nhưng rất nhanh mọi thứ hoà lẫn vào nhau thành một khúc ca tuyệt vời như tiếng nhạc trời.
Tiểu Long Nữ cùng Lý Mạc Sầu sau khi trở về thấy cảnh hỗn độn này cũng khuôn mặt đỏ bừng, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Trần Tinh kéo vào nhập cuộc, trận chiến vẫn tiếp tục kéo dài cho đến tận khuya.
....
Sương sớm long lanh, không khí se lạnh, những đợt gió thổi vù vù bên tai, nhưng Trần Tinh cũng không cảm giác lạnh lẽo gì. Cái cảm giác đông ấm hè mát này khiến Trần Tinh rất dễ chịu.
Luyện Xương nhập môn hiệu quả đầu tiên mà hắn nghiên cứu ra được chính là có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể để thích nghi với các chỗ khắc nghiệt nhất.
Hiện tại cũng vừa tờ mờ sáng thôi, hắn đã bay được khoảng 2-3 tiếng. Hiện tại Trần Tinh cách Băng Hoả Đảo cũng chỉ chừng khoảng vài dặm đường nữa thôi.
Hắn khởi hành luôn trong màn đêm, hắn muốn mau chóng hoàn thành xong mọi việc để trở về ôn nhu hương của mình.
Nếu có thể lựa chọn thì ai lại muốn ra ngoài bôn ba trong khi ở nhà lại có cuộc sống còn hơn cả ông hoàng?
Hắn không phải người có dã tâm nhưng cuộc đời đưa đẩy làm cho hắn phải trở nên có dã tâm. Như vậy mới có thể sống sót và tiếp tục bước lên con đường phía trước.
Hiện tại trời cũng đã sáng hẳn, Nơi này chính là Băng Hoả Đảo
Đứng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, Trần Tinh có thể hiểu được vì sao nơi này gọi là Băng Hoả Đảo, một bên là Băng thì đúng, nhưng một bên không phải là núi lửa mà là
Một vùng đất trống khô cằn, nhiệt độ vào khoảng 40 độ.
Trần Tinh cứ bay vòng quanh trên bầu trời Băng Hoả Đảo tiến hành tìm kiếm tung tích Tạ Tốn.
Không lâu sau hắn có thể nhìn thấy một người trung niên râu ria bòm xòm đang tiến hành vung đao chém vào các tảng băng.
Trần Tinh lắc đầu, hắn hạ xuống phía sau ông ta. Tiếng động vang lên Tạ Tốn lập tức nghe được
-Ai?
-Tạ Tốn đúng không? Lần đầu gặp mặt ta cũng không muốn nhiều lời, ngươi hãy nghe ta nói hết và lúc đó ngươi có thể đưa ra thắc mắc, nếu không thì ta cũng không ngần ngại giết ngươi.
Trần Tinh thật sự không muốn phí thêm thời gian, nhưng đang tiếc là Tạ Tốn bị mù không thể thi triển Di hồn đại pháp và giết người đoạt bảo, cái cách làm này Trần Tinh không thích cho lắm.
Tạ Tốn cảm nhận được khí thế Trần Tinh biết không phải nhân vật tầm thường nhưng bản tính không sợ trời không sợ đất làm sao có thể dễ dàng khuất phục, chỉ là hắn cảm thấy Trần Tinh cũng không có ác ý nên cũng khôn lên tiếng.
Thấy vậy, Trần Tinh cũng tiếp tục nói
-Ước muốn của ngươi có phải là giết chết Thành Côn - kẻ thù sát hại cả nhà ngươi cùng với tìm hiểu ra được bí mật Đồ Long Đao? Đừng hỏi ta tại sao biết, chỉ cần trả lời phải hay không là được?
Tạ Tốn trong lòng nổi cơn giận giữ khi nghe Trần Tinh nhắc đến quá khứ đau lòng của mình.
Y không kìm được hét lớn một tiếng
-Aaaaaaaaahhhhh
Dĩ nhiên không chỉ là tiếng hét bình thường, mà nó là tuyệt kỹ thành danh Sư Tử Hống làm nên tên tuổi Kim Mao Sư Vương.
Tiếng hét qua đi, Trần Tinh ngoáy lỗ tai mình, đầu hắn cũng ong ong khó chịu. Có điều nội lực của Tạ Tốn thuộc hạng xoàng, nếu không thì hắn cũng không đơn giản như vậy.
Đích thân cảm nhận được uy lực của Sư Tử Hống, Trần Tinh bắt đầu đánh chủ ý lên nó, hắn nói
-Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng có điều uy lực Sư Tử Hống chưa đủ. Ngươi càng nóng giận, thì cơ hội sống sót của mình càng nhỏ. Ta đến đây là để trao đổi với ngươi, nếu ta có y xấu thì ngươi có 80 cái mạng cũng không đủ ta giết!
Tạ Tốn nghe được những lời tràn đầy miệt thị mới hồi phục lại tinh thần, ông ta mở miệng nghi hoặc hỏi
-Tạ Tốn ta không phải kẻ tham sống sợ chết, có điều ngươi nói tìm ta là để trao đổi, trao đổi cái gì?
Trần Tinh cười nói
-Như ta đã nhắc đến trước đó, Thành Côn cùng bí mật Đồ Long Đao!
Tạ Tốn trầm giọng hỏi
-Như thế nào?
Trần Tinh tiếp tục dẫn dắt
-Ta nghĩ ngươi ắt hẳn ngươi muốn đích thân giết chết Thành Côn đúng chứ? Cũng như giải khai được bí mật của Đồ Long Đao? Chuyện này ta sẽ giúp ngươi hoàn thành, ta sẽ giúp ngươi chữa trị đôi mắt cùng nói ra tung tích Thành Côn đồng thời đưa ngươi rời khỏi Băng Hoả Đảo, và cả Bí mật Đồ Long Đao ta cũng sẽ cho ngươi tận mất chứng kiến nó là gì?
Tạ Tốn trong lòng âm thầm tính toán cùng suy đoán
-Người này thật ra là ai, vì sao lại rõ tường tận mọi chuyện của ta như vậy?
Ông ta cũng nghiêm túc trả lời
-Sáng mắt sao? Thế gian này toàn là những thứ đáng ghét và dơ bẩn nhất, mắt ta tuy mù nhưng tâm ta sáng, không nhìn thấy khiến lòng ta thanh thản...
Dừng một chút Tạ Tốn nói tiếp
-Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, điều kiện của ngươi là gì.
Mặc dù Tạ Tốn cũng có chút không muốn nhìn thấy lại nhưng dù sao mối thù nhất định phải báo. Trần Tinh cũng không để ý nhiều hắn nói
-Rất sảng khoái, 2 việc đổi 2 điều kiện, thứ nhất chính là sau khi giải khai bí mật của Đồ Long Đao thì nó không còn thuộc về ngươi nữa. Thứ hai chính là ngươi phải nói cho ta khẩu quyết tu luyện Sư Tử Hống.
Tạ Tốn đưa ra đánh giá cùng nghi hoặc
-Ngươi muốn độc bá võ lâm? Còn nữa, vì sao ngươi lại đánh chỉ ý lên môn Sư Tử Hống của ta?
-Nói nhiều vô ích, với thực lực của ta thì võ lâm chỉ là một ao nước nhỏ, ta không có hứng thú, ngươi chỉ cần biết như vậy là được, những việc khác ta không có nghĩa vụ phải giải thích vơi ngươi. Được rồi, nói cho ta biết câu trả lời của ngươi.
Ta Tốn trong lòng tính toán, lúc sau ông ta mới nói
-Trước hết ngươi trị hết đôi mắt cho ta cùng với giải khai bí mật Đồ Long Đao, thì coi cây Đao này thuộc về ngươi.
-Chuyện này rất đơn giản.!
Trần Tinh lấy ta ngân châm tiến hành châm cứu cùng sử dụng Cửu U nghịch châm tiến hành chữa trị cho Tạ Tốn. Cửu U Nghịch Châm là hắn sáng tạo ra trong thời gian rảnh rỗi nhằm hoàn thiện thêm một số kỹ năng sinh tồn của mình đề phòng những trường hợp bất trắc.
Quả nhiên không lâu sau đó, Tạ Tốn liền có thể nhìn thấy, không cần phải chờ đợi máy ngày thậm chí là mấy tháng để đôi mắt thích nghi với ánh sáng.
Mà ngay lập tức Tạ Tốn có thể thấy rõ mọi thứ, hắn nhìn Trần Tinh hít một hơi thật sâu âm thầm khiếp sợ, rồi nhìn xuống Đồ Long Đao trong tay mình mà không một chút do dự ném cho Trân Tinh.
Hắn tiếp nhận Đồ Long Đao, trong sự chứng kiến của Tạ Tốn, Trần Tinh bẻ đôi thanh đao ra.
Tiếng rắc giòn giã vang lên, bên trong rơi ra hai thứ. Một miếng sắt cùng một quyển da dê.
Trần Tinh nhặt lên xem xét, miếng sắt dĩ nhiên nữa miếng bản đồ được điêu khắc rất tỉ mỉ. Còn phần da dê mở ra xem thì thấy có đề chữ, tựa là Vũ Mục Di Thư.
Tạ Tốn lúc này đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn
-Hahaha, nực cười nực cười, người đời ngu tri dốt nát, không nghĩ tới Tạ Tốn này cũng là một trong số đó. Bí mật chó má, ta bỏ ra nhiều năm nghiên cứu như vậy chỉ để đánh đổi hai thứ rác rưởi này? Hahaha
Trần Tinh thấy vậy lắc đầu, hắn làm cho Tạ Tốn ngất xỉu rồi nắm áo ông ta nhanh chóng bay trở về Trung Nguyên.
....
Dưới chân núi Thiếu Lâm, Trần Tinh nhìn Tạ Tốn rồi nói
-Kẻ thù của ngươi ở trên Thiếu Lâm, hắn trốn trong đó lấy pháp danh là Viên Chân.
Tạ Tốn không do dự ngay lập tức lấy ra một quyển dách ném về phía Trần Tinh, dĩ nhiên đây là Sư Tử Hống bí kíp.
Ông ta không hề thắc mắc cũng như không tin tưởng lời nói của Trần Tinh.
Hắn nhìn theo bóng lưng cảm thấy Tạ Tốn như là một con sư tử mạnh mẽ những cô độc, oai dũng nhưng thê lương. Nói chúng mọi việc không còn liên quan tới hắn nữa.
Trần Tinh mở miếng sắt ra xem vị trí đặt các bảo vật rốt cuộc là ở nơi nào. Vũ mục di thư thì hắn tạm thời không thèm đếm xỉa đến. Kể cả Sư Tử Hống cũng vậy.
Không như mấy thằng thiểu năng khác cần phải đủ trọn vẹn bản đồ mới có thể tìm ra vị trí.
Hắn chỉ cần một miếng là đủ để biết đoạn bảo vật đang ở đâu. Không phải hắn thông minh mà là dựa vào kiến thức địa lý cùng khả năng suy đoán thôi.
Trần Tinh cũng bỏ luôn ý định lấy Ỷ Thiên Kiếm vì thấy nó không còn cần thiết nữa.
Một tấm bản đồ chia làm hai vậy vị trí nhất định phải là điểm chính giữa chỗ bị chia ra. Nếu vị trí nằm hoàn toàn một trong hai miếng thì cần 2 miếng bản đồ để làm gì?
Hắn nhanh chóng rời đi đến địa điểm giấu bảo vật. Không có gì trở ngại Trần Tinh trực tiếp dùng phương thức thô bạo nhất mở ra lối vào.
Rất nhiều cơ quan cạm bẫy, xem ra Phí Hải Diên rất để tâm đến an toàn của nơi này.
Đạp vào cơ quan, tên trên vách tường lập tức phóng thẳng về phía Trần Tinh nhưng hắn làm như không thấy tiếp tục tiến lên phía trước.
Đá lăn, rắn độc, chong nhọn,.......
Một lúc sau, Trần Tinh đến được căn phòng cuối con đường, hắn thắp sáng căn phòng lên thì thấy rất nhiều rất nhiều bảo vật, dạ minh châu chiếm một nữa nơi này, còn lại là những đồ vật có phần cũ kỹ cổ xưa.
Trần Tinh vừa bước vào liền cảm nhận được cơ thể hắn thay đổi. Chính xác là Huyền Giới chi Môn trong cơ thể hắn xung động lên.
Điều này chứng tỏ trong số tất cả bảo vậy ở đây có phần thiếu khuyết của nó.
Trần Tinh gấp gáp thu toàn bộ những vật này vào trong nhẫn trữ vật, vừa thu vào thì cơ thể hắn lập tức trở lại bình thường.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu lỡ chớp mắt lại mấy trăm năm nữa thì nguy to.
Sau khi kiểm tra không bỏ sót thứ gì Trần Tinh liền xoay người rời đi.
....
Bên trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn một lần nữa phát sinh dị biến mà hắn không hề hay biết. Nhưng lần này không phải là Huyền giới chi môn hay phần thiếu khuyết của nó mà chính là một món đồ vật khác.
Trần Tinh hiện tại thấy cũng không còn việc gì làm nên tâm trạng cũng thấy trống rỗng.
Hắn cũng không vội vã để trở về thử nghiệm vì biết đâu lần này lại tới thời đại nào nữa? Cho nên hắn cũng có chút lo lắng.
Hắn quyết định không bay đi mà đi bộ trở về Đảo Đào Hoa! Thời gian ước tính hẳn là tầm một tháng, một tháng sau có lẽ hắn sẽ rời đi nơi này.
Thời gian tính từ bây giờ đến đó là khoảng thời gian mà Trần Tinh tự xem xét lại, xem bản thân mình có bỏ sót chuyện gì quan trọng nữa? Và còn chuyện gì chưa làm nữa hay không ngoài việc đi một chuyến Võ Đang gặp Trương Tam Phong?
....
Ghé qua các thành thị nông thôn để tận hưởng một tháng thảnh thơi an nhàn, cuộc sống không phải tranh đấu ta giết ngươi, ngươi giết ta này thật tốt.
Vẫn còn hơn mười ngày nữa mới đúng kỳ hạn một tháng, đi ngang qua chân núi Thiếu Thất, Trần Tinh cảm thấy có rất nhiều người đang tiến hành tụ tập về nơi này.
Hắn mới hiếu kỳ dò hỏi một người, thì ra là Tạ Tốn không thành công giết chết Thành Côn nhưng lại đánh y trọng thường và bị bắt nhốt ở thiếu lâm và được ba vị thần tăng trông coi.
Và tin tức này truyền ra ngoài cho nên mọi người đến đây chính là tham gia Đại hội Đồ Sư. Có điều mục đích không gì khác ngoài Đồ Long Đao, có điều bọn họ mãi mãi cũng không giải được bí mật đằng sau nó.
Trần Tinh lắc đầu cũng lười quản, hắn dự định tiếp tục cuộc hành trình của mình nhưng lúc này một đoàn người ngựa lọt vào tầm mắt hắn, làm cho hắn cảm thấy hứng thú và quyết định lên núi xem thử.
Đoàn người này không ai khác chính là do Triệu Mẫn dẫn đầu.
Cô nàng này hiện tại mặc trang phục nữ nhân mà không phải cải trang thành nam tử nữa... Đây cũng chính là nguyên do Trần Tinh cảm thấy hứng thú!
*Hết chương.....