Không thể không nói, ngay từ đầu Trần Tinh đã đánh chủ ý thi triển Di Hồn Đại Pháp lên người này.
Cho nên thanh niên không thể nào tránh thoát một kiếp. Hắn cố gắng giãy dụa nhưng ma âm cứ quanh quẩn trong đầu. Đau đớn về mặt thể xác làm cho tinh thần cận kề tan vỡ biên giới. Ma âm xâm lấn ăn mòn lý trí, thanh niên không cách nào chống lại anh mắt mê man tựa như cái xác vô hồn.
Thấy người này biểu hiện, Trần Tinh đã biết Di Hồn Đại Pháp đã thành công. Hắn mở miệng liền hỏi:
-Mục đích của ngươi đến đây là gì?
Người này vô ý thức bắt đầu thuật lại:
-Dẫn dụ ngươi đi di chỉ....
Trần Tinh nghe vậy hơi suy nghĩ một chút liền hỏi tiếp:
-Cái gì di chỉ?
-Chính Đông, bên trong, Lĩnh Hoà sơn mạch, cách ngoại vi 500 dặm.
Người này trả lời một cách máy móc, thế nhưng Trần Tinh vẫn có thể xác định được vị trí. Hắn tiếp tục hỏi:
-Di chỉ có cái gì?
-Nhược Hề, cạm bẫy...
Trần Tinh nghe được hai chữ Nhược Hề, thần tinh trong tức khắc chuyên chú. Hắn trầm giọng:
-Là ai sai khiến ngươi?
-Phốc~
Nghe được Trần Tinh hỏi vậy, người này bờ môi vừa mấp mấy, thế nhưng chưa kịp thốt nên lời, đầu của hắn liền bạo tạc.
Tình trạng tương tự như khi Trần Tinh sử dụng Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật như thế. Điều này làm cho Trần Tinh không khỏi nghĩ đến người chủ mưu vu oan hắn ở Luyện Đan Điện cách mấy ngày trước.
Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán, Trần Tinh hoàn toàn không có chứng cứ nào có thể chứng minh hai việc này cùng một người giở trò.
Mấu chốt của vấn đề là kẻ địch trong tối, hắn ngoài sáng. Không những thế, người này lại hành sự cẩn thận như vậy. Muốn tìm ra đối phương không phải là chuyện đơn giản.
Trần Tinh nghĩ nghĩ rồi lấy ra truyền tin vật rồi vận dụng linh lực câu thông với Cổ Ba.
Truyền tin vật rung động khoảng tam khắc thời gian liền truyền ra giọng nói:
-Công tử, ngài tìm thuộc hạ có gì dặn dò?
Trần Tinh lập tức đưa ra chỉ thị:
-Đúng là có chuyện cần ngươi đi làm. Hiện tại ngươi tạm gác việc giáo dưỡng những thiếu niên thiếu nữ kia lại. Tập trung chỉ thị đám thuộc hạ dò xét là trong khoảng thời gian này có người nào khả nghi theo dõi chúng ta hay không. Nếu có thì đừng vội loạn động, trước hết cử người phản theo dõi sau đó báo cáo tình huống cho ta lập tức. Nhược Hề đã bị thế lực nào đó bắt đi. Ta muốn tìm ra kẻ chủ mưu phía sau này.
Cổ Ba nghe vậy thần tình cũng trở nên sốt sắng hơn rất nhiều. Ông ta cẩn thận trả lời:
-Vâng, thuộc hạ làm ngay.
-Khoan đã, ta hỏi ngươi, hôm trước ngươi nói cho ta tin đồn về di chỉ gì đó. Dựa theo thông tin ta nhận được thì đó chỉ là một cái bẫy. Ngươi đã cử ai đến đó thăm dò? Nếu đã cử người thì thông báo cho bọn họ trở về đi.
Cổ Ba run giọng trả lời:
-Thanh Thanh đã lên đường từ hôm qua. Thuộc hạ ngay lập tức liên hệ nàng.
Cổ Ba nói xong liền cắt đứt liên lạc. Có thể xem ra Cổ Ba là vì Cổ Thanh Thanh lo lắng mà quên luôn việc chào hỏi Trần Tinh.
Đừng xem đây là bình thường sự việc. Nếu đổi lại là một người khác tỷ như Đường Nghĩa thì Cổ Ba đã bị ông ta ghi hận.
Giữa chủ tớ thì lễ nghi không thể nào thiếu được. Đây là bắt buộc
Tuy nhiên, Trần Tinh cũng không bắt bẻ, hắn cất truyền tin vật sau đó đổi ngược phương hướng bay đi.
Lần này Trần Tinh trực tiếp sử dụng Hoả Đằng Vân mở ra tốc độ nhanh nhất triển khai thân pháp.
Đi được một đoạn thì truyền tin vật lại rung lên. Trần Tinh lấy ra, chưa kịp lên tiếng thì truyền tin vật đã truyền ra giọng nói Cổ Ba:
-Công tử, ta không liên lạc được với Thanh Thanh, không biết nàng đã xảy ra chuyện gì!
Trần Tinh nghe được từ trong giọng nói của Cổ Ba thập phần sốt sắng. Hắn cũng không muốn vì việc này mà Cổ Ba không tập trung điều làm việc nên mở lời an ủi:
-Đừng lo lắng, hiện tại ta đang trên đường đến đó. Đại khái khoảng nửa canh giờ liền tới. Nếu gặp được Thanh Thanh ta sẽ bảo nàng trở về.
Cổ Ba nghe vậy an tâm hơn rất nhiều:
-Vâng, thuộc hạ đã biết, kính nhờ công tử chiếu cố Thanh Thanh.
Cắt đứt liên lạc, Trần Tinh tập trung phi hành. Nửa canh giờ qua đi, trước mắt hắn cũng xuất hiện một vùng phế tích vô cùng rộng lớn. Thành thị đổ nát chôn vùi trong đám phế tích đo. Đâu đâu cũng có thể thấy được những tảng đá có nằm lộ thiên. Từ trên cao cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Tuy là Trần Tinh phi hành với tốc độ nhanh, nhưng dù sao đây chỉ là cách ngoại vi 500 dặm nên trên đường yêu thú tập kích hắn cũng đều bị Trần Tinh miểu sát.
Thời gian bị giữ lại trên đường không quá lâu. Trước mắt điều cần làm là xác định lối vào sau đó tận lực tìm người.
Trần Tinh có thể xác định, Cổ Thanh Thanh đã đi vào bên trong di chỉ. Dù sao Cổ Ba nói nàng đã xuất phát trước đó rất lâu.
Trần Tinh từ trên không quan sát một cách bao quát toàn cảnh. Hắn chú ý đến một phương vị tập trung nhiều người rồi đáp xuống ở phụ cận gần đó.
Quả nhiên lối vào hiện ra mồng một trước mắt, Trần Tinh không chần chừ liền theo dòng người đi vào.
Di chỉ cũng không thiếu người xâm nhập thám hiểm, tuy Trần Tinh biết đây là một cạm bẫy nhưng cũng không lên tiếng nhắc nhở đám người. Hắn không muốn làm điều vô ích đó.
Trần Tinh một người đi vào không làm người nào chú ý. Hắn một mực đi theo những người phía trước không ngừng đi xuống. Một bên thì quan sát kết cấu đường hầm.
Do số lượng người thám hiểm di chỉ tương đối nhiều, cho nên ánh sáng vẫn là được đảm bảo lấy. Chỉ là đi được một đoạn. Trần Tinh theo dòng người xuất hiện ở một quảng trường trống rỗng.
Trước mắt là hàng nghìn thông đạo nhỏ khác không biết dẫn đi đâu. Trần Tinh giờ mới hiểu được vì sao người thanh niên lại cố gắng dẫn dụ Trần Tinh đến đây.
Thứ nhất, về di chỉ đây là sự thật, hoàn toàn không phải người cố ý gần đây tạo nên. Bên trong chắc chắn chứa nhiều cạm bẫy chết người. Đồng thời, dựa theo thiết kế rất có thể di chỉ đang ẩn giấu bảo vật gì đó.
Thứ hai, nếu Trần Tinh không biết Nhược Hề ở đây thì có khả năng thế lực phía sau đang cố gắng thao túng nàng. Mục đích là gì không cần đề cập cũng biết. Kết hợp với lời nói của Chu quản sự trước đó, khả năng Nhược Hề sẽ trở thành tay trong. Tuy nhiên đã mấy ngày qua đi nhưng Nhược Hề chẳng có động tĩnh liền chứng tỏ mục đích của những người này còn chưa thực hiện được.
Trần Tinh chứng kiến hàng nghìn thông đạo trước mắt cũng rơi vào trầm tư như đại đa số đám người.
Hắn đến đây không phải vì bảo vật, cho nên tâm tư không phải như thế thoải mái lựa chọn. Trần Tinh không có nhiều thời gian hao tổn như vậy.
-Ầm ầm ầm
Đang lúc Trần Tinh tập trung suy nghĩ, một tiếng nổ kinh thiên vang đội truyền tới.
Trước mắt một thông đạo đột nhiên phát ra luồn hoả quang kèm theo những tiếng la hét thảm thiết rồi thông đạo ầm ầm sụp đổ.
Mọi người ai nấy biến sắc nhanh chóng lùi về phía sau. Thần tình hoảng sợ không cách nào che giấu.
Chứng kiến tràng cảnh, Trần Tinh đôi mày nhíu lại thật chặt. Nan đề quả nhiên khó giải quyết.
Đang lúc phân vân thì bên trong Trữ Vật Giới Chỉ lại truyền ra động tĩnh. Trần Tinh nhìn đến truyền tin vật thì thoáng ngẩn người một chút.
-Thanh Thanh, ngươi đang ở đâu?
Mỗi một cái truyền tin vật Trần Tinh đều có làm ký hiệu, hắn đưa cho ai truyền tin vật đều có lưu trữ lại. Do đó Trần Tinh nhìn đến truyền tin vật nào có động tĩnh liền biết được thân phận đối phương. Đây là một điểm đặc thù mà Trần Tinh dùng để chế tác truyền tin vật. Cổ Thanh Thanh tựa hồ không nghĩ tới có thể nghe được giọng nói Trần Tinh nhanh chóng như vậy. Nàng tâm tình có chút mừng rỡ lập tức nói:
-Công tử, ta đang ở bên trong thông đạo, ở trong này cất chứa rất nhiều pháp sách pháp thuật cùng đan dược..
Trần Tinh nghe vậy hơi ngẩn ra. Hắn hỏi:
-Chỉ một mình ngươi?
-Đúng vậy, chỉ có mình ta thôi.
-Trước hết đừng vội loạn động cái gì, ta hiện tại đang ở quảng trường bên trong di chỉ. Ngươi nói cho ta ngươi là chọn thông đạo nào đi, ta lập tức tới ngay.
Cổ Thanh Thanh sửng sốt, nàng không nghĩ tới Trần Tinh cũng ở đây. Có điều nàng cũng không do dự liền trả lời:
-Thông đạo thứ 28 từ bên trái sang, hàng ngang thứ 4. Công tử đã thấy nó chưa?
Trần Tinh nghe vậy liền thấy được, hắn chỉ đơn giản trả lời:
-Đã thấy, ở yên đó đừng nên loạn động, cẩn thận có cơ quan!
Nói đoạn, Trần Tinh liền cắt đứt liên lạc sau đó hướng thông đạo mà Cổ Thanh Thanh chỉ dẫn lướt đi.
*Hết chương.