Nghịch Thần Ký

Chương 399

Tiếng nói vừa rơi xuống, một luồng kình phong liền xuất hiện thổi tan bụi mù, lộ ra thân ảnh Trần Tinh đang từ từ đứng lên.

Bề ngoài Trần Tinh nhìn có chút chật vật, bất quá trên người hắn lại không tìm thấy một điểm thương tổn nào.

Hiển nhiên một kích đánh lén vừa rồi của kẻ địch không đáng kể, chỉ là một lời chào hỏi dạo đầu mà thôi.

Trần Tinh ngẩng đầu, nhãn thần híp thành nhất tuyến, sắc mặt không lộ ra cái gì biểu tình, hắn nhìn thân ảnh lạ lẫm mà quen thuộc trước mắt nhàn nhạt lên tiếng:

-Không tính làm con chuột trốn chui trốn nhũi nữa sao?

Người này nghe vậy, nguyên bản càn rỡ nụ cười thu liễm mấy phần, trên mặt tức giận chi sắc bao trùm, hắn nhe răng nhếch miệng gằn từng chữ nói:

-Trốn? Sao ta phải trốn? Nếu không phải ngươi động tác có điểm nhanh, ta còn muốn giết từng người bên cạnh ngươi. Đến khi giết hết chúng đến lúc đó ta mới tìm ngươi tính sổ!!

Trần Tinh nghe vậy tựa hồ hiểu được cái gì, không nghĩ tới vì đề phòng giông bão sắp tới làm ra một điểm bảo tồn thực lực mà dẫn tới địch nhân hiểu lầm liền ra mặt.

Việc này đương nhiên không có gì đáng nói, Trần Tinh cầu địch nhân lộ diện còn không được nữa là.

Bất quá điều làm Trần Tinh nghi hoặc chính là, hắn cùng đối phương tựa hồ không có cái gì ân oán. Dựa theo tình huống hiện tại đến xem xét, hẳn sau lưng của người này vẫn còn tồn tại khác sai sử.

Nghĩ nghĩ, Trần Tinh thu hồi cảm xúc, khoé miệng khẽ hừ một tiếng:

-Tính sổ? Nghe giọng điệu của ngươi xem ra chúng ta còn một đoạn ân oán. Chỉ là đối với hạng tiểu nhân vật như ngươi ta dường như không có ấn tượng cho lắm.

Nói xong, Trần Tinh còn nhìn người này với ánh mắt tràn đầy miệt thị. Hiển nhiên, đây chỉ là do Trần Tinh diễn kỳ, mục đích đương nhiên là để tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.

Người này nghe xong tức giận tới đỉnh điểm. Khuôn mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, khoé miệng giật giật mấy cái rồi ngửa mặt lên trời càn rỡ cười to:

-Hahaha, đúng, ta quên mất ngươi hoàn toàn không biết ta là ai. Bất quá đợi ngươi xuống địa ngục thì ta sẽ nói cho ngươi biết.

Nói đoạn, người này khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc, bàn chân giẫm mạnh một cái, ngay lập tức, phía sau hắn hư không nổ vang như tấm gương bị phá toái.

Thân hình của hắn cứ như đạn pháo nhắm hướng Trần Tinh thẳng tới. Tư thế tựa như muốn cùng Trần Tinh đồng quy vu tận, hoàn toàn không cho Trần Tinh bất cứ cơ hội đề phòng.

Trong tích tắc đó, Trần Tinh đồng tử co rụt lại, trong lòng cũng giật mình không thôi. Bởi lẽ phong cách chiến đấu người này làm sao có cảm giác cùng hắn có bảy phần tương tự cơ chứ?

Bất quá Trần Tinh động tác cũng không chần chừ, gân cốt lập tức trở nên căng cứng, quyền đầu nắm lại thật chặt, nhất quyền vung ra đối bính.

-Uỳnh~

Song phương va chạm, tức thì một luồn sóng lực kinh khủng bành trướng ra xung quanh. Lực lượng mạnh đến mức khiến cho mặt đất rung lên dữ dội.

Dư chấn thổi tung khiến bán kính chục trượng đều bị san bằng thành bình địa.

Lúc này, hai người đều giữ nguyên tư thế quyền đối quyền, cơ hồ cả hai đều dùng hết sức bình sinh, không ai chịu nhường ai.

Trần Tinh khuôn mặt bất biến, bất quá trong lòng cư nhiên cũng có chút khiếp sợ.

Tuy hắn xuất sử ra lực lượng chỉ có vài vạn cân tả hữu mà thôi, chẳng đáng là gì nếu so với 35 vạn cân. Thế nhưng đối phương lại tỏ ra chẳng hề hấng gì.

Nói cách khác, kẻ địch vẫn chưa xuất ra toàn lực. Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, cư nhiên có người đơn thuần lực lượng lại mạnh mẽ đến vậy?

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Trần Tinh nghĩ đến đây, chủ động gia tăng lực lượng thêm vài phần nhằm thăm dò hư thực.

-Rắc~

Một tiếng nhỏ vang lên, đối phương dường như cũng cảm nhận được lực lượng có điểm lớn liền mượn thế lùi về sau.

Hai người đối bính chưa đầy tam khắc thời gian, song phương liền lùi lại giữ một khoảng cách.

Lúc này, người này dừng lại thế công vung vẫy quyền đầu của mình cười to:

-Hahaha, quả nhiên không làm cho ta thất vọng. Tốt tốt tốt!!!!

Tiếng cười tràn đầy vẻ tự mãn, trên mặt đắc ý lan tràn mà ra, tựa hồ đối với kết quả như vậy, hắn không có điểm ngoài ý muốn.

Lời nói còn chưa kết thúc thì trên thân người này bắt đầu biến đổi trông thấy.

Các bắp thịt bắt đầu gồ lên, thể tích tăng trọn vẹn ba bốn lần tả hữu. Làn da biến thành xám tro tựa như tảng đá như thế.

Trần Tinh nhìn đến đây, linh quang chợt loé, mở miệng thốt lên:

-Ngươi là gì của Thi Quỷ Lão Nhân?

Trần Tinh vừa nói xong, đối phương nguyên bản đắc ý vẻ mặt chợt trở nên âm trầm rất nhiều, khoé miệng hắn khẽ kéo gằng từng chữ, giọng điệu làm cho lòng người không khỏi hoảng sợ đáp:

-Là gì ư? Ngươi hỏi ta là gì?...

Hơi dừng một chút, người này nói tiếp, bất quá vẻ mặt lại lộ ra vài phần quỷ dị nụ cười:

-Nói ra cũng thật đa tạ ngươi. Nếu không phải ngươi bức ta vào đường cùng thì ta không thể nào hiểu được đạo lý, ngộ ra bất tử bất diệt con đường, vì để đa tạ ngươi, ta đã tốn công chuẩn bị lễ vật cho ngươi, đáng tiếc là cái con tiện nhân đi cùng ngươi đã biệt vô âm tín. Cho nên ngươi cứ yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi lập tức, đợi khi nào bắt được con tiện nhân kia ta sẽ cho các ngươi được cùng nhau lên đường, hắc hắc...

Trần Tinh nghe vậy, khuôn mặt loé lên vẻ ngưng trọng. Bởi lẽ thông qua lời nói đối phương. Trần Tinh đã đoán được thân phận của kẻ địch là ai.

Không sai, người này chính là Thi Nhị, hay nói cách khác hắn chính là Thi Quỷ Lão Nhân.

Trần Tinh không biết Thi Quỷ Lão Nhân làm sao có thể còn sống, hắn cũng không muốn biết điều đó. Mấu chốt quan trọng trước mắt là làm sao triệt để giải quyết đối phương.

Trần Tinh đôi mắt lập loè thần quang, yên lặng nhìn đến chiến lực Thi Nhị. Vừa nhìn, hắn liền giật mình phát hiện, chiến lực của Thi Nhị chỉ vẻn vẹn 0.9. Còn yếu hơn cả La Khinh Y, bất quá từ khi Thi Nhị biến đổi, Trần Tinh cảm giác đối phương lại càng nguy hiểm hơn La Khinh Y gấp trăm lần.

Đang lúc nghi hoặc trong lòng tìm đối sách tác chiến, âm thanh lười biếng của Huyết Long vang lên:

-Chiến lực chỉ đại biểu cho cảnh giới chênh lệch với nhau, mốc chuẩn chính là bản thân của ngươi.

-Nói cách khác, nó không đại biểu cho tất cả, cho nên cũng đừng dựa vào nó quá nhiều. Chỉ dùng để dò xét cảnh giới đối phương thì được. Còn trong chiến đấu thì cứ mặc kệ, chiến lực thấp chưa chắc đã yếu hơn.

Trần Tinh nghe vậy trong lòng liền ân một tiếng không nói thêm gì. Ánh mắt chăm chú nhìn Thi Nhị nói:

-Bât tử bất diệt sao? Nếu ta có thể giết ngươi một lần thì cũng có thể giết ngươi thêm một lần.

Dứt lời, Trần Tinh trong tay liền xuất hiện một thanh trường kích, sát ý bắt đầu bạo khởi bao phủ lấy Thi Nhị.

*Hết chương.
Bình Luận (0)
Comment