Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 113



Tư Đồ Vũ Thiên nhìn nàng cẩn thận nâng niu từng viên đan dược, khẽ mỉm cười.

Hắn tiến lại gần Hàn Băng, bàn tay to lớn đưa lên chỉnh lại mái tóc có chút sơ rối của nàng.
"Băng Nhi, chúng ta đi ăn tối thôi! Luyện đan như vậy là đủ rồi, ngày mai hãy tiếp tục."
Hàn Băng mặc kệ hàng động của hắn, sau khi chia đều số đan dược ra những lọ gốm khác nhau liền sắp xếp chúng gọn vào khay gỗ trên bàn, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một cái, gật đầu tiến về phía cánh cửa.
Nàng và hắn đã đạt thành một quy tắc, đó chính là hắn không được tùy tiện ôm nàng hôn nàng.
Tư Đồ Vũ Thiên lúc đầu thì từ chối, sau đó đặt ra một điều kiệvuốt v3 n khác chính là hắn có thể không hôn nàng, còn lại những thứ khác thì không thể.
Hàn Băng sau khi suy nghĩ kỹ liền gật đầu đồng ý, có lẽ hắn đối với nàng, đó chính là nhượng bộ lớn nhất của hắn!
Tư Đồ Vũ Thiên cầm lấy khăn lau nhúng vào chậu nước ấm, cầm tay nàng lên cẩn thận lau từng chỗ một, cuối cùng nhìn bàn tay nhỏ nhắn đó hơi hồng lên mới dừng lại, bắt đầu gắp vào bát nàng những món ngon trên bàn.
"Băng Nhi, đây là nấm cuộn thịt mà nàng thích, ăn nhiều một chút!"
"Đây là thịt cừu chiên, nàng ăn thử đi!"

"..."
Hàn Băng chậm rãi ăn từng món mà hắn gắp cho nàng.

Sau khi ăn được hai lần cơm liền buông đũa không ăn nữa.
Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng dừng rồi mới bắt đầu ăn những phần còn lại như mọi lần.

Dường như đối với người có thân phận như hắn, điều này không là gì cả!
Chờ người hầu dọn dẹp bát đũa cất đi, Tư Đồ Vũ Thiên tự tay pha một bình trà Tuyết Liên, rót cho nàng uống.
"Băng Nhi!"
Hàn Băng ngước đầu lên từ quyển sách thuốc nhìn hắn, ý muốn hỏi có chuyện gì sao!?
"Nàng muốn đi du ngoạn đúng không?!" Tư Đồ Vũ Thiên đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt nàng cười nhẹ.

Hàn Băng nhìn hắn một lúc lâu, lại nhìn xuống đĩa bánh Mai Quế Bảo ngay ngắn kia, gật đầu một cái.

"..." Tư Đồ Vũ Thiên cầm một miếng điểm tâm lên, đưa tới bên miệng nàng.

Hàn Băng đưa tay nhận lấy, cắn xuống.
"Ta đi cùng nàng nhé!?"
"Khụ khụ.." Hàn Băng chưa kịp nuốt miếng bánh liền bị câu nói của hắn làm nghẹn lại.

Tư Đồ Vũ Thiên nhanh tay đưa cho nàng ly trà, Hàn Băng uống xuống, lúc này mới đỡ hơn một chút.

"Khụ...!Ngươi muốn...!cùng ta?!" Hàn Băng gấp lại quyển sách, nhìn hắn nghi ngờ.
"Ừm, ta muốn đi cùng nàng."

"Tại sao?" Không phải hắn muốn nàng ở đây với hắn mãi mãi sao? Chẳng lẽ bây giờ hắn muốn thả nàng đi rồi?
"Vì ta muốn nhìn nàng cười, muốn thấy nàng vui vẻ!"
Từ ngày hắn gặp nàng đến bây giờ, nàng thật sự rất ít khi cười.

Cho dù có, thì nụ cười đó cũng chỉ là một nụ cười xã giao đơn thuần, ý cười không đạt được đến đáy mắt!
Cái hắn muốn chính là nụ cười thật lòng của nàng, muốn nhìn thấy nàng thoải mái vui vẻ chứ không phải giống như hiện tại, mờ ảo hư vô như vậy!
"..." Hàn Băng nhìn miếng bánh cắn được một miếng trong tay mình trầm ngâm.
Quả thật nàng muốn đi khắp mọi nơi, khám phá đủ Chiêu Ngọc đại lục này rồi sẽ tìm cách đến Linh Pháp Đảo, gặp những người bên nhà ngoại của thân thể này!
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn nàng im lặng như vậy, không biết nàng suy nghĩ điều gì, trong lòng có chút lo lắng, phải chăng việc đồng hành cùng nàng, hắn cũng không thể sao?
"Băng Nhi, ta..."
"Cũng được thôi!"
Tư Đồ Vũ Thiên ngơ ngác một chút rồi mỉm cười, kéo tay nàng ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng.
"Vậy ngày mai chúng ta xuất phát nhé! Nàng muốn đi đâu trước tiên?"
Hàn Băng yên tĩnh ở trong vòng tay của hắn, có lẽ đã thành thói quen rồi nên nàng không quá bài xích nữa, chậm rãi suy nghĩ.
"Có lẽ một nơi nào đó có cảnh đẹp cùng lễ hội."
"Được! Ta sẽ cho A Nhất điều tra, sắp tới có nơi nào tổ chức lễ hội, chúng ta cùng đến đó được không?!"
Hàn Băng ở trong lòng hắn gật đầu, sau đó hơi đẩy người hắn ra, tiếp tục chuyên tâm đọc sách.

Tư Đồ Vũ Thiên vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nụ cười trên môi sâu hơn mấy phần.
Đến bữa tối, A Nhất mang theo một vài tờ giấy tiến đến đưa cho Tư Đồ Vũ Thiên, nội dung chính là những nơi chuẩn bị có lễ hội.
Tư Đồ Vũ Thiên lật xem vài tờ liền đưa cho Hàn Băng.

Hàn Băng cũng sơ lược đọc hết những thông tin đó, chọn ra huyện thành Lạc Gia cách họ một tuần đi đường.
A Nhất nhận được địa điểm nơi đến liền ôm quyền lui xuống đi chuẩn bị cho chuyến hành trình ngày mai.

"Băng Nhi hãy đi tắm đi rồi ngủ sớm! Ta sẽ ra bên ngoài đợi nàng tắm xong nhé!" Tư Đồ Vũ Thiên cũng nhắc nhở nàng đi tắm rồi đi ra khỏi phòng, để Hàn Băng lại một mình yên tĩnh.

.....................
Lộc cộc...!lộc cộc...!lộc cộc...
Bánh xe gỗ chạy lên những hòn sỏi lớn trên mặt đất, đoạn đường đất đỏ trải đều là những ổ gà ổ voi khiến xe ngựa lắc lư liên tục.
A Ngũ cưỡi trên một hắc mã chậm rãi đi bên cạnh xe ngựa, tay phải kéo theo dây cương, dẫn dắt bạch mã của Nam Thiên Sang đi cùng hắn.
Mà Nam Thiên Sang cũng ngoan ngoãn ngồi im trên lưng ngựa, ánh mắt tò mò lâu lâu sẽ liếc nhìn xung quanh đánh giá.
Đến Thiên Tinh quốc lâu như vậy nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một vùng hoang vu hẻo lánh như này!
Nơi này đa phần là núi cao hiểm trở, đất cát đều mang một màu đỏ cam, đến cả đường đi cũng là một màu cánh gián xinh đẹp!
"A Ngũ ca, đây là đâu vậy?"
"Núi Hoàn Duyệt! Là ngọn núi duy nhất ở đất nước có đất là màu đỏ!" A Ngũ mắt không nhìn hắn trả lời.
"A Ngũ ca, tại sao nó có màu đỏ?! Tại sao những dãy núi khác lại có màu xám? Tại sao nơi này..."
"..."
A Nhất ngồi ngoài xe điều khiển hai đại mã, A Nhị ngồi bên cạnh hắn, ôm kiếm dựa lưng vào ván gỗ đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khóe miệng lại kéo lên độ cong mờ ảo, chứng minh tâm tình hắn hiện tại khá tốt!
Bên trong xe ngựa thoải mái rộng rãi, trên ghế cùng sàn xe đều trải một lớp vải nhung mềm thật dày, bên trong vải nhung còn nhét thêm bông xốp, muốn bao nhiêu ấm áp liền có bấy nhiêu ấm áp.
Trong xe còn có một lư hương nhỏ cố định trong một góc đang tỏa ra mùi gỗ trầm thơm dịu thoang thoảng.
Hàn Băng một thân bạch y đơn giản, mái tóc được buộc lại bằng một sợi vải nhỏ theo biên động của xe ngựa mà lắc lư theo.
Tư Đồ Vũ Thiên ngồi đối diện nàng, tay chống vào cửa số làm điểm tựa, gối đầu lên trên đó, ánh mắt nhìn lên bầu trời, có chút xa xăm.
......(•́⌄•́๑)૭✧ °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ.......


Bình Luận (0)
Comment