Kiều Đàm gào lên, bước đến muốn xé miệng hắn, lại bị A Ngũ một cước đạp bay ngược lại phía sau, ngã đè lên nha hoàn của nàng ta.
Nam Thiên Sang bị bộ dạng hung tợn của Kiều Đàm dọa, mím môi lại không nói thêm lời nào nữa.
"Khụ khụ khụ...!Đồ đáng chết!" Kiều Đàm ôm bụng đau đớn nhưng vẫn không quên lời nói độc địa.
Tiểu nhị của tiệm muốn tiến lên đỡ nàng ta dậy lại bị gương mặt vặn vẹo của ả làm cho sợ hãi, chỉ dám đứng gần luống cuống tay chân không biết nên tiến hay lùi.
Mọi người xung quanh cũng tập trung đứng lại hóng hớt, chỉ trỏ xì xào to nhỏ, ánh mắt nhìn nàng ta giống như một rối gỗ.
Nha hoàn bị chủ tử đè nặng cũng không dám ho he gì, chỉ âm thầm chịu đựng không nói ra.
Tâm trạng của tiểu thư lúc này vô cùng tệ, nếu nàng ta nói một chữ nào khiến tiểu thư phật ý, nhẹ thì bán lại chợ nô lệ, nặng thì mất luôn cái mạng hèn!
Chờ Kiều Đàm đứng được dậy, nha hoàn kia mới lật đật bò lên.
Quản sự của cửa tiệm nghe thấy ồn ào cũng chạy đến, nhìn thấy là mâu thuẫn cá nhân của khách hàng bèn khuyên giải.
"Kiều đại tiểu thư, cửa tiệm của chúng ta rất nhỏ, không chịu nổi sự xung đột của quý vị, hay là tiểu thư..."
Ý muốn đuổi khéo, sợ nàng ta phá hủy nơi này sao?
"Hừ!" Kiều Đàm âm u liếc nhìn quản sự một cái, sau đó phất tay bước ra khỏi cửa tiệm.
Trong đầu suy nghĩ muốn nhanh chóng trở về nhà, tìm cha đòi lại công đạo cho chính ả, sau đó tìm người g!ết chết Hàn Băng.
Nhìn thấy rắc rối đã rời đi, mọi người hóng chuyện cũng tản ra, ai làm việc nấy.
"Đại hiệp, đa tạ đại hiệp đã giúp đỡ! Tiểu nữ sau này có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp." Tiểu cô nương ngã vào lòng Hàn Băng lúc đầu hướng nàng cúi người, trịnh trọng cảm ơn một lần nữa.
"Không phải chuyện to lớn." Hàn Băng lắc đầu rồi rời đi, gặp chuyện như vậy làm tâm tình đi dạo của nàng tan biến, đành trở về phòng tu luyện.
Mà tiểu cô nương kia vẫn đứng im tại chỗ nhìn kỹ bóng lưng Hàn Băng, đến tận khi không thấy bóng dáng nàng mới thôi.
"Tiểu thư! Cuối cùng cũng tìm được người rồi! Tiểu thư, người đừng bỏ lại nô tỳ như vậy chứ!" Một cô nương mặc lam y búi tóc hai bên tiến tới, nắm chặt lấy tay của Tĩnh Khả Ngưng.
"Là do nha đầu nhà ngươi quá chậm chạp!" Tĩnh Khả Ngưng nhìn tiểu nha hoàn Sa Nhi cười, dí nhẹ ngón tay đẩy trán nàng.
"Ôi, tiểu thư! Nô tỳ mới chỉ quay đầu nhìn phía sau một cái, lúc nhìn lại người đã biến mất rồi!" Sa Nhi bĩu môi nhỏ giọng cãi lại.
Tĩnh Khả Ngưng không nói gì thêm, bước chân tiến lên phía trước, lại đột nhiên bị một đội cận vệ xông tới cản đường.
"Khả Khả, hôm nay nàng lại không ngoan rồi! Về với ta đi." Nam tử bước từ sau đám cận vệ tới trước mặt thiếu nữ, mặt như tranh vẽ, ánh mắt si tình dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ như dụ dỗ.
Tĩnh Khả Ngưng mím môi nhìn đối phương, ánh mắt thoáng qua sự sợ hãi lẫn kháng cự, nắm chặt bàn tay của Sa Nhi bên cạnh mình.
"Khả Khả, nếu nàng không về với ta, ta sẽ tra tấn một lượt những nha hoàn trong viện nàng, khiến bọn chúng sống không bằng chết, sau đó nữ bán thanh lâu, nam phế tứ chi biếm thành..." Võ Triển Long chậm rãi bước tới gần nữ tử trước mặt, nói ra những lời tàn nhẫn.
"Đừng! Đừng làm hại bọn họ! Ta...!ta về, về với ngươi!" Tĩnh Khả Ngưng nhìn nam tử đứng ngay trước mặt mình.
"Ngoan lắm! Chúng ta về nhà thôi!" Võ Triển Long mỉm cười vui vẻ, không để ý tới sự kháng cự của Tĩnh Khả Ngưng, kéo nàng ôm vào trong lòng, đi tới xe ngựa mới được kéo đến.
Sa Nhi run rẩy đi sát theo bên cạnh xe ngựa, mặc dù lo lắng cho chủ tử nhưng không dám lên tiếng.
Đội cận vệ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc bảo bọc xe ngựa cẩn thận.
Trong xe ngựa, Tĩnh Khả Ngưng bị Võ Triển Long ép sát vào ghế ngồi, ngón tay thon dài của hắn cẩn thận bóc một lớp mặt nạ mỏng trên mặt nàng ra, cẩn thận vuốt v3 khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, không để ý tới kháng cự của người trong lòng mà cúi đầu xuống, mạnh mẽ xâm chiếm đôi môi của nàng.
"Ư..." Huyết sắc trên mặt Tĩnh Khả Ngưng rút hết đi, để lại một khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, đôi mắt ngập nước chỉ cần chớp một cái là có thể rơi xuống.
Võ Triển Long giữ chặt thủ ngọc đang cố đẩy mình ra ép qua một bên, tay còn lại giữ chặt gáy nàng, khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.
"Ưm...!Hức!"
Thấy Tĩnh Khả Ngưng rốt cuộc cũng rơi nước mắt, Võ Triển Long mới dừng lại, chôn đầu vào hõm cổ nàng nặng nề thở một hơi.
"Khả Khả! Ngoan nào, đừng khóc!" Dịu dàng lau những giọt nước mắt của giai nhân, trái tim Võ Triển Long nhói lên đau đớn.
Tĩnh Khả Ngưng nghiêng đầu tránh né động tác thân mật của hắn, đôi mắt ướt át càng tăng lên sự xinh đẹp của khuôn mặt, khiến người khác nảy sinh suy nghĩ đen tối.
"Không thấy nàng đâu khiến ta lo lắng sợ hãi.
Khả Khả, lần sau đừng mất tích như vậy nữa, nàng muốn đi đâu ta sẽ đi cùng nàng mà!" Cẩn thận để tiểu tâm can ngồi lên chân bản thân, bàn tay rắn chắc hữu lực của hắn ôm chặt eo thon của nàng.
Tĩnh Khả Ngưng không nhìn mặt hắn, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng bỏ trốn.
Lần đó Võ Triển Long tìm thấy nàng trong gian trọ của tiểu điếm đơn sơ, một giây trước còn nhẹ nhàng bước về phía nàng với khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh, một giây sau đã đóng sập cửa phòng lao về phía nàng, không để nàng kịp phản ứng mà thô bạo mà ấn nàng xuống giường, chiếm đoạt cơ thể nàng.
Mặc cho nàng chống cự phản kháng cũng không dừng lại, đến khi nàng ngất đi vẫn cảm nhận được sự điên cuồng của hắn.
Ngày hôm sau mở mắt nàng đã trở lại nơi đó.
Gia đinh, nha hoàn, người hầu ở trong viện đều quỳ trong sân lớn gào khóc, nàng lại bị Võ Triển Long ép buộc đứng bên cạnh mở to mắt, nhìn từng người từng người bị hộ vệ của hắn một kiếm xuyên tim g!ết chết, mà hắn lại ở bên tai nàng, dùng giọng điệu dịu dàng nói cho nàng biết, bọn họ chết bởi vì nàng dám bỏ trốn!
Sau lần đó, nàng cũng không dám rời khỏi tử viện một bước nào, đều là Võ Triển Long sợ nàng nhàm chán, cưỡng ép kéo nàng đi dạo thành.
Hôm nay nàng vì muốn tự tay mua một ít đồ, nên mới ra khỏi viện.
Trước khi đi có để lại lời nhắn cùng thư từ, cũng dẫn theo nha hoàn hắn sắp xếp bên cạnh nàng.
Võ Triển Long thấy nàng không nói gì liền im lặng, trong lòng thở dài một hơi.
Cuộc đời này của hắn, sự cố chấp, hi vọng và tình cảm duy nhất của hắn, chính là nàng!
Là nàng đem đến ánh sáng cho hắn, đem đến sinh mạng cho hắn! Màu sắc rực rỡ trong đêm đen của hắn cũng bởi vì nàng mà xuất hiện!
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa! Nhớ ngủ sớm giữ gìn sức khỏe, mùa hè đến rồi ra ngoài nhớ mặc đồ chống nắng nhé các nàng.
.