Hàn Băng đặt tay của bệnh nhân vào trong chăn, lạnh nhạt nhìn Võ Triển Long.
"Nếu đã tin tưởng vào y thuật của ta thì nên yên lặng mà làm theo."
"..." Võ Triển Long mím môi nhìn Tĩnh Khả Ngưng vẻ mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đấu tranh tư tưởng một hồi.
"Băng thần y, ngài có thể đến phủ của ta ở lại khám bệnh không?"
"Ta không thích." Hàn Băng đứng dậy lướt qua người hắn.
Nam Thiên Sang trong lúc Hàn Băng khám bệnh đã gắp cho nàng rất nhiều đồ ăn, đợi nàng quay lại liền cười tươi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đợi ba người dùng xong bữa tối, Võ Triển Long liền quyết định để Tĩnh Khả Ngưng lại chỗ nàng, đưa tới một vài nha hoàn cùng đại phu để hỗ trợ chữa trị.
Hàn Băng nhìn tứ hợp viện xuất hiện thêm một vài nhân khẩu cũng không nói gì, dù sao người được điều tới đều rất nhanh nhẹn yên tĩnh, làm việc không gây ra tiếng động lớn ảnh hưởng đến nàng.
"Dựa vào tờ giấy, mua đủ số lượng thảo dược cùng vật dụng đến đây."
Võ Triển Long nhìn một lượt tên các loại thảo dược trong giấy tuyên thành, cũng không hỏi lý do tại sao cần số lượng nhiều như vậy, lập tức cho người đi chuẩn bị.
"Khả Khả nàng ấy, mất bao lâu mới có thể chữa khỏi hoàn toàn?!"
"Đan điền tổn thương, kinh mạch đứt đoạn, xương cột sống có vết nứt cùng dấu hiệu bào mòn của độc tố, vì trúng độc quá lâu nhưng giải không hết nên vết nứt không thể tự động lành lại." Hàn Băng chậm rãi nói ra bệnh trạng mà lần trước chưa nói.
"Cổ tử cun9 bị chướng hàn, khó thụ thai sinh sản, muốn chữa khỏi hoàn toàn phải điều dưỡng ít nhất hai năm."
Võ Triển Long nghe xong mặt mày có chút sa sầm, sâu trong mắt chính là đau lòng cùng tự trách.
"Số thảo dược kia chính là dùng để điều dưỡng, hơn được thì tốt nhưng không thể thiếu!" Hàn Băng lật một trang sách vừa đọc vừa nói.
"Sẽ không thiếu! Băng thần y, trước hết đừng nói bệnh trạng cho nàng ấy biết." Võ Triển Long nghiêm túc đề nghị.
Hàn Băng yên tĩnh đọc sách, cũng không trả lời hắn.
Võ Triển Long không nhận được câu trả lời cũng chẳng tức giận, nhìn Tĩnh Khả Ngưng ngồi trong sân viện thêu thùa khăn tay, ánh mắt toát lên sự dịu dàng.
Bởi vì ở cùng bệnh nhân nên Hàn Băng mỗi ngày đều châm cứu bức độc cho Tĩnh Khả Ngưng, đẩy nhanh tiến độ chữa bệnh.
Tốc độ cung cấp dược liệu của Võ Triển Long rất thần tốc, chỉ mất hơn một ngày đã tìm đủ dược liệu số lượng lớn theo yêu cầu của Hàn Băng.
"Tĩnh cô nương trước đây có lẽ cũng từng là một đại phu nhỉ? Sao lại để bản thân ra nông nỗi này?" Hàn Băng vừa châm cứu trên người bệnh nhân vừa hỏi.
"Không giấu gì công tử, trước đây ta từng hành nghề y, nhưng vì một vài sự cố bất chợt, liền biến thành như bây giờ!" Tĩnh Khả Ngưng nằm im trên giường nhìn đỉnh rèm che, ánh mắt hiện lên vẻ ưu tư buồn bã.
Hàn Băng lấy dao cắt đầu ngón tay của bệnh nhân, dồn lực ép độc tố ra ngoài.
"Tách...!tách...!tách..."
Máu đỏ thẫm pha chút màu đen theo ngón tay chậm rãi chảy vào thau đồng, dưới tác động của linh khí, tốc độ chảy được tăng lên, chẳng mấy chốc máu đỏ thẫm dần đổi thành máu đỏ tươi thuần khiết.
"Được rồi, sau ngày hôm nay không cần phải châm cứu nữa." Hàn Băng cẩn thận lau sạch vết máu trong tay đối phương, lại rắc lên chút bột phấn cầm máu trị thương, nhẹ nhàng dùng vải sạch quấn chặt lại.
"Đa tạ công tử."
"Không cần đâu, tất cả đều thành chi phí chữa trị tính lên đầu tên mặt than kia rồi."
"Mặt...!than?!" Tĩnh Khả Ngưng ngơ ngác khi nghe biệt danh mới lạ này.
"Là tướng công của cô nương đấy." Hàn Băng cất đồ vào hộp gỗ trả lời.
Tĩnh Khả Ngưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Võ Triển Long, lại liên tưởng đến cái tên mà Hàn Băng nói, đột nhiên bật cười.
"Ngài ấy...!ừm, hiện tại không phải tướng công của ta."
Hàn Băng cũng không nói gì thêm, di chuyển ra khỏi phòng của bệnh nhân.
Nàng có thể nhìn ra được tình cảm của Võ Triển Long dành cho người trong lòng, nhưng Tĩnh Khả Ngưng có vẻ như không giống như vậy, hoặc là chưa đủ sâu đậm đến có thể đưa ra quyết định đại sự cả đời người, mà cũng có thể là do một nguyên nhân sâu xa nào đó nên bị kìm nén lại.
Ôi, tình ái a! Khiến cho người ta đau đớn trong ngọt ngào, muốn dừng lại lại không thể dứt ra!
Ngày diễn ra lễ hội càng gần hơn, Hàn Băng cũng bận rộn với số thảo dược chữa bệnh mà Võ Triển Long đưa tới, gần như cả ngày nhốt mình trong phòng luyện đan.
Không còn phải châm cứu mỗi ngày nên Võ Triển Long đã đưa Tĩnh Khả Ngưng trở lại tướng quân phủ của hắn, tứ hợp viện của Hàn Băng cũng trở nên yên lặng hẳn, mỗi ngày chỉ nghe thấy âm thanh hướng dẫn và tập quyền của A Ngũ cùng Nam Thiên Sang.
"Két!!!!"
Hàn Băng mở cửa phòng bước ra, khẽ vươn người vặn mình thư giãn gân cốt, nhìn tiểu tử đứng trung bình tấn, hai tay để thẳng phía trước treo hai bao cát, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống ướt một khoảng đất dưới chân.
"Ca ca..
đã xong rồi sao?" Nam Thiên Sang cắn răng cố gắng mỉm cười, mồ hôi trên trán theo cử động cơ mặt mà trượt xuống cằm rồi rơi xuống mặt đất.
"Ừm, đã xong rồi! Ngày mai đệ muốn đi lễ hội sao?" Hàn Băng mỉm cười tiến đến lau mồ hôi quanh mắt tiểu tử.
"Vâng, đệ muốn mua một tượng gỗ khắc hình ca ca!"
"Được."
Hàn Băng thu lại khăn tay gật đầu, nhìn màn trời đã tối đen lại quay người đi chuẩn bị nước tắm cho bản thân.
"Công tử, nước tắm đã xong rồi, đã đổ trong phòng ngài." A Ngũ thấy Hàn Băng đi vào bếp liền thông báo.
"Vậy cảm ơn ngươi."
"Là chức trách của thuộc hạ."
...................
"Ca ca, nhìn này!" Nam Thiên Sang giơ hai hình nhân gỗ lên trước mặt Hàn Băng vui vẻ cười.
Hai hình nhân gỗ vừa được tiểu tử mua lại từ một lão nhân gia điêu khắc trên lễ hội, tay nghề vô cùng khéo léo, đường nét điêu khắc cực kỳ công phu, chỉ trong thời gian ngắn đã vót thành hình dạng mà khách nhân yêu cầu.
A Ngũ cũng có một tượng gỗ nhỏ cất ở trong tay áo.
Lần đầu tiên trong đời được tặng tượng gỗ khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng hiện lên ý cười nhẹ.
"Rất đẹp, nếu đệ thích, lần sau ta sẽ dạy đệ khắc gỗ." Hàn Băng nhận lấy tượng gỗ khắc hình bản thân trong tay tiểu tử gật đầu.
"Thật ạ?! Như vậy đệ muốn khắc hình của Bạo Phong và Độc Sa!" Nam Thiên Sang nghe vậy liền cao hứng.
Độc Sa chính là tiểu bạch xà lần trước đi theo Hàn Băng, bị nàng vứt cho tiểu tử đó nuôi.
Khoảng thời gian bình thường đều cuộn tròn trên tay Nam Thiên Sang, hóa thành một trang sức nhỏ không quá bắt mắt, nhưng khi chủ nhân gặp nguy hiểm sẽ ngay lập tức hóa lớn, lao tới đối thủ mà phun độc tấn công.
Sau khi Nam Thiên Sang ký kết khế ước với Độc Sa, Hàn Băng mới biết được tiểu bạch xà kia là Minh Tuyết Xà linh thú, thuộc tầng cao của xà tộc, có thể chuyển hóa kích thước của bản thân.
Nhỏ nhất bằng một cái vòng tay, lớn nhất bằng một cổ thụ ba người ôm.
Ta da! Hôm qua mình vừa làm rơi điện thoại, và thế là cái màn hình cường lực bị vỡ toang 3 góc, nhìn mà xót ví quá!.