Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 217



Chỉ khi ở bên cạnh nàng hắn mới có thể hoàn toàn chìm vào ngủ sâu không chút phòng bị như vậy! Thật giống như nàng chính là báu vật mà ông trời ban tặng cho riêng hắn vậy!
Buổi sáng hôm sau khi thức dậy, Hàn Băng mở mắt nhìn nam nhân đang ôm nàng ngủ có chút bất ngờ, ký ức về đêm hôm qua rất nhanh liền tái hiện trong đầu nàng.

Tên lưu manh này thế mà lại ôm nàng ngủ cả một đêm không rời đi sao?! Nếu bây giờ nàng rút kiếm từ không gian ra giết hắn, liệu có bao nhiêu phần trăm thành công đây?
Hàn Băng hạ mắt suy nghĩ, đến lúc nhìn lên liền đối diện với một đôi mắt phượng sắc bén tràn ngập dịu dàng.

"..."
"Băng Nhi mới sáng sớm đã suy nghĩ điều gì nhập tâm vậy?" Tư Đồ Vũ Thiên khẽ gạt vài sợi tóc mai rơi xuống ra sau tai nàng.

"Vi phu đã nói rồi, nếu nàng muốn mạng của vi phu, chỉ cần nói một tiếng, vi phu sẽ vui vẻ dâng lên mặc nàng chém giết định đoạt!"
Hàn Băng hất bàn tay to lớn đang phác họa khuôn mặt nàng ra, nhanh chóng ngồi dậy xuống giường.

Tư Đồ Vũ Thiên chống đầu nằm nghiêng mỉm cười, chậm chạp không muốn rời giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nàng.


Hàn Băng chỉnh lại vạt áo đêm qua bị mỗ lưu manh nào đó kéo mở, nhìn trong gương đồng thấy từng dấu vết mờ ám trên cổ liền tức giận, rút kiếm trên bàn lập tức chém về phía mỗ lưu manh vẫn đang còn nhởn nhơ trên giường.

Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi toàn bộ đòn đánh của nàng, nụ cười trên miệng càng lúc càng sâu, ánh mắt nhìn Hàn Băng càng thêm dịu dàng nóng bỏng.

Rầm! Choang! Bịch bịch!
"Ca ca làm sao vậy?" Nam Thiên Sang đang luyện kiếm bên ngoài, nghe tiếng động trong phòng nàng ngay lập tức dừng lại muốn chạy đến.

"Không cần lo lắng, công tử không sao đâu." A Ngũ nhanh tay túm cổ gà con nào đó lại, tránh cho tiểu tử ngu ngốc này đi làm kỳ đà.

"Nhưng mà phòng ca ca vang lên tiếng động lớn như vậy mà! Đệ muốn đi xem, A Ngũ ca mau thả đệ ra đi!" Nam Thiên Sang cố gỡ bàn tay túm cổ áo cậu ra.

"Tập luyện đi, không tập xong không cho nghỉ ngơi!"
"Nhưng đệ..."
"Không nhưng nhị gì cả, mau luyện tập tiếp đi." A Ngũ nghiêm túc nhìn tiểu tử, hoàn toàn không có ý tứ sẽ thả cậu đi.

Nam Thiên Sang vừa lo lắng nhìn về phía cánh cửa phòng Hàn Băng vừa thực hiện lại những động tác múa kiếm, bởi vì không tập trung nên bị A Ngũ thẳng tay dùng vỏ kiếm gõ đầu mấy cái.

Bên trong phòng, Hàn Băng biết bản thân hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Đồ Vũ Thiên liền thu kiếm lại.
Nàng không muốn phá hủy nơi ở của bản thân chỉ vì một tên lưu manh siêu cấp vô lại như hắn!
Nhìn đống lộn xộn của hai người khi đánh nhau gây ra, Hàn Băng xoay người tiến đến phía sau bình phong mặc thêm y phục, cuối cùng khoác thêm một kiện áo choàng lớn mới mở cửa ra khỏi phòng.

Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng rời đi liền thu lại vẻ tươi cười trên mặt, chỉnh lại y phục có chút xộc xệch của mình, nhanh chân đuổi theo Hàn Băng ra ngoài.

"Chủ nhân, chủ mẫu.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, hai người có muốn dùng bữa không?" A Ngũ đứng một bên chờ mệnh lệnh.


"Dọn lên đi." Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt phất tay, A Ngũ ngay lập tức nhận lệnh thực thi.

Hàn Băng vốn có ý định tiến vào rừng tập luyện, lại bị Tư Đồ Vũ Thiên kéo tay giữ lại, bắt buộc nàng ăn xong bữa sáng cùng hắn.

"Băng Nhi, ta điều đến cho nàng hai ảnh vệ mới, sau này họ sẽ thay thế A Ngũ phục tùng nàng."
Nghe tiếng triệu tập của Tư Đồ Vũ Thiên, Vu Cầm cùng Tố Phụng nháy mắt xuất hiện, quỳ gối trên mặt đất.

"Thuộc hạ Vu Cầm ra mắt chủ mẫu."
"Thuộc hạ Tố Phụng ra mắt chủ mẫu."
Hàn Băng không chút cảm xúc nhìn hai nữ tử xinh đẹp kiều diễm trước mắt, lại nhìn về mỗ lưu manh ngồi bên cạnh đang nắm chặt tay nàng không chịu buông ra, khẽ thở dài trong lòng.

"Hai người tự giới thiệu sở trường của bản thân đi." Tư Đồ Vũ Thiên gắp một cái bánh bao nhỏ vào bát của nàng.

"Thuộc hạ am hiểu về phi tiêu và ám sát, ngoài ra còn am hiểu về độc dược cùng các loại kỳ độc." Vu Cầm ngắn gọn giới thiệu sở trường của bản thân.

Từ vẻ bề ngoài có thể nhìn ra được, nàng là một nữ tử lạnh lùng ít nói, thường sẽ dùng hành động chứng minh hơn thay vì lý luận.

"Thuộc hạ hiểu biết về đánh cận chiến, dùng kiếm hoặc trường tiên, biết sử dụng mị thuật, thôi miên khống chế." Tố Phụng thì ngược lại với Vu Cầm, là một nữ nhân gợi cảm hấp dẫn, chỉ một ánh mắt cũng có thể câu mất trái tim của bất kỳ nam nhân nào trên thế gian này.

Bên cạnh có vô số nữ nhân khuynh thành như vậy, tại sao Tư Đồ Vũ Thiên lại cố tình chọn nàng làm người sát vai kề cánh chứ?!
Không phải Hàn Băng tự ti về nhan sắc của bản thân, càng không phải vì cách biệt thân phận mà sinh lòng từ chối hắn.

||||| Truyện đề cử: Bà Xã Lão Đại Của Ông Trùm Mafia Phúc Hắc |||||
Nàng chỉ là không còn dám tin tưởng vào tình yêu một lần nào nữa, càng không dám đưa trái tim tràn đầy vết thương vào tay một ai khác!
Một Tiêu Lý cùng Hà Phương đã đủ để nàng vứt bỏ đi thứ tình cảm vô dụng đầy nguy hiểm đó rồi! Nếu bây giờ...!
Mạnh mẽ rút bàn tay bị hắn nắm giữ về, Hàn Băng lạnh lùng cầm lấy thanh kiếm của mình, sử dụng kinh công nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.

"..." Tư Đồ Vũ Thiên nhìn xuống bàn tay của mình, trái tim hơi trùng xuống, gương mặt có chút lạnh đi.


Vừa rồi hắn cảm nhận được sự quyết tâm của nàng!
Mọi lần nếu biết đã không thể từ chối hắn, Hàn Băng sẽ lựa chọn làm ngơ mặc kệ, nhưng lần này, nàng giống như quyết định hoàn toàn từ chối hắn, không muốn hắn tiếp tục xuất hiện bên cạnh nàng nữa.

Vu Cầm và Tố Phụng nhìn nàng rời đi trong mắt khó giấu nổi nét kinh ngạc.

Chưa từng có một nữ nhân nào giống như Hàn Băng, bỏ mặc lại chủ nhân rồi rời đi như vậy!
Không chỉ thế, nhìn cách nàng di chuyển, có thể xác định được là một cao thủ khó ai đánh bại a! Các nàng đến để bảo vệ một cao thủ hay để cao thủ bảo vệ các nàng vậy?!
"Hai ngươi sau này đảm nhận toàn bộ công việc và trách nhiệm của A Ngũ, nếu có gì sai sót liền mang đầu đến gặp bản tông chủ."
"Dạ thưa chủ nhân, thuộc hạ sẽ dùng cả tính mạng để bảo hộ chủ mẫu!"
"Lui xuống đi." Tư Đồ Vũ Thiên phất tay áo cho bọn họ lui xuống, chậm rãi đứng dậy nhìn theo hướng Hàn Băng rời đi, thân thể cũng chớp cái liền biến mất.

"Tiểu Sang, sau này đệ đi theo Vu Cầm học hỏi võ thuật cùng độc thuật.

Ta có một vài chuyện cần phải rời đi một thời gian." A Ngũ xoa đầu Nam Thiên Sang căn dặn.

"A Ngũ ca phải rời đi rồi sao?" Tiểu tử giữ chặt ống tay áo hắn, khuôn mặt non nớt hiện lên biểu cảm lưu luyến không lỡ.

"Không phải là ta đi luôn, nếu có thời gian rảnh ta sẽ đến thăm đệ."
"Có những cuộc hội ngộ, chỉ có thể gặp chứ không thể vĩnh viễn đi cùng! Ai cũng có những mục tiêu riêng cho cuộc sống của bản thân!" Nam Thiên Sang cúi đầu thấp xuống ngậm ngùi buồn bã.
"Ca ca từng nói với đệ một câu nói như vậy, lúc đó đệ cũng không hiểu lắm, nhưng hình như bây giờ đệ hiểu rồi."
........


Bình Luận (0)
Comment