"Ðược, đi thôi." Tư Ðồ Vũ Thiên gật đầu nắm tay Hàn Băng kéo nàng đi qua Hoàng Tiêu Dương, lại đột nhiên bị âm thanh gốm sứ rơi vỡ kìm lại.
"Ngươi...! Ngươi vẫn còn sống sao?" Hàn Ân Ý vừa bước ra khỏi cửa liền kinh ngạc mà chỉ vào Hàn Băng run run tay.
"Ngươi là....!đại tỷ??"
Hàn Băng lạnh nhạt nhìn nữ tử đang đứng chặn bọn họ lại, khuôn mặt không chút biểu cảm khiến Hàn Ân Ý không biết nàng ta nhận đúng người hay sai người.
Hình như trong trí nhớ của Hàn Băng nguyên thân, vị nhị muội này không ít lần cho người bắt nạt nguyên chủ, còn trắng trợn vu oan nguyên chủ làm vỡ ngọc bội của nàng ta khiến nguyên chủ bị phạt quỳ một ngày một đêm trong tiểu viện, không cho ăn uống.
Thân thể đã thiếu chất lại bị phạt nặng, nguyên chủ sau lần đó bị sốt rất cao suýt nữa hồn về tây thiên, sau khi tỉnh dậy đầu óc biến thành chậm chạp ngây ngốc, Kiều ma ma phải chạy chữa nhiều nơi mới giúp nguyên chủ trở lại bình thường.
"Ý Nhi làm sao vậy? Cái gì mà đại tỷ?" Hàn Trịnh ở phía sau nên không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, đến khi di chuyển ra gần cửa mới nhíu mày nhìn Hàn Băng, bất quá lại không mất bình tĩnh như Hàn Ân Ý mà ôn tồn dò hỏi.
"Tiểu muội mạo phạm rồi! Chỉ là vị cô nương đây nhìn rất giống với cố nhân của chúng tôi, mong cô nương thông cảm.
Không biết cô nương tên họ là chi, có tiện nói ra hay không?"
Hàn Băng lười cùng họ đôi co liền nghiêng đầu không nói, yên lặng nhìn Tư Ðồ Vũ Thiên.
Tương đối hiểu ý, Tư Ðồ Vũ Thiên ngay lập tức khó chịu nhăn mày, giọng nói băng lãnh không cảm xúc.
"Vu Cầm."
"Vâng thưa chủ nhân." Vu Cầm nhanh chóng chen lên phía trước, gương mặt nghiêm túc lạnh nhạt nhìn phía hai người.
"Xin lỗi hai vị công tử tiểu thư này, nhưng hai người đang chắn đường của chủ nhân, cảm phiền hai vị nhường đường một chút."
Hàn Trịnh liếc mắt nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Tư Ðồ Vũ Thiên hơi mím môi, trong lòng tràn đầy kính sợ, kéo muội muội của hắn lui lại phía sau tránh đường trả lại nối đi.
Nhẹ nhàng kéo tay nàng, nghênh ngang bước qua trước mặt bọn họ.
Hàn Ân Ý nhìn bàn tay hai người đang giữ chặt, trong lòng bốc lên sự không cam lòng cùng ngọn lửa giận dữ.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng nàng ta là người đến trước mà? Nàng ta mới là người có tư cách đứng trên đỉnh cao với hắn, nữ tử kia từ đâu chen ngang cướp mất vị trí của nàng ta chứ? Thật không cam tâm!1
Vương Minh Nguyên thấy bọn họ đứng ngoài cửa liền tò mò nhìn ra theo, lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng thướt tha dần xa khuất, trong lòng nhẩm nghĩ đó hẳn là một giai nhân khuynh thành, nếu hắn chú ý sớm hơn chắc đã thấy được dung mạo nàng ấy.
Cuối cùng vẫn là Vũ Uy Nghị tiến ra gọi ba người vào trong, một bàn ăn mỗi người một tâm tư khác nhau cứ vậy duy trì đến khi kết thúc.
Ðến đầu buổi chiều, bọn họ lại không nghĩ sẽ lại gặp gỡ Tư Ðồ Vũ Thiên tại Phục Ý Phường.
Một nhân vật cao cao tại thượng như hắn thế nhưng lại dành thời gian để đi dạo phố mua sắm với một nữ tử, thật đúng là khiến người khác không thể tin nổi.
Những người chưa gặp mặt Hàn Băng trong tửu lâu bây giờ khi đối diện nàng đều biến thành hoa si ngây ngốc, trái tim không chịu khống chế mà nảy lên đầy xao xuyến hồi hộp.
Nữ tử thật sự rất xinh đẹp! Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn cũng chẳng đủ để hình dung người con gái trước mặt, một nhan sắc có thể khiến tất cả nam nhân điên đảo gục ngã có lẽ chính là như vậy đi? Tông chủ Thánh Diện tông môn chắc cũng đổ rạp dưới nhan sắc mỹ miều này giống bao người bọn họ!
Người thất kinh nhất là Vương Minh Nguyên, hắn vốn là một kẻ nhan khống*, đứng trước một dung nhan tuyệt mỹ như vậy hoàn toàn không thể nào trụ nổi, thuần túy thật lòng không chút vụ lợi mà nói ra.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này là ý trung nhân của Tông chủ đại nhân sao? Ngài thật là có phúc khi gặp được nàng ấy sớm nhất!"
*nhan khống: cuồng sắc đẹp, yêu thích người có khuôn mặt đẹp.
Một lời nói đầy phạm thượng như vậy phát ra khiến mọi người ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, thế nhưng Tư Ðồ Vũ Thiên ngược lại lại cảm thấy y nói rất đúng, gương mặt hòa nhã gật đầu tán thành, bàn tay càng thêm nắm chặt tay Hàn Băng.
"Nhị hoàng tử Minh Thần quốc nói đúng, bản tông chủ vẫn luôn cảm thấy kiếp trước bản thân đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới may mắn gặp được nàng ấy! Gặp được nàng chính là may mắn duy nhất đời này mà ta công nhận." Lời phía sau nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu Hàn Băng.
Hàn Băng cũng không tránh đi, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tư Ðồ Vũ Thiên, lại chỉ thấy sự nuông chiều dịu dàng của hắn, sâu hơn nữa chính là tình yêu nóng bỏng mà nàng chưa bao giờ trải qua hay cảm nhận được, ngay cả Tiêu Lý bạn trai kiếp trước của nàng cũng chưa từng xuất hiện ánh mắt như vậy khi nhìn nàng.
Di dời đi ánh mắt, Hàn Băng cúi đầu tiếp tục xem xét, lựa chọn màu vải trong tiệm.
Tư Ðồ Vũ Thiên nói nếu hôm nay nàng không chọn đủ mười màu vải nàng yêu thích thì hắn sẽ tự chọn màu vải cho nàng, sau đó còn lưu manh nói rằng hắn rất thích màu đỏ tươi vì như vậy hắn có cảm giác như Hàn Băng đã thành thân và gả cho hắn rồi vậy.
Những loại vải được dâng lên đều là loại vải tốt nhất cùng quý hiếm nhất, và tất nhiên nơi đây cũng là một trong những sản nghiệp của mỗ lưu manh nào kia.
Hàn Băng lựa đều là những màu nhẹ nhàng thanh lịch, sau cuối lại chọn một màu vô cùng tương phản, một khổ hắc tuyến la y quý hiếm.
"Ðã chọn xong rồi sao?" Tư Ðồ Vũ Thiên dịu dàng vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, cũng không nhìn nàng chọn màu gì liền phất tay với chưởng quản.
"Những màu vải mà nàng ấy chọn, lấy mỗi màu ba khổ lớn, chiếu theo số đo của Băng Nhi làm trước mỗi màu một bộ, kiểu dáng bắt buộc phải đa dạng xinh đẹp biết chưa?"
"Vâng thưa chủ thượng, thuộc hạ sẽ cho các tú nương ngày đêm may vá, chắc chắn sẽ xong mười bộ kiểu mẫu khác nhau trong bảy ngày." Chưởng quản nét mặt cung kính, trong lòng lại sợ hãi nhanh chóng hứa hẹn, đầu óc vận chuyển tìm phương hướng kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.
Hàn Ân Ý nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng tràn ngập lửa giận, ngay cả hứng thú mua sắm chọn vải cũng đều bay biến hết sạch, tinh ý nắm bắt xưng hô vừa rồi của hắn.
"Băng Nhi? Tên của tiểu thư cũng có chữ Băng sao? Ðại tỷ của ta cũng có một chữ Băng trong tên, nàng gọi là Hàn Băng."
Cũng không để người khác nghi ngờ sâu xa hơn, Hàn Ân Ý đã giả vờ thở dài, khuôn mặt hiện lên nét buồn bã nhàn nhạt.
"Chỉ tiếc đại tỷ đã thất lạc hơn hai năm rồi, chẳng biết một nữ tử yếu đuối mỏng manh như tỷ ấy lưu lạc bên ngoài phải sinh sống như nào nữa!"
Trong lời nói để lộ vô số tin tức khiến người ta suy đoán lung tung.
Một nữ tử tay trói gà không chặt phải lăn lộn bên ngoài giang hồ có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập, nếu như không muốn mất mạng chỉ có thể lệ thuộc vào người khác có sức mạnh cùng quyền lực cao lớn, hèn hạ mà phục vụ dưới thân nam nhân để đổi lấy vinh hoa phú quý hoặc cả đời bình yên.
Nói thẳng ra thì không khác gái bán thân là bao nhiêu!.