Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 259



Không để bọn họ lấy lại bình tĩnh, đám Biên Bức linh thú liên tục lao xuống đánh vào mạn thuyền, thậm chí có một vài con còn giơ cao móng vuốt, trực tiếp bắt lấy mấy người đang hoảng loạn trên mạn thuyền rồi thả họ từ trên không trung xuống, tựa như ném đá xuống mặt hồ chơi không biết mệt.
So với đám châu chấu ma, sự đáng sợ cùng nguy hiểm do Biên Bức linh thú mang lại còn lớn hơn gấp chục lần.
Một người bên cạnh hoàng đế không may bị một con dơi khổng lồ cắp đi, không kịp nói lời nào đã bị ném từ trên không trung xuống hồ, cả quá trình chỉ nghe được tiếng gào thét thảm thương sợ hãi.
“Hàn Ân Ý, ngươi như vậy là muốn tạo phản sao? Mau chóng kêu chúng dừng lại ngay cho trẫm!” Hưng Thành Vạn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy ôm ngực hét lớn, vừa nói xong liền phun ra một ngụm máu đỏ.
“A! Hoàng thượng thổ huyết rồi! Thái y, mau gọi thái y!”
“Thuyền gia, mau lái thuyền vào bờ, mau lên!”
“Không ổn, thuyền gia vừa báo lại, mái chèo đã bị đám Biên Bức đánh gãy, không thể di chuyển thuyền được nữa!”
“Báo! Dưới mạn thuyền đã bị linh thú đâm thủng, nước trong hồ đang tràn vào, thuyền hoa chẳng mấy chốc sẽ bị chìm!”

“Báo, thưa hoàng thượng, nhị… nhị hoàng tử đã bị một con Biên Bức bắt đi, không rõ tung tích!”
Hoàng đế Hưng Thành Vạn vừa nghe thấy thông báo cuối cùng của thị vệ liền không nhịn nổi, trước ngực nóng lên, phun ra một ngụm máu đỏ, run rẩy chỉ về phía Hàn Ân Ý đang sợ hãi núp sau lưng Hàn Trịnh, chỉ kịp thốt ra một chữ ‘ngươi’ ngắn ngủi liền trợn trắng mắt ngất đi.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu lo lắng đỡ lấy cơ thể hoàng đế, hai mắt rưng rưng muốn khóc đau khổ kêu gào.

“Mau tìm cách gì đi! Tìm thái y đến đây, mau tìm thái y! Hoàng thượng ngất rồi, nếu người có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng chuẩn bị mà tuẫn táng theo đi.”
Hàn Ân Ý không nghĩ mọi chuyện sẽ trở lên hỗn loạn như vậy, nhìn thấy hoàng đế bởi vì tức giận mà ngất xỉu, trái tim sợ hãi đập mạnh liên hồi.

“Ca ca muội… muội không biết tại sao lại như vậy? Ca ca, muội nên làm gì đây?”
Hàn Trịnh trong lòng cũng vô cùng hoang mang rối loạn, nhìn mọi người trên thuyền chạy qua chạy lại la hét, cả người như bị đẩy xuống hầm băng lạnh ngắt, trên trán mồ hôi không thể khống chế mà tuôn ra liên tục.
Trên bầu trời, một con Biên Bức linh thú chú ý thấy ba người Nhất Tông liền nghiêng người lao đến, móng vuốt ở chi sau sắc bén mở ra hết cỡ muốn cắp lấy tiểu hài tử non mềm nhỏ bé nhất mang đi, lại không ngờ khi vừa sà xuống đã bị một bạch xà không biết từ đâu chui ra cắn lấy.
Mặc Hoa chỉ chớp mắt đã biến lớn, một ngụm liền nuốt trọn cả người của Biên Bức linh thú vào trong miệng, cơ thể khổng lồ chìm dưới lòng hồ chậm rãi nâng lên, đem những người bị đánh rơi xuống dưới nước vớt lên, sau lại nhẹ nhàng quấn lấy thân thuyền di chuyển lại gần phía bờ hồ.
“Đại bạch xà từ nơi nào ra vậy? Sẽ không tấn công chúng ta đúng chứ?”
“Chắc không đâu! Nó đang giúp chúng ta về bờ mà!”
“Chẳng lẽ nó cũng là do Hàn Ân Ý gọi đến? Ta không nhìn thấy ai đã triệu hồi giấy khế ước cả.”
“Hu hu, dù là ai đi chăng nữa nhưng thật sự rất cảm tạ, nếu không có nó chắc ta sẽ chết đuối mất.”
Mặc Hoa không chút khách khí mà nuốt thẳng Biên Bức vào trong bụng, ánh mắt tỏ rõ sự thèm thuồng nhìn những bóng đen khác vẫn đang bay lượn trên trời, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của nó mà không một linh thú nào dám bay xuống trêu đùa nhân loại nữa.

Có lẽ thấy tình huống không ổn, đám Biên Bức sau vài lần chao đảo lượn lờ qua lại trên bầu trời liền nhanh chóng buông thả những ‘con mồi’ mà bọn chúng bắt được ra, cũng không quan tâ m đến ‘con mồi’ được thả ở vị trí nào, thoắt cái đã mất dạng không thấy tung tích.
Mà lúc này, dưới sự giúp đỡ của Mặc Hoa, cả con thuyền hoa to lớn đã di chuyển đến sát bờ hồ, những người được nó vớt dưới nước cũng bị vứt lên bờ không thương tiếc, sau một hồi ‘lao động cực khổ’ liền thu nhỏ lại quấn lên tay của Nam Thiên Sang, hóa thân thành một chiếc nhẫn nho nhỏ tinh xảo.
Quốc Lôi kinh ngạc đến há hốc miệng, hai chân mềm nhũn không đứng vững đặt mông ngồi xuống trên ghế, cũng không quan tâm dưới mông có xác của châu chấu ma hay không liền tự vỗ mặt mình hai cái.
“Chuyện vừa rồi là như thế nào vậy? Có phải ta đang nằm mơ không, ai đó mau gõ một cái để ta tỉnh dậy đi!”
Nhất Tông cũng bất ngờ không kém gì hắn nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, sau khi đúng như ý nguyện của Quốc Lôi, dùng sáo trúc dính đầy máu tanh gõ y một cái, mới nhìn tiểu bạch xà trên ngón tay tiểu tử.
“Đó… vừa rồi là khế ước thú của Tiểu Sang sao?”
“Đúng vậy, đại bạch xà vừa rồi chính là khế ước thú mà ca ca cho ta.

Hai thúc có bị thương ở đâu không? Tình huống vừa nãy quá nguy hiểm nên không thể không gọi Mặc Hoa ra hỗ trợ.” Nam Thiên Sang nghiêng đầu nhìn những vết rách trên y phục của hai người lo lắng.
“Không sao, đều không bị thương gì nghiêm trọng.” Quốc Lôi lắc đầu, ngay khi vừa định nói gì đó đã bị tiếng động nước cắt ngang.
‘Vật thể’ không xác định vừa rơi xuống nước, Quốc Lôi theo đó mà quay đầu lại, chỉ thấy một vạt áo phập phồng trên mặt nước, cũng không rõ là người nào.

Nhất Tông tinh mắt liền vận khởi kinh công, cả người phi ra dùng một tay chộp lấy ‘vật thể’, sau khi kéo đối phương lên liền đạp mặt nước hai cái, mang theo người đó trở lại trên mạn thuyền.
“Người này chẳng phải nhị hoàng tử Hưng Tuyền sao? Sao lại bị ném ở nơi này? Chẳng lẽ vừa rồi cũng bị đám Biên Bức linh thú kia cắp lấy rồi thả xuống?” Quốc Lôi nhìn rõ gương mặt xám xịt không chút huyết sắc của nam tử vừa được vớt lên khẽ nhíu mày.
Nam Thiên Sang bước chân lên phía trước ngồi xuống bên cạnh Hưng Tuyền, nắm lấy tay y bắt mạch kiểm tra, sau đó lấy ra một bộ kim châm nhỏ mà Hàn Băng tặng cho cậu vào dịp sinh thần, thuần thục châm cứu.
Sau một lượt các động tác, Nam Thiên Sang phất tay thu lại toàn bộ kim châm cứu trên người, sắc mặt Hưng Tuyền dần trở lại màu hồng hào theo mắt thường có thể thấy được, sau đó đột nhiên mở bừng hai mắt rồi nghiêng người phun ra những ngụm nước y đã uống.

“Khụ khụ khụ…”
Hàn Băng ngồi trên cây kéo khóe miệng mỉm cười hài lòng gật đầu.

Có vẻ như tiểu tử này học tập rất tốt, dù cho nàng không ở bên cạnh cũng có thể bình tĩnh ứng xử với những tình huống như vậy.

Sau này khi rời đi Linh Pháp đảo, nàng cũng yên tâm hơn về cậu nhóc.
“Tiểu tử rất có thiên phú trong lĩnh vực này, nếu nàng muốn ta có thể đem hắn vào Thánh Diện tông môn học tập những dược y cùng đại phu.

A Ngũ cũng có thể tiếp tục chăm sóc hắn.” Tư Đồ Vũ Thiên hiểu nàng bận tâm về Nam Thiên Sang, lo rằng sau khi đi xa sẽ không có ai bảo hộ cùng để ý tiểu tử.
“Chuyện này để tự đệ ấy quyết định.” Hàn Băng không đồng ý cũng không từ chối.
Tư Đồ Vũ Thiên đưa tay lên khẽ xoa đầu nàng một cái rồi không nói gì thêm, cùng nàng tiếp tục quan sát tình huống bên dưới.
Nhóm binh lính trên bờ sau khi nhìn thấy tình huống phát sinh, trái tim như treo lơ lửng trên cổ họng, sau khi xác định được đại bạch xà là một linh thú khế ước của nhân loại mới thoáng bình tĩnh lại, đợi cho thuyền hoa cập bờ liền nhanh chóng mang theo cầu gỗ đặt lên..


Bình Luận (0)
Comment