“Đi đi, chú ý giữ gìn sức khỏe, ta tin đệ.” Hàn Băng mỉm cười nhìn Nam Thiên Sang đang quỳ giữa sân, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu nhóc một câu.
A Ngũ đứng bên cạnh tiểu tử không nói lời nào kiên nhẫn đợi, khoảng ba phút sau, tiểu tử chậm chạp đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi không chút do dự, từng bước từng bước đi ra khỏi biệt viện.
Đến tận sau khi ngồi trên lưng linh thú phi hành, Nam Thiên Sang mới òa khóc nức nở, A Ngũ có chút hoàng hốt cùng bối rối, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
“Đệ… sao đột nhiên lại khóc lóc thảm thiết như vậy? Cũng không phải là đi chết, đâu cần thương tâm khổ sở mà gào khóc như này!”
“Hu hu hu, huynh biết gì chứ, ta…” Nam Thiên Sang nắm tay áo y khẽ quệt nước mắt nước mũi, nghẹn ngào mà nói.
“Sư phụ là người tốt nhất mà ta từng gặp từ trước đến nay.
Sư phụ không chê ta bệnh tật mà còn chăm sóc ta cẩn thận, không chê ta ngu dốt mà còn dạy ta từng chút một, sư phụ chính là người đã giúp ta có được ngày hôm nay! Nếu không có sư phụ, có khi bây giờ ta đang lang thang đầu đường xó chợ nào đó, thậm chí đã chết cứng ở một góc không người qua lại rồi!”
A Ngũ không biết cách dỗ dành người khác liền yên lặng nghe tiểu tử nghẹn ngào kể về Hàn Băng có bao nhiêu tốt, bao nhiêu giỏi, bàn tay lâu lâu sẽ vỗ vỗ lưng cậu giúp cậu thuận khí.
Nam Thiên Sang khóc mất hơn nửa tiếng mới ngừng lại, sụt sịt nhìn tay áo bị bẩn đến không thể bẩn hơn của A Ngũ.
“A Ngũ ca, áo của ngươi bị bẩn rồi.”
“Ừ, vậy về đến nơi đệ phải giặt sạch cho ta đấy.” A Ngũ cũng không so đo gì về việc nhỏ nhặt này, ở Thánh Diện tông môn, y có không ít y phục như vậy, dù vứt đi cũng không sao nhưng để cho tiểu tử bớt buồn, y đành phải tạo việc gì đó cho tiểu tử làm để cậu bớt suy nghĩ nhớ mong Hàn Băng.
“Vâng, đệ biết rồi.” Nam Thiên Sang hít mũi một cái, ngoan ngoãn gật đầu đáp.
“A Ngũ ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Thánh Diện tông môn, nơi sau này đệ sẽ học tập và rèn luyện.”
“Những ca ca tỷ tỷ khác đều ở đó sao? Vu Cầm tỷ cùng Tố Phụng tỷ cũng ở đó luôn hả?”
“Phải.”
“Tông môn có rất nhiều người phải không? Nhiều là tầm bao nhiêu vậy A Ngũ ca? Mười người hay một trăm người?”
..................
Sau khi tiễn Nam Thiên Sang đi, Hàn Băng liền quay về phòng đóng cửa đọc y điển, hoàn toàn không thấy chút tâm trạng buồn bã lưu luyến khi chia xa với đồ đệ.
Tư Đồ Vũ Thiên đột nhiên lấy ra một rương gỗ tầm trung đặt trước mặt nàng.
“?”
Tư Đồ Vũ Thiên cười hất cằm ra hiệu cho nàng tự mở ra.
Hàn Băng gập y điển lại, chậm rãi nâng chốt khóa lên, mở rương gỗ ra, bên trong là một lớp y phục gọn gàng sạch sẽ.
“Đây là… y phục?”
“Phải, lần trước chúng ta đi dạo mua sắm, y phục đặt may theo thiết kế riêng đã được hoàn thành, nàng xem thử xem có thích hay không, nếu cần thì có thể đem đi sửa lại.”
Hàn Băng bỗng nhớ đến lần chọn vải lúc trước, nàng vốn cũng không quá nhớ đến chuyện này, bây giờ nhận được y phục thì có chút ngoài ý muốn.
Một rương gỗ toàn y phục được cắt may theo những kiểu dáng khác nhau, hoa văn thêu trên váy cũng vô cùng đa dạng phong phú, đường may tinh xảo tỉ mỉ, nhìn qua liền thấy được người may bỏ ra rất nhiều tâm huyết cùng công sức.
Mang rương gỗ vào phía sau bình phong, Hàn Băng đơn giản thay một bộ y phục màu xanh lam.
Chất vải đều thuộc hàng quý hiếm nên mặc vào rất mềm mại thoải mái, kiểu dáng cũng vô cùng xinh đẹp, hoa văn thêu trên làn váy là hình hoa sen trắng dập dờn, những giọt nước trên lá đều là ngọc trai thật, lấp lánh lấp lánh thu hút ánh nhìn.
“Thế nào?” Hàn Băng nước ra giơ tay vừa lên sửa ống tay áo vừa hỏi Tư Đồ Vũ Thiên.
“Rất xinh đẹp.” Mỗ nam nhân nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt không tiếc lời khen ngợi, trong lòng vô cùng tự hào kiêu ngạo khi có được một ý trung nhân tuyệt sắc vô song như vậy.
“Đẹp đến nỗi vi phu không thể rời mắt khỏi nàng.”
Hàn Băng nghe hắn khen có chút mất tự nhiên, xoay tròn một vòng.
“Thật sao?”
“Thật.” Tư Đồ Vũ Thiên khẳng định gật đầu, thầm nghĩ nên thưởng cho lão bản của cửa tiệm vải một tháng lương.
“Còn chín bộ nữa, nàng thay hết cho vi phu xem được không?”
“… được.” Đối với yêu cầu nho nhỏ này của người yêu, Hàn Băng hoàn toàn không có ý định từ chối, dù sao thì ai mà chả muốn bày ra khoảng khắc đẹp nhất cho người mình yêu thương nhìn thấy chứ!
Hàn Băng thay chín bộ y phục với những kiểu dáng khác nhau, mỗi một lần thay xong, khí thế trên người cũng theo đó mà biến hóa, đặc biệt là y phục màu đen được làm từ hắc tuyến, ngay khi vừa bước ra, Tư Đồ Vũ Thiên liền nhìn nàng đến mê mẩn.
Hắc y được thêu hoa bách hợp bằng chỉ bạc, từng bước di chuyển đều như đang nở rộ tỏa hương thơm, mặc trên người Hàn Băng khiến nàng trở nên cực kỳ lạnh lùng, kèm theo đó chính là một sức hút kỳ bí vô cùng mãnh liệt xen lẫn tia quyến rũ mơ hồ, Tư Đồ Vũ Thiên nhìn nàng không chớp mắt, giống như hồn phách đã bị hút sạch không còn một mảnh.
“Sao vậy? Không hợp sao?” Hàn Băng nhìn mỗ háo sắc nào đó không nói lời nào tưởng bản thân mặc hắc y không đẹp liền nghiêng đầu nhìn lại y phục trên người mình.
“Không phải, rất đẹp, Băng Nhi rất hợp với màu đen, nhưng mà… nhưng mà vi phu nhìn nàng mặc váy đen liền cảm thấy có rất nhiều nguy hiểm rình rập xung quanh.” Tư Đồ Vũ Thiên đứng lên đi đến bên cạnh nàng.
“???” Hàn Băng không hiểu lời hắn đang nói là có ý gì, ngay khi muốn mở lời, ngón tay nam nhân đã đặt trên cánh môi nàng, ngăn chặn lời nàng muốn nói.
“Bởi vì Băng Nhi mặc váy đen nhìn vô cùng thần bí quyến rũ, khiến nam nhân không kiềm chế được muốn đến gần tìm hiểu khai phá, càng muốn trầm mê thuần phục dưới chân nàng, nên vi phu sẽ ghen, sẽ cảm thấy tất cả nam nhân trên thế gian này đều biến thành tình địch.”
Nghe được lời nói của Tư Đồ Vũ Thiên, Hàn Băng không nhịn nổi mà khẽ đỏ mặt ngại ngùng.
Lần đầu tiên của hai kiếp nàng nghe được lời nói sến súa như này, nhưng trái tim nàng ngược lại lại cảm thấy ngọt ngào vui vẻ đến kỳ lạ, mất khống chế đập loạn lên như trống dồn.
Tư Đồ Vũ Thiên ôm lấy khuôn mặt ửng hồng vì ngại ngùng của người thương, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.
Hai người dây dưa quấn quít bên nhau thật lâu, đến tận khi Hàn Băng thiếu hơi không thể hô hấp mới rời đi.
“Ta… ta đi thay lại quần áo.” Hàn Băng mặt đỏ tai đỏ cổ cũng đỏ đẩy tay Tư Đồ Vũ Thiên ra nhanh chóng xoay người đi về phía sau bình phong, một bộ dáng chạy vội.
Tư Đồ Vũ Thiên vui vẻ cười một tiếng, đầu lưỡi hồng hồng khẽ vươn ra li3m cánh môi một cái, cả mặt tràn ngập tà khí nguy hiểm, lại chứa đựng sủng nịnh cưng chiều nhìn về phía bình phong, chậm chạp ngồi về chỗ cũ chờ đợi.
Ngày hôm sau, Vu Cầm cùng Tố Phụng ở lại với hai người một buổi sáng, sau đó đến gần giữa trưa liền cúi người hành lễ tạm biệt, mang theo một tay nải hành lý nhỏ rời đi.
Tư Đồ Vũ Thiên cùng Hàn Băng ngồi trên xe ngựa chậm rãi đi đến địa điểm tập hợp được ghi trong thiếp mời, bất quá vì thời gian còn gần nửa tháng nên tốc độ di chuyển của hai người cũng không vội vàng lắm.
Nơi tập trung là một tòa thành trì lớn nằm ở rìa tiếp giáp giữa vùng ngoại sâm cùng trung sâm của Mị Vụ sâm lâm thiên về phía đông, ngược lại với phía của bộ lạc Mị gia mà Hàn Băng từng cứu giúp lúc trước.
Thành trì này có tên là thành Phục Hoàng, người lui tới đều là những người thám hiểm cùng lính đánh thuê, hoặc những tội phạm bị truy nã nguy hiểm, nói chung là người có thể đi lại bên trong thành đều thuộc loại người li3m máu trên lưỡi dao mà sống.
Lúc hai người chạy xe ngựa đến cổng thành liền vô tình gặp phải cảnh tượng hai nhóm người đang đánh nhau đến thiên hôn địa ám, khói bụi mịt mù, xác người nằm la liệt dưới mặt đất, tiếng đánh giết tiếng vũ khí va chạm chát chúa vang lên sau làn sương bụi, ngăn ở giữa đoạn đường tiến vào bên trong thành.
..