Nghịch Thiên Kỹ

Chương 17

Tiếng gió thét trong màn đêm vang vọng. Hàn Phong Tuyết đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đỏ ngầu.

Lúc đó Hàn Thiên Quân chạy vội tới, nghe được tiếng thét dài của Hàn Phong Tuyết, Hàn Thiên Quân vô cùng hoảng hốt:

- Ta muốn đấu lại với ông trời. 

Bốn chữ này lại được phát ra từ miệng một đứa trẻ mười bốn tuổi. Cùng lúc đó, vẻ mặt lộ ra sự chua xót tột cùng. “ Phong Tuyết mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi đầu, nhưng chỉ trong vòng mấy tháng lại gặp vô vàn biến cố, nếu như là một người bình thường sợ rằng sớm đã không chịu nổi rồi.” - Hàn Thiên Quân thầm nghĩ trong lòng.

Hàn Thiên Quân tiến đến ôm chặt Hàn Phong Tuyết, nói: 

- Cháu à, thật là khổ cho cháu quá. Cháu yên tâm, mẹ của cháu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Sau khi nghe được tiếng gào thét của mẹ cháu, ta nhanh chóng chạy tới và phát hiện ra mảnh giấy này. Vừa nói ông vừa mở lòng bàn tay Hàn Phong Tuyết, đưa cho cậu mảnh giấy. 
Hàn Phong Tuyết vội vàng mở mảnh giấy ra đọc, chỉ thấy dòng chữ: “ kẻ tiện nhân này muốn mời phu nhân đến phủ làm khách vài năm, sự an toàn của bà ấy sẽ được bảo đảm”.

Nhìn được những dòng chữ này, Hàn Phong Tuyết cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn chưa thể yên tâm, làm khách mà lại cần tới vài năm sao, hơn nữa lại còn là lén lén lút lút mà dẫn đi. Hàn Phong Tuyết hận bản thân mình bất lực, ngay cả mẹ của mình mà cũng không bảo vệ được.

Gió hàn lạnh buốt thấu xương, nhưng lúc này trái tim của Hàn phong Tuyết còn lạnh hơn. Ánh mắt hướng về nơi cuối đường, chỉ là một mảng đen hắc ám. Hàn Thiên Quân lặng lẽ đứng bên cạnh hắn, không hề cất tiếng, chỉ yên lặng đứng cùng hắn mà thôi.

Một lúc lâu sau Hàn Phong Tuyết mới cất tiếng:

- Ta về thôi ông

Nhìn nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt mang đầy vẻ khắc khổ của ông, Phong Tuyết biết rằng giờ đây ông còn đau khổ hơn mình gấp vạn lần. Hai ông cháu quay lưng bước đi quay về Hàn Phủ, cả hai ông cháu đều không ai nói bất kỳ một câu nào, chỉ lặng lẽ nếm trải nỗi đau đang dần ngấm nháp trong cõi lòng họ mà thôi

Về tới nhà của Hàn Phong Tuyết, Hàn Thiên Quân nói: 

- Phong Tuyết, mặc dù cháu chỉ mới mười tuổi, nhưng trải qua nhiều sự việc như vậy, cháu đã trưởng thành nhiều rồi. Sau này, cháu đã có dự định gì chưa.

- Tu luyện thành tài - Bốn chữ đơn giản, ngắn gọn phát ra, khẩu khí vô cùng cương quyết. Hàn Thiên Quân gật đầu nói: 

- Được. Cháu cùng ta tìm một nơi để sống, sau đó sẽ yên tâm tu luyện. 

Ngày thứ hai, tất cả mọi người trong Hàn Gia tập hợp lại ở võ trường. Hàn Thiên Quân bước lên đài, nói: 

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta mỗi người đi về một hướng rồi, sự việc ta nói với các ngươi ngày hôm qua nhất định phải ghi nhớ. Bảo trọng.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ lưu luyến, không nói lên được tâm trạng cô quạnh, đau thương. Sau khi mọi người rời đi, bốn vị huynh đệ nhà Hàn Kiếm Vũ bước tới bên Hàn Thiên Quân nói:

- Cha , người đi cùng với chúng con nhé.

Hàn Thiên Quân lắc đầu, nói: 

- Các con đều có việc của mình, đừng nên để lão già này liên lụy đến các ngươi. Ta sẽ tới núi Phượng Tê ở phía tây thành sống, sau khi các ngươi ổn định thì tới thăm ta là được rồi.

Hàn Thiên Quân và Lưu Hạnh Hương dẫn Hàn Phong Tuyết cùng đi, bước ra khỏi phủ, Hàn Thiên quay đầu lại nhìn lần cuối cùng, hình ảnh ngôi nhà mình đã sống hơn sáu mươi năm cùng với gia tộc in đậm sâu trong tâm trí. Thở dài một tiếng, cuối cùng cũng hướng về nơi xa đầu không ngoảnh lại.

****

Núi Phượng Tê, mọi người nói rằng đã có người đứng trên núi này nhìn thấy phượng hoàng, cũng vì vậy mà nó có tên là Phượng Tê. Ba năm sau, dưới chân núi Phượng Tê, Phượng tê thôn. Một cậu thanh niên đi từ bên ngoài vào trong một ngôi nhà tranh, trên đầu và người vẫn còn vương nhiều lá cây cùng bụi bặm nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng có thần sắc, khác thường. Dễ dàng nhận thấy hắn không phải là con cháu của một gia đình thuần nông bình thường. 

Nhìn thấy cậu thiếu niên bước vào, một đôi vợ chồng cất tiếng: 

- Phong Tuyết về rồi à. - Người phụ nhữ đứng lên phủi bụi bặm trên người cậu con trai, nói -Xem cháu bẩn chưa kìa, mau đi tắm giặt đi.

Cậu thiếu niên đó chính là Hàn Phong Tuyết. 

- Vâng, Hàn Phong Tuyết đáp một tiếng rồi đi bằng cửa sau ra ngoài. Một lát sau, Hàn Phong Tuyết đi vào, sau khi đã rửa sạch đi những bụi đất ở trên mặt lại lộ ra một Hàn Phong Tuyết một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Mặc dù không phải là một gương mặt quá tài năng xuất chúng nhưng lại ẩn chứa sự cương nghị, thân cao gần tới một thước bảy. Nếu Mộ Dung Tình nhìn thấy hình dáng của hắn bây giờ chỉ sợ là sẽ không nhận ra cậu.

Ba năm sau, Hàn Phong Tuyết đã không còn sự non trẻ yếu ớt, toàn thân cậu toát ra tinh thần phấn chấn. Nhưng vợ chồng Hàn Thiên Quân lại già đi rất nhiều, trông không khác những vợ chồng trong thôn làng là bao. 

Nhìn những vết nhăn trên gương mặt của ông bà, không biết trong lòng Hàn Phong Tuyết đang có những suy nghĩ gì. Ở Trung Quốc, tuổi thọ trung bình của mọi người đều khoảng một trăm. Một người có kỹ tông bậc cao như Hàn Thiên Quân, sống một trăm sáu mươi tuổi không phải là vấn đề gì lớn. Sáu mươi tuổi ông đã “ đương đả chi niên”. Nhưng sự bất hạnh của gia tộc lại làm cho ông gìa nhanh như vậy. Bây giờ, hai người họ lại toàn tâm toàn ý chăm sóc, chỉ dẫn Hàn Phong Tuyết.

- Ông, Bà, ngày hôm nay rốt cuộc con cũng đột phá được cấp bậc tu vị hai sao, trở thành cấp bậc tu vị ba sao rồi. Hàn Phong Tuyết mỉm cười nói.

Nghe được những lời của Hàn Phong Tuyết, Hàn Thiên Quân mỉm cười, nói: 

- Không tồi, mới bốn tháng mà lại đột phá được một sao.

Những năm gần đây, Hàn Phong Tuyết mang đến cho Hàn Thiên Quân rất nhiều ngạc nhiên, đối với chuyện Hàn Phong Tuyết đột phá được trong khoảng thờ gian ngắn đã rất kì lạ rồi. Nghĩ lại quãng thời gian tu luyện của bản thân, Hàn Thiên Quân chỉ có thể cười khổ, người so với người, tức chết người. “ toàn hệ giáo kỹ có thể biến đổi khác người thường". Hàn Thiên Quân chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy. Đương nhiên Hàn Phong Tuyết tu luyện càng đạt trình độ cao ông càng vui, vì Hàn Phong Tuyết là cháu ruột của mình.

- Ông ơi, một năm mới lại tới rồi, ngày mai cháu muốn vào thành xem xem có tin tức gì của mẹ cháu không. - Hàn Phong Tuyết nói.

Hàn Thiên Quân thở dài một tiếng, mỗi năm vào dịp năm mới Hàn Phong Tuyết đều vào thành dò hỏi tin tứ của Mộ Dung Tình, nhưng việc đó đâu có dễ như vậy, mỗi lần đi là một lần Hàn Phong Tuyết thất vọng trở về. 

- Được, nhưng cháu phải cẩn thận một chút. Hàn Thiên Quân dặn dò.

- Vâng ạ, cháu sẽ cẩn thận ạ - Hàn Phong Tuyết đáp lời. Buổi tối, gia đình ba người lại vui vẻ đón năm mới.

Sáng sớm hôm sau, để tránh sự chú ý của mọi người, Hàn Phong Tuyết mặc một chiếc áo gai, điểm thêm một chút bụi ở trên mặt,đi hướng vào thành. Đi vào trong thành, Hàn Phong Tuyết thở dài một tiếng. Đến nơi mà đáng lẽ ra là Hàn phủ, bây giờ đã được Lưu gia đổi thành biệt viện cho quan khách. Mấy năm gần đây, Lưu gia đã dốc toàn lưc phát triển, không những dốc sức bồi dưỡng con cháu mà còn thu nhận khách khắp nơi.

Hàn Phong Tuyết lòng vòng mấy canh giờ vẫn chưa thấy tin tức gì, lại đi nghe ngóng khắp nơi, vẫn không nghe được bất cứ điều gì. “ chỉ còn chỗ của ông ngoại, hi vọng họ sẽ biết được tung tích của mẫu thân”. Hàn Phong Tuyết thở dài nói.

Một lát sau, có một ông già cùng một người trung niên bước tới. Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết đang đến gần, hai người vô cùng vui mừng. Ông già râu bạc trắng nói với Phong Tuyết: “ Vào nhà rồi nói". Người đó chính là ông ngoại của Hàn Phong Tuyết, người trung niên kia là cậu duy nhất của Phong Tuyết, Mộ Dung Khiếu. Sau khi ba người bước vào phòng khách, Hàn Phong Tuyết vội nói: 

- Ông ngoại, cậu, hai người có chút tin tức nào của mẹ cháu không. Hai người đều lắc đầu, thần sắc tỏ vẻ buồn rầu. Nhìn thấy đáp án của hai người, Hàn Phong Tuyết chỉ còn biết cười khổ.
Bình Luận (0)
Comment