Nghịch Thiên Kỹ

Chương 21

Hàn Phong Tuyết một mình đi trên đường, lần đầu tiên rời xa người thân, nội tâm cậu trở nên trống rỗng. Cậu không biết đường đến đế đô, chỉ biết một mạch đi về phía nam thì có thể đến Phong thành gần nhất - Băng thành.

Ba ngày trôi qua, lương thực trên người dần hết, Hàn Phong Tuyết vẫn không thấy ngôi nhà nào."Xem ra đành phải ăn thịt thú rừng rồi", Hàn Phong Tuyết không khỏi cười khổ. Vốn tưởng rằng với tu vi Kỹ tướng của mình thì ba ngày là có thể tới Băng thành, không nghĩ rằng đường đi phong thành lại hẻo lánh như vậy.

Phía trước có một thôn nhỏ, ánh mắt Hàn Phong Tuyết sáng rực lên, rốt cục cũng thấy có người rồi. Hàn Phong Tuyết bước nhanh về phía thôn làng, nhìn thấy một vị nông phụ đội mũ rộng vành đang ngồi trước cửa. Hàn Phong Tuyết bước lên hỏi:

-Bác gái, xin hỏi đi đến Băng thành thì đi đường nào, cách nơi này bao xa vậy ạ?

Thấy trên người Hàn Phong Tuyết dày đặc 1 tầng bụi phủ, nông phụ mỉm cười nói:

- Tuổi còn nhỏ mà một mình đi đường xa như vầy, sau này nhất định là có tiền đồ rực rỡ. Cứ đi thẳng hướng đông nam hơn hai trăm dặm thì có thể đến Băng thành rồi.

Hàn Phong Tuyết nghe chỉ còn hơn hai trăm dặm, trong lòng thả lỏng hơn nhiều, cuối cùng cũng sắp tới. Cảm ơn một tiếng, rồi cũng không dừng lại nghỉ ngơi, Hàn Phong Tuyết vội vàng lên đường. Ba canh giờ sau, một tòa thành trì sừng sững xuất hiện trước mắt.

Nhìn Băng thành rộng lớn cùng với sông hào bao quanh thành lâu cao vút, Hàn Phong Tuyết cảm thấu\y rất hưng phấn :"Thế giới bên ngoài quả nhiên rất lớn, Quang thành rộng lớn của mình nhìn qua kém xa Băng thành", trong lòng Hàn Phong Tuyết bắt đầu có chút mong đợi, không biết đế đô sẽ trông như thế nào.

Đi vào Băng thành, đường phố phong thành rộng gấp hai lần. Xe ngựa đi lại không ngừng, rất nhiều người còn cưỡi ngựa đi trên đường phố. Hàn Phong Tuyết đi tới một cửa hàng mua bản đồ đế đô. Thấy Đế đô cùng Băng thành cách nhau rất gần, Hàn Phong Tuyết xúc động muốn phát khóc lên được, nếu như khoảng cách đi đến thành thị khoảng hai mươi nghìn dặm thì khoảng cách đi thẳng qua chốn đồng hoang cũng là bốn nghìn dặm đường.

"Trước tiên tìm một nhà trọ nghỉ ngơi một đêm vậy." - Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ.

Đến được chỗ nhà trọ đầu tiên, Phong Tuyết lập tức chọn nó làm chỗ nghỉ tạm đêm nay. Hàn Phong Tuyết đi vào nhà trọ, tiểu nhị thấy Hàn Phong Tuyết bụi bặm đầy người, lập tức đi đến, nói:

- Ở đâu ra tên tiểu ăn mày, đến chỗ khác đi!

Nghe được có người gọi mình là tên ăn mày, Hàn Phong Tuyết có cảm giác dở khóc dở cười, từ trong túi móc ra một đồng tiền, Hàn Phong Tuyết nói:

-Chỗ này đủ ở trọ chưa?

Nhìn thấy ánh sáng tiền vàng, tiểu nhị ngay tức khắc biết mình nhìn lầm, vội vàng thay đổi bộ mặt tươi cười, nhiệt tình nói:

-Đủ rồi, đủ rồi, còn phải thối lại không ít ạ, khách quan mời mau vào bên trong, có gì cần ở chỗ của tiểu nhân xin cứ việc phân phó.

Ở trên đại lục này, tiền đồng, tiền vàng, tiền bạc, một đồng tiền vàng bằng một trăm tiền bạc, theo thứ tự suy ra một đồng tiền vàng đã đủ cho một gia đình bình thường sinh hoạt trong một năm. Thấy Hàn Phong Tuyết thoải mái mà lấy ra một đồng tiền vàng, tiểu nhị không niềm nở mới lạ. Hàn Phong Tuyết lúc ra cửa, Hàn Thiên Quân lại cho hắn một trăm đồng tiên vàng và một chút tiền bạc, tiền đồng, cho nên Hàn Phong Tuyết cũng không để ý đến một đồng tiền vàng để làm gì. Ở trong lòng cậu, tu luyện mới là quan trọng nhất, về phần tiền bạc căn bản không quan trọng, bởi vì cậu chưa bao giờ thiếu.

Thấy tốc độ biến sắc mặt của tiểu nhị, Hàn Phong Tuyết không khỏi tặc lưỡi. Nhàn nhạt nói:

-Thừa cũng không cần trả lại, mang lên vài món ăn ngon đi. 

Hàn Phong Tuyết nói xong liền đi đến một cí bàn dành cho khách rồi ngồi xuống. Nhà trọ lầu hai và lầu ba là chỗ nghỉ ngơi, lầu một là chỗ để khách ăn uống.

-Được ạ. - Tiểu nhị hưng phấn đáp ứng.

Phía sau bàn của Hàn Phong Tuyết có một vị lão nhân và một cô gái áo đen đang ngồi, hai người đang thấp giọng bàn luận, mặc dù thấp giọng, nhưng lấy thính lực của Hàn Phong Tuyết vẫn có thể thoáng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Dĩ nhiên không phải Hàn Phong Tuyết cố ý đi nghe lén người khác nói chuyện, nhưng thanh âm cứ truyền vào trong tai cậu làm Hàn Phong Tuyết không cách nào bỏ ngoài tai.

Chỉ nghe lão nhân cung kính nói:

-Tiểu thư, lần đi đế đô học tập này đường xá xa xôi, hãy để lão nô đưa tiểu thư đi đi!

Nghe được lời của lão nhân, cô gái trẻ lạnh lùng nói:

-Đừng có coi ta như một đứa trẻ, ta có năng lực đi làm chuyện của mình, ta đã quyết định rồi sẽ không thay đổi.

-Nhưng mà gia chủ bên kia...- Lão nhân còn muốn nói điều gì đã bị cô gái cắt ngang:

-Ngươi không nghe được lời nói của ta sao?

“Thật là nữ tử lạnh lùng”, Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ. Nghe được nàng cũng đi đế đô học tập, Hàn Phong Tuyết không khỏi nhìn nàng một cái, suy đoán "Nàng không lẽ cũng đi tứ đại học viện của đế đô?".

Cảm giác được ánh mắt phía sau phóng tới, cô gái giọng nói lạnh như băng:

-Ngươi thích nghe trộm người khác nói chuyện thế này sao?

Vừa dứt lời, một chiếc đũa nhanh chóng phóng tới hướng Hàn Phong Tuyết. Hàn Phong Tuyết vươn hai ngón tay ra, dễ dàng kẹp lấy chiếc đũa đang phóng tới, nói:

-Nữ nhân xấu xa, tuy ta sai khi nghe lén các ngươi nói chuyện, nhưng thanh âm các ngươi nói chuyện lớn như vậy, ta có thể không nghe sao, chẳng lẽ muốn ta bịt tai vào?

Cô gái hừ lạnh một tiếng, hỏi:

-Già mồm, nếu ngươi vô ý nghe lén chỉ cần không để ý đến cuộc nói chuyện của chúng ta không được sao? Xem ngươi có thể dễ dàng tiếp được đũa của ta như vậy, chắc hẳn ít nhất cũng là trung kỹ, lẽ nào ngươi lại không hiểu?

-Ngươi nói không sai, nhưng mà nội dung nói chuyện của các ngươi vừa đúng làm ta thấy hứng thú, ta có thể không để ý đến sao? - Hàn Phong Tuyết hỏi ngược lại.

Cô gái trẻ có chút bực mình.

-Ngươi sẽ không đi đế đô học tập đấy chứ, ngươi cũng không soi gương xem bản thân mang bộ dáng gì, chẳng lẽ muốn đi tứ đại học viện sao?

Nghe được lời của cô gái, Hàn Phong Tuyết hơi tức giận. Hắn từ nhỏ trong mắt người khác chính là phế vật, đó là lý do lòng tự ái của cậu rất cao. Cậu không muốn để người khác khinh thường mình, sau này khi biết được thiên phú của mình, cậu bắt đầu có ngạo khí riêng, quyết không để người khác xỉ nhục mình. Đối với người bình thường như tiểu nhị, hắn có thể không thèm để ý, nhưng cô gái và tiểu nhị lại khác nhau, cô ta tuổi cũng xấp xỉ mình, hơn nữa vừa nhìn cũng nhất định là Giáo kỹ. Hàn Phong Tuyết đứng lên, nói:

-Tiểu nhị, đưa ta lên phòng của ta!

Cô gái cười lạnh một tiếng nói:

-Hừ, thật không chịu nổi!

Nói xong không để ý đến Hàn Phong Tuyết nữa. Cũng không lâu lắm, Hàn Phong Tuyết từ trên lầu đi xuống, một đầu tóc đen khoác trên vai, thanh tú mà chính trực, khuôn mặt mang một cỗ kiên nghị, da dẻ mịn màng cùng với vóc người hoàn mỹ làm cho tiểu nhị thiếu chút không nhận ra được, nhìn Hàn Phong Tuyết lúc này không khỏi ngẩn người ra. Không nghĩ tới tên ăn mày mà mình mới xỉ nhục ban nãy sau khi rửa mặt chải đầu một chút lại lắc mình một cái, trở thành một công tử anh tư hiên ngang như thế, "Xem ra là người có tiền". - Tiểu nhị thầm nghĩ.

Đi tới bên người cô gái, Hàn Phong Tuyết mở miệng nói:

-Nếu như này, còn cần soi gương nữa không?

Cô gái trẻ nghe được thanh âm của Hàn Phong Tuyết, vừa định mở miệng nói lại nhìn thấy hắn, hơi ngẩn ra chốc lát, thấp giọng nói:

-Ngươi cho là trở nên dễ nhìn chút thì ngon lắm sao, đế đô chính là dùng thực lực để nói chuyện!

Ngữ khí rõ ràng không hề cường ngạnh như vừa nãy. Hàn Phong Tuyết xoay người ngồi vào vị trí của mình, nhàn nhạt nói:

-Trái lại, ngươi, một nữ tử ăn mặc giống nam nhân, thì lại là cái bộ dáng gì? - Nói xong thì cậu bắt đàu động đũa

Cô gái nghe nói thế thiếu chút nữa bị sặc, từ nhỏ đã được cưng chiều, nàng đã lúc nào bị người ta cười nhạo đâu. Mặc nữ y lúc nào cũng bị một đoàn nam nhân trong tộc vây quanh, nàng phiền não liền dứt khoát đổi thành nam trang, dù là ai dám đến gần đều làm cho nàng chịu không nổi, nhưng không nghĩ tới bị người khác nói mình ăn mặc như một nam nhân như vậy.

-Hừ, chúng ta đi, đến đế đô tốt nhất đừng để ta gặp được ngươi.

Cô gái vừa nói xong liền đi ra ngoài. Lão nhân nhìn hai tiểu bối tranh cãi, có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái đuổi theo cô gái, trước khi ra cửa quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Phong Tuyết vẫn đang thung dung dùng cơm.
Bình Luận (0)
Comment