Nghịch Thiên Kỹ

Chương 3

Giữa trưa, các đệ tử Hàn gia đều tụ tập tại đại sảnh của Hàn Phủ. Ngày tụ hội mỗi tháng một lần của Hàn gia thực ra là để gắn kết tình cảm của mọi người trong tộc. Ngày thường thì mệnh ai người ấy cứ tập trung luyện tập thân pháp, Hàn phủ thì lại quá rộng, nếu như không có ngày họp mặt này thì rất nhiều người có khi mấy tháng mới nhìn thấy mặt nhau một lần. Ngoài ra trong lúc họp mặt, mọi người trong tộc còn muốn thông báo với tộc trưởng tình hình làm ăn buôn bán, tình hình tu luyện trong tháng này của bản thân mình. Hàn phủ có mấy trăm người, sinh hoạt hằng ngày cũng cần tới số tiền khá lớn, hơn nữa lại còn phải chi tiêu vào những công việc khác vì thế nên Hàn phủ phải cần có những người có khả năng kinh doanh để kiếm tiền về chi tiêu cho nội phủ. Ở trong Phong thành, Hàn gia có tới mấy cửa hàng lớn, Hàn Thiên Quân là tộc trưởng chỉ có thể quản lý những chuyện lớn, chuyện đại sự của tộc chứ không thể nào biết rõ tất cả tình hình nhỏ nhặt trong phủ này được thế nên chuyện làm ăn của những cửa hàng lớn ấy đều do năm anh em Hàn Kiếm Phong phụ trách hoạt động buôn bán. Năm anh em Hàn Kiếm Phong bao gồm Lão đại là Hàn Kiếm Vũ, Lão nhị là Hàn Kiếm Đào, Lão tam là Hàn Kiếm Phong, Lão tứ là Hàn Kiếm Viễn, Lão ngũ là Hàn Kiếm Long. Sau khi nghe từng người một sau khi báo cáo lại tình hình làm ăn trong tháng, Hàn Thiên Quân gật đầu tỏ ý hài lòng nói:

- Các con ai cũng cực khổ, mọi người chắc đều đói cả rồi, nếu như không còn chuyện gì để báo cáo nữa thì ăn cơm thôi

- Cha, con có chuyện muốn bàn bạc với mọi người một chút - Hàn Kiếm Phong ấp a ấp úng mở lời

- Kiếm Phong, có gì con cứ nói đi, cứ ấp úng như vậy đâu phải tác phong hằng ngày của con - Hàn Thiên Quân nói
- Cha, con và Tình nhi đã quyết định đưa Phong Tuyết chuyển ra ngoài ở

Hàn Kiếm Phong nói mà cả đại sảnh chọt trở nên im lặng, tất cả mọi người nhìn về phí Kiếm Phong với ánh mắt khó hiểu

- Ở đây không tốt hay sao mà muốn chuyển ra ngoài? Nếu có vấn đề gì thì có thể nói với ta tìm hướng giải quyết không được sao? - Hàn Thiên Quân khó hiểu hỏi con trai mình dù biết rằng khi con trai mình quyết định làm việc gì đó thì ắt hẳn cũng phải có nguyên nhân của nó

- Không phải đâu cha. Chỉ là do dạo này con tu luyện gặp quá nhiều trở ngại, có gì đó làm con không đả thông mạch lên tầng cao hơn được, con nghĩ nên thay đổi hoàn cảnh một chút xem như thế nào, biết đâu có thể tu luyện thành công - Hàn Kiếm Phong cảm thấy hơi hổ thẹn khi phải viện cái lý do đó cho cái chuyện muốn chuyển ra ngoài của mình
Hàn Thiên Quân tất nhiên là không tin lời này của con trai mình, gặp trở ngại trong tu luyện thì sao phải cần đưa cả gia đình chuyển hẳn ra ở ngoài? Chắc chắn Hàn Kiếm Phong nói không có thật. Suy nghĩ một chút, Hàn Thiên Quân đồng ý nói:

- Được rồi, nhưng sau khi luyện tập thành công thì phải sớm quay trở về.

Đương nhiên là Hàn Thiên Quân không dám trông mong là người con trai này của mình sẽ quay trở lại bên mình, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Kiếm Phong, ông cũng không muốn truy cứu đến cùng. "Có lẽ, Kiếm Phong có chuyện gì đó khó nói" - Hàn Thiên Quân nghĩ thầm

- Cảm ơn cha, con sẽ sớm quay trở về

Tuy bề ngoài thì như vậy nhưng trong lòng Kiếm Phong cảm thấy rất buồn, cũng đâu còn nhiều thời gian, cần bao nhiêu thời gian thì mới coa thể trở về gia tộc đây? Nghĩ rằng sau này không thể ở bên cạnh cha, không thể chăm sóc cha, trong lòng Hàn Kiếm Phong chợt quặn thắt

- Các con đinh bao giờ chuyển đi? - Hàn Thiên Quân hỏi

- Sáng mai thưa cha - hàn Kiếm Phong trả lời

- Vậy được rồi, tối nay năm huynh đệ các con đến chỗ ta, thăm mẹ các con rồi tiện thể Kiếm Phong nói với mẹ con một câu
- Vâng, cha - Năm người đáp

Ăn cơm trưa xong, Yên Vân và con trai của lão Ngũ tên Hàn Mộng rủ hàn Phong Tuyết đi chơi, ở gia tộc, trong tất cả các huynh muội chỉ có hai người này mới coi Phong Tuyết là người trong nhà. Hàn Mộng nhỏ hơn Yên Vân một tuổi, ba người cứ mãi nói chuyện, lưu luyến không muốn rời xa nhau.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló lên, tỏa những tia nắng đầu tiên xuống Phong thành. trên những cành cây và đám cỏ vẫn còn ướt những giọt sương. Gia đình Hàn Phong Tuyết đã thu thập xong toàn bộ hành lý để chuẩn bị lên đường. Toàn bộ người của Hàn gia đều đến để đưa tiễn

- Cha, các vị thúc bá, các huynh đệ tỷ muội, các vị hãy bảo trọng, còn cả những đệ tử hậu bối này, phải cố gắng tu luyện thật tốt. - trong giọng nói của Hàn Kiếm Phong chứa đầy tình cảm. Cùng nhau sống bao năm nay, giờ phải xa nhau trong lòng ông quả thực không đành. Nhưng vì con trai, hắn bắt buộc phải làm như vậy.

Mọi người nói lời từ biệt với Hàn Kiếm Phong. Sự tồn tại của Hàn Kiếm Phong trong lịch sử của Hàn gia, bất luận là thế lực hay sự ảnh hưởng trong lúc công thành thì đều nổi bật nhất trong hàng Phong thành Tam đại thế gia. Trong Hàn gia, sự ảnh hường của Hàn Kiếm Phong là không thể nghi ngờ. Hậu bối của Hàn gia cho dù là khinh thường Hàn Phong Tuyết nhưng đối với Hàn Kiếm Phong thì họ tôn kính ông từ tận đáy lòng. Hàn Thiên Quân nhìn Hàn Kiếm Phong khẽ gật đầu, thân hình cao lớn của ông vào giờ khắc này như yếu đuối bé nhỏ hơn, sự uy nghiêm của ông giờ như tan biến đâu mất, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã. Từ tối qua khi nói chuyện cùng với con trai, ông đã phần nào hiểu được chuyến đi lần này của Hàn Kiếm Phong ắt sẽ rất lâu. Hôm qua nhìn cha tinh thần vẫn bình thường nhưng hôm nay thì lại thấy có phần mệt mỏi và buồn bã hơn, Hàn Kiếm Phong thật sự không yên tâm

- Cha à, con se về sớm mà - Hàn Kiếm Phong an ủi

Vỗ vỗ vào vai Hàn Kiếm Phong, Hàn Thiên Quân xoay người đi ra ngoài

- Lên đường đi - Giọng nói mang đậm sự cô đơn

Mọi người cứ như thế mà yên lặng theo, không khí trở nên nặng nề hơn. hàn phủ vào giờ này tràn ngập không khí ly biệt. Đi qua hành lang này rồi đến hành lang khác, đi đến đại viện Hàn Gia, chiếc cửa được sơn màu son đỏ hiện ra trước mắt. Hàn Kiếm Phong quay lại nói

- Mọi người quay về đi, chúng ta tới đây từ biệt

Nói xong cả ba người nhà Hàn Kiếm Phong quay người đi về phía cửa lớn nhưng rồi chợt dừng lại khi thấy mấy cái bóng nhanh như chớp lao nhanh về phía cửa chính, nhìn cái tốc độ của cái bóng vừa lướt đến con mắt đã được rèn luyện bao lâu của Hàn Kiếm Phong nhìn ra ngay người này đang sử dụng Lục điều thần ảnh, tốc độ nhanh khủng khiếp. Người dẫn đầu, hai tay vẫn còn chắp sau lưng chứng tỏ hắn vẫn chưa sử dụng hết phần công lực của mình. Sáu cái bóng này ít nhất phải là cao thủ cấp kỹ vương. Nìn những cái bóng đi như chạy tới Hàn phủ, trong lòng ai cũng nhận ra những kẻ này là thù chứ không thể là bạn. Trong nháy mắt, sáu cái bóng đã hiện diện trước mắt của toàn thể Hàn gia. Đối với những kẻ trực tiếp lao thẳng vào trong phủ mà không xin phép như thế này thì đúng là một hành vi thất lễ, nếu như không phải bởi vì mọi người còn mải ngắm nhìn cái tốc độ kinh hồn kia thì e rằng đã có cao nhân ra tay rồi.Tuy rằng hơi e ngại về thực lực của đối phương nhưng Hàn Thiên Quân vẫn điềm nhiên bước ra phía trước, sắc giọng nói.

- Các vị hạ cố tới đây mà cứ tự ý công vào như vậy thì e có phần thất lễ.

Người cầm đầu của sáu cái bóng dường như chả để ý tới lời của Hàn Thiên Quân mà lạnh giọng hỏi:

- Ai là Hàn Kiếm Phong?

Khẽ cau đôi mày, Hàn Kiếm Phong bước lên phía trước đứng sóng hàng với cha mình rồi cát chất giọng có vẻ hơi bực mình

- Các hạ vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của cha ta, rốt cục các ngươi là ai? tìm Hàn mỗ ta có chuyện gì? Xưa nay Hàn mỗ ta không có giao hảo với lũ chuột nhắt

Nghe xong câu nói của Kiếm Phong cũng không thấy người mặc áo hoa nổi cáu mà chỉ thấy năm người còn lại đồng loạt tiến lên phía trước ất cao giọng nói:

- To gan, dám nói với tiền bối như thế sao?

Trong lúc nhất thời, khí thế của mọi người trong Hàn gia hơi bị chùn xuống một chút, tất thảy đều lùi lại phía sau. Ngay cả Hàn Thiên Quân cũng phải lùi về sau năm sáu bước mới đứng vững được. Mặc dù là Hàn Thiên Quân là cao thủ cấp bậc kỹ tông 9 sao nhưng cũng phải nhượng bộ vài phần. Như thế mới biết sự ảnh hưởng của mấy cái bóng kia lớn cỡ nào. Giờ giữa sân chỉ còn mình Hàn Kiếm Phong hiên ngang đúng vững. Trên khuôn mặt của mọi người trong Hàn phủ ai đấy đều nhăn nhó, đồng thời trong lòng cũng dâng tràn nỗi khiếp sợ. Phải biết rằng cao thủ cấp kỹ vương đều là những cao thủ hiếm có, ngày thường không thể nào gặp mặt, vậy mà hôm nay một lúc gặp được 6 người đều cấp tu vi Kỹ vương. Hơn nữa năm người kia lại gọi người mặc áo hoa là tiền bối thì chứng tỏ thực lực của hắn khủng khiếp thế nào. Từ trước tới giờ hắn vẫn cứ im lặng đứng đó làm cho người ta có cảm giác bí hiểm
Bình Luận (0)
Comment