Bước vào gian hàng đấu giá, hai người Hàn phong Tuyết hoa hết cả mắt, những viên bảo thạch nhiều màu sắc được đặt trong quầy trang sức lấp lánh như mộng như ảo.
- Nhiều quá đi
Nhìn thấy hai đứa trẻ vừa bước vào cứ ngáo ngơ ngáo ngác như nai vàng ngơ ngác, cô lễ tân tuổi tầm 20, thân hình đẫy đà, đầy vẻ quyến rũ liên đi tới, trên mặt hiện một nụ cười nhạt nói :
- Hai vị có cần giúp đỡ gì không?
Hàn Phong Tuyết gật đầu nói:
- Tôi muốn bán đấu giá một cây dược thảo.
- Vậy được, mời theo tôi vào phía trong.
Cô lễ tân đưa tay mời khách vào trong rồi chính mình làm người dẫn đường đi trước. Đi qua vài dãy hành lang, ba người bước vào sau sân khấu. Nhìn thấy có người đến, người quản lí đang sắp xếp các vật bán đấu giá quay qua nhìn bọn họ.
Cô lễ tân cung kính nói:
- Hoa thúc, vị huynh đệ này nói có một dược liệu cần bán đấu giá.
Người đàn ông được gọi là Hoa thúc phẩy tay, cô gái chậm rãi dời khỏi. Hoa thúc ôn hòa nói:
- Vị tiểu huynh đệ này muốn bán đấu giá dược liệu gì?
Hàn phong tuyết lấy cây hà thủ ô từ trong huyền nguyệt giới, nó được Long Chiến bảo quản trong cái nhẫn không gian, Hàn Phong Tuyết thấy nó chả có gì đáng giá cả. Mắt hoa thúc vụt qua một tia kinh ngạc :
- Hà thủ ô ngàn năm, còn có nhẫn không gian, xem ra vị tiểu huynh đệ này không phải là người tầm thường.
Hàn phong tuyết nhăn mày.
Chú ý đến biểu cảm của Hàn Phong Tuyết, Hoa thúc lập tức cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ cứ an tâm đi, chả qua là ta thấy lạ thôi, chứ ở đây là sàn đáu giá đệ nhất ở đế đô cái gì vào đây mà chả ra tiền. Sàn đấu giá này đặt chữ tín lên hàng đầu nên tiểu huynh đệ cứ yên tâm.
Sau khi nghe Hoa thúc nói, mặt Hàn Phong Tuyết mới giãn ra trở về tư thế bình thường.
Hoa thúc tiếp tục nói;
- Khu đấu giá sẽ thu phí đăng kí là 1% giá bán, nếu như vị tiểu huynh đệ này không có ý kiến gì thì mời đến đại sảnh đợi, mỗi ngày khu bán đấu giá sẽ liên tiếp đấu giá 8 tiếng, cứ nửa tiếng sẽ bán một vật phẩm, trước mắt vị tiêu huynh đệ này có hai vật cần bán, sau khi bán đấu giá xong có thể trực tiếp đi vào trong nhận tiền bán đấu giá.
- Vậy được.
Hàn phong tuyết đi đến đại sảnh tìm một vị trí phía sau ngồi xuống. Đại sảnh có sức chứa mười vạn người này nghe chừng hơi vắng lúc này chỉ có trên dưới ba, bốn vạn người.
Sau vài phút, hoa thúc từ sau sân khấu bước ra, phía sau là mấy người khiêng một cái lồng, trong lồng một cái đầu nhỏ của con chồn tuyết mệt mỏi đặt xuống. Bước đến giữa sân khấu, Hoa thúc hòa nhã nói:
- Lần đấu giá này là chồn tuyết ma thú cấp ba, chồn tuyết trưởng thành có thể đạt đến cấp 4 thậm chí cấp 5, tôi không nói nhiều nữa, giá thấp nhất của nó là một nghìn đồng tử kim.
Phía dưới bắt đầu ồn ào, đến cuối cùng không biết ai đã dùng ba nghìn đồng tử kim để dành được con chồn tuyết về tay mình
Người trong đại sảnh không ngừng tăng lên, nửa giờ sau, ghế ngồi còn trống trong sàn đấu dường như đã được lấp đầy “việc gì đang xảy ra?” Hàn Phong Tuyết có chút không hiểu.
Một bóng hình từ sau sân khấu bước ra, tuy nhiên lại không phải là hoa thúc. Mà là một thiếu nữ mặc một bộ áo dài đỏ, dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn lộ ra, lại thêm gương mặt thiên sứ. Nếu nói cô gái lễ tân kia quyến rũ, thì thiếu nữ đứng trên sân khấu trong giờ phút này lại có thể nói là lanh lợi, rực rỡ. Cả đại sảnh nhất thời rơi vào im lặng, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người cô gái này.
Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt khả ái, cầm một quyển sách trên tay, bước đi uyển chuyển, chậm rãi bước trên sân khấu, giọng nói dịu dàng êm tai vang lên:
- Tiểu nữ là Hoa Nghiên xin chào các vị, tôi nghĩ mọi người đến đây đều vì quyển sách tôi đang cầm trên tay phải không. Không sai, đây chính là công pháp tu luyện kỵ sĩ không gian cấp bảy, tôi tin rằng mọi người đều biết giá trị của nó, không có giá thấp nhất, cuộc đấu giá được bắt đầu ngay bây giờ.
- Ba vạn, năm vạn, tám vạn.
Âm thanh vang lên không ngừng. Với ma thú, vật cưỡi thông thường đánh giá đẳng cấp của kỵ sĩ. Cấp một được gọi là cấp kỵ sĩ thấp nhất, cấp hai là cấp kỵ sĩ loại trung, cấp ba là kỵ sĩ cao cấp, cấp bốn, năm, sáu là kỵ sĩ trái đất, cấp bảy là kỵ sĩ không gian, nhưng cấp mười lại được gọi là cấp kỵ sĩ thần. Công pháp tu luyện kỵ sĩ không gian cấp bảy, sức hấp dẫn của nó không cần phải nghi ngờ.
- Tiểu nguyệt em cũng muốn có mà.
Nhìn ánh mong muốn của Tàn nguyệt, Hàn phong tuyết mở lời.
- Thiếu gia, tiểu nguyệt không cần.
Hàn Phong Tuyết trịnh trọng nói:
- Tiểu nguyệt, ta từng nói muội là muội muội của huynh, muốn tức là muốn, đừng giấu huynh, huynh nhất định sẽ giúp muội lấy được, để cho em trở thành kỵ sĩ mạnh nhất.
- Ba mươi vạn.
Âm thanh đột ngột vang lên, đại sảnh nhất thời im lặng. đưa ra giá là một chàng trai mặc trang phục truyền thống, ánh mắt như chim ưng, bộ dạng kiêu ngạo, thoạt nhìn đã biết là con cháu nhà quý tộc.
- Ba mươi vạn.
Lần này là một lão già gầy nhom nói, bên cạnh là một thiếu nữ kỵ sĩ cải trang. Có thể thấy vì cô ta mà mua món đồ đó.
- Ba mươi vạn. chàng trai mắt chim ưng cao giọng.
- Ba mươi vạn. lão già ốm nhom vẫn kiên định không chút kinh ngạc.
- Bốn mươi vạn, bốn mươi mốt vạn. cuộc đua giá cả giữa hai người không ngừng được nâng lên.
Nét cười trên mặt Hoa thúc ngày càng rõ nét
- Năm mươi vạn. Nói xong giá, chàng trai mắt chim ưng tiếp tục nói:
- Tôi là con cuả bá tước Trương Hạo ở đế đô, không biết tiền bối có thể cho chút thể diện.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong ngữ khí không có lấy một chút tôn trọng.
- Năm mươi mốt vạn. lão già gầy nhom tiếp tục nói giá không thèm để ý đến hắn ta.
- Haiz. Sắc mặt của chàng trai mắt chim ưng trở nên u ám.
- Sáu mươi vạn. - Âm thanh vang lên không đúng lúc, ánh mắt của tất cả mọi người một lần nữa nhìn nhau, mặt Hàn Phong Tuyết không chút biểu cảm, không chút để tâm những ánh mắt đang phóng về phía mình.
- Thì ra là một chàng trai, không biết là con cháu của nhà nào, tuy nhiên xem cách ăn mặc không giống quý tộc. Mọi người trong đại sảnh đều ồn ào phỏng đoán. Lão già gầy nhom cũng kinh ngạc nhìn Hàn phong tuyết, đồng thời cũng không tiếp tục trả giá. Chàng trai mắt chim ưng lại trừng mắt căm tức nhìn Hàn phong tuyết, tuy nhiên lại ngồi xuống đổi sang nụ cười mờ ám, đồng thời cũng không tiếp tục trả giá. Nhìn thấy không có ai tiếp tục trả giá, Hoa Nghiên cười nhẹ:
- Nếu đã không có ai trả giá, vậy thì quyển sách quý này sẽ thuộc sự sở hữu của vị tiểu huynh đệ kia, tiểu huynh đệ mời ra sau sân khấu , nói rồi đi ra sau sân khấu.
Hàn phong tuyết lần nữa ra sau sân khấu, Hoa thúc cười nói:
- Tôi nói rồi vị huynh đệ này không phải người thường, không ngờ bị tôi nói trúng rồi. tiểu huynh đệ dùng tiền mặt hay dùng thẻ.
Hàn phong tuyết trả lời:
- Tôi không có tiền.
Hoa nghiên nhăn mày:
- Vị tiểu huynh đệ này không phải đang đùa đó chứ, sao một chút cũng không tức cười vậy. - Lời nói có mùi uy hiếp.
Hoa thúc nhăn mày nói:
- Này Hoa Nghiên, nếu anh bạn này có thể có cách khác thì sao.
Hàn phong tuyết chỉ lạnh lùng nhìn Hoa nghiên một cái, lời nói ban nãy của cô ta khiến ấn tượng của Hàn phong tuyết về cô ta lập tức tan vỡ. Ngược lại thì ấn tượng với Hoa thúc lại tốt lên không ít.
- Hoa thúc, không biết cháu có thể gọi chú như vậy.
- Có thể.
Hàn phong tuyết đưa tay phải ra, nói:
- Cháu muốn đấu giá cái này, chú Hoa chú xem có đủ không?
Vừa nói trong tay trong tay lại xuất hiện một cây hà thủ ô, tuy nhiên độ lớn của nó gấp 4 lần độ lớn của cây vừa nãy. Nhìn thấy độ lớn của cây hà thủ ô.
"Hà thủ ô năm mươi vạn năm, ít nhất là năm mươi vạn năm." Hoa thúc trực tiếp kêu lên, sự kích động trong lòng không cần nghĩ cũng có thể biết. Hà thủ ô đến bậc nghìn năm thế này, một lần lại một lần đơn giản đến thế nhưng mỗi lần tăng lên nghìn năm lại không đơn giản. Hà thủ ô năm mươi nghìn năm được xem như là vật phẩm bán đấu giá lớn nhất cũng khó có thể đấu giá lại quý giá đến vậy.Hoa thúc hưng phấn nói:
- Hoàn toàn đủ, rất đủ là khác. Vị tiểu huynh đệ này yên tâm, chúng tôi sẽ bán ra với giá tốt nhất.