Nghịch Thiên Kỹ

Chương 38

Giọng Hàn Phong Tuyết không quá lớn nhưng lại có một sức hút vô hình. Thời gian lúc này dường như đã dừng lại, những người xung quanh đã quên cả hoan hô reo hò, vô số ánh mắt mang theo đủ loại sắc thái nhìn về hướng cậu, một bóng dáng bình thường dường như trong một khắc đã trở lên cao lớn hơn hẳn, thậm chí có một vài thiếu nữ đã động lòng xuân.
Thiếu nam mấy ai không trọng nghĩa, thiếu nữ mấy kẻ chẳng hoài xuân. Một người có sức mạnh to lớn lại có tinh thần vì bằng hữu, vì huynh đệ mà trả giá hết thảy, đủ để thấy được sự tôn trọng, thấy được sự ái mộ rồi.
“ối”, một tiếng kêu phá tan không khí tĩnh lặng lúc này. Âm thanh như biển động nổi lên, mọi người xung quanh bắt đầu lên tiếng ủng hộ Hàn Phong Tuyết, ủng hộ tình huynh đệ.
-Vị học viên này, xin tuân thủ quy tắc trận đấu, người ngoài không được can thiệp vào trận đấu. – một giọng nói không hợp lúc vang lên.
Hàn Phong Tuyết quay người nhìn về hướng trọng tài, không ngờ nhân tính có thể biến chất đến vậy, có thể vô sỉ như thế.
-Cút đi, người khác vừa nhận thua mà tên đó còn liên tục ra tay sát hại, ngươi và hắn lúc đó chết ở đâu thế. – Có người nhịn không được mà chửi mắng.
Sắc mặt của vị trọng tài có chút hơi đỏ, hắn đương nhiên biết rõ sự thực như thế nào, nhưng hắn lại có quen biết đại ca của kỵ sĩ thiếu niên này, lại càng biết thân phận của y, cho nên hắn xem nhẹ nhân cách bản than mà thiên vị thiếu niên. Nếu như không có sự xuất hiện của Hàn Phong Tuyết, sự tình cũng sẽ kết thúc qua loa, bởi sẽ chẳng có kẻ nào tự nhiên vì một người chết vô dụng mà đắc tội với một vị bá tước quền thế. Thế nhưng, sự xuất hiện của Hàn Phong Tuyết lại phá vỡ tất cả, mọi người đều khát khao trở thành anh hùng, sùng bái anh hùng, mà hôm nay Hàn Phong Tuyết lúc này thật sự là một anh hùng.
-Có chuyện gì vậy? – Lúc này Tiết Hằng đã đi đến hỏi 
Mọi người tinh thần phẫn nộ ai cũng tranh nhau kể lại đầu đuôi sự tình, còn vị trọng tài lại lặng lẽ cúi thấp đầu xuống. 
Kinh ngạc nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, Tiết Hằng nhẹ nhàng nói: “Việc này hai bên đều có chỗ sai”. Sau đó chỉ vào Hàn Phong Tuyết nói: “Ngươi mặc dù vi phạm quy tắc, nhưng niệm tình ngươi vì muốn cứu ngườinên có thể bỏ qua”. Lại quay sang hướng kỵ sĩ thiếu niên nói: “Còn ngươi, tước bỏ tư cách dự thi, đồng thời từ nay về sau các trận đấu của học viện ngươi đều không có quyền tham gia”. Cuối cùng quay người nói với trọng tài: “Ngươi, đi theo ta.”
Hàn Phong Tuyết gật đầu, Tiết Hằng có thể làm đến bước này đã coi như là không tồi rồi, cậu cũng không muốn vướng vào quá nhiều chuyện.
Còn thiếu niên kia cũng chỉ có thể im lặng nhìn Hàn Phong Tuyết một cái đầy thù hằn.
Hàn Phong Tuyết đỡ Lãnh Vô Nhai đi về ký túc xá.
-Thiếu gia, - Chỉ thấy Tàn Nguyệt chạy nhanh đến hưng phấn nói: - Thiếu gia, thì ra huynh mạnh như vậy. – Sống trong học viện đã hơn một tháng, Tàn Nguyệt đã không còn là một con chim non ngây thơ nữa rồi, đối vối sự mạnh yếu của thực lực cũng hiểu rõ không ít. Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng đánh bại kỵ sĩ cưỡi tam cấp ma thú, Tàn Nguyệt dĩ nhiên sẽ vô cùng vui mừng.
-Tiểu Nguyệt à, chỉ cần muội tu luyện thật tốt, sớm muộn cũng sẽ có ngày vượt qua ta. – Hàn Phong Tuyết cười nói
-Vâng. –Tàn Nguyệt gật đầu cười rồi mới rời đi.
-Người thân của ngươi sao?- Lãnh Vô Nhai nhìn thấy hai người thân mật như vậy, ngưỡng mộ hỏi.
-Cô gái này là do ta cứu được trên đường, có điều bây giờ là muội muội của ta.- Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng đáp.
Lãnh Vô Nhai có chút suy tư.
-Thật không ngờ Tuyết Phong nhà chúng ra không những thực lực mạnh, lại còn rất lương thiện. – Tề Vũ nói đùa.
Đến đêm, vết thương của Lãnh Vô Nhai được trị liệu đơn giản đã có thể tự do hành động.
-Có thể cùng ta đi ra ngoài không? – Lãnh Vô Nhai nói với Hàn Phong Tuyết. Hôm nay Hàn Phong Tuyết vì chăm sóc Lãnh Vô Nhai cũng không đến Long Phụng tề vũ.
-Đương nhiên , -Hàn Phong Tuyết gật đầu đáp.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống người của hai thiếu niên, hai người ngồi bên đầu cầu, thấp giọng nói chuyện.
-Ngươi thật sự coi ta là huynh đệ sao? – Lãnh Vô Nhai nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong Tuyết hỏi.
-Ngươi có nghĩ thế không?-Hàn Phong Tuyết hỏi lại.
Lãnh Vô Nhai cười khổ một tiếng rồi ưu tư hỏi:
-Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, ta vốn chẳng có gì cả, hơn nữa còn là một phế vật vô dụng, nếu như không có ngươi, hôm nay dù ta có chết trên sân cũng sẽ không có người nào hỏi đến.
-Ngươi sao lại nghĩ như thế, ngươi và Tề Vũ đều là người ta quan tâm.
-Trước hết ngươi hãy nghe ta kể một câu chuyện cũ, - Lãnh Vô Nhai rơi vào hồi ức sâu đậm, nói: -Ta sinh ra trong một gia tộc võ giả suy tàn, tổ tiên của ta là người của Võ Thần đế quốc, cho nên người trong gia tộc bọn ta đều có thiên phú võ giả phi thường nhưng lại không có thiên phú nào khác. Người trong gia tộc ta từ trước đến nay không dám quên đi tổ huấn, giữ vững một lời thề, để sự nghiệp võ giả này một lần nữa ở trên đại lục mà vinh quang vẻ vang. Thế nhưng công pháp của gia tộc sớm đã thất truyền, chỉ còn lại một vài võ kỹ cấp thấp, vì cái gọi là lời thề này, đời này qua đời khác cố gắng nỗ lực cũng vẫn không có ai có thể đột phá cảnh giới võ tông. Huyết mạch của tổ tiên lưu lại khiến người của gia tộc bọn ta ai cũng là một người cứng cỏi, không có một người nào khuất phục trước vận mệnh, trong tối tăm mà tìm kiếm vô số năm tháng, nhưng lại đổi lấy một kết cục hủy diệt. Chính vì có một người trong gia tộc tính khí ngông cuồng mà cùng một gia tộc cường đại khác kết oán, mọi người ai cũng không hề giải thích hay nhận lỗi. Đó là vào một buổi tối của ba năm trước, lúc ta trở về đến gia tộc đã thấy khắp mặt đất toàn là thi thể, cha, mẹ, trưởng bối của gia tộc toàn bộ nằm trong vũng máu. Ta vô lực, chỉ biết liều mình lắc thi thể của cha mẹ, không ngờ cha ta đột nhiên hồi quang phản chiếu, nắm lấy tay ta nói: “Cha không cam tâm, cha không cam tâm, Vô Nhai, con nhất định phải hoàn thành di nguyện của tổ tiên, bằng không cha chết cũng không nhắm mắt.” Nói xong, cha ta vĩnh viễn rời bỏ ta mà đi.
Lãnh Vô Nhai hai mắt đã đỏ hồng, rơi vào trong đau khổ cực độ, hét lên: 
-Thế nhưng ta phải làm thế nào, khi đó ta mới mười tuổi chỉ có thể dựa vào sự thương hại của người khác mà sống qua ngày, ngày đêm khổ luyện không ngừng cuối cùng trở thành một danh võ giả trung cấp, nhưng mà, điều này có thể thay đổi được gì, vẫn bị người khác xem thường , không có công pháp võ giả chân chính, ta không có khả năng đột phá đến võ tông, đạp vào cảnh cường giả của võ đạo đây.
Nói xong tất cả, Lãnh Vô Nhai lại chìm vào trầm mặc, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hàn Phong Tuyết yên lặng nghe Lãnh Vô Nhai nói, cậu phát hiện bản thân cũng vẫ coi là may mắn rồi. Cậu bắt đầu bái phục người trong gia tộc của Lãnh Vô Nhai, kiên trì cả nghìn năm, chỉ vì một lời hứa, cần bao nhiêu nghị lực và niềm tin mạnh mẽ.
“Thảo nào Vô Nhai lại lãnh đạm như vậy, âu cũng là bị ép buộc thôi”. Hàn Phong Tuyết trong lòng thở dài nói.
-Vô Nhai, ngươi có coi ta là huynh đệ không? – Hàn Phong Tuyết nghiêm túc hỏi.
-Lúc ngươi xuất hiện trong trận đấu nói ra câu đó thì ta đã biết, ta đời này đã có một người huynh đệ. – Lãnh Vô Nhai nghiêm túc trả lời.
Trong tay Hàn Phong Tuyết có một quyển thư tịch cổ, cậu liền đưa cho Lãnh Vô Nhai nói:
-Vô Nhai, ngươi hãy xem.
Lãnh Vô Nhai hiếu kỳ lật ra xem, nhìn một lát, bỗng nhiên đứng sững lại, toàn thân không ngừng run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng, nói không ra câu: “Võ....giả....công.... pháp”.
Hàn Phong Tuyết hoàn toàn có thể thiểu được tâm tình của Lãnh Vô Nhai, đợi chờ nghìn năm, mộng tưởng nghìn năm, kiên trì nghìn năm, một Lãnh Vô Nhai tuyệt vọng cuối cùng đã thấy được một tia sáng cuối đường, hắn có thể không kích động sao, hắn không nên kích động sao?
Bình Luận (0)
Comment