Nghịch Thiên Kỹ

Chương 44

Âm thanh mặc dù không quá lớn, nhưng cũng hấp dẫn được ánh mắt của những người trong học viễn giáo kỹ. Mọi người đều sôi nổi suy đoán xem người nào có thể lĩnh hội được thực lực của thiếu niên áo xanh, còn dám lên tiếng gọi người của đối phương là đồ con bò.

Một thiếu niên áo đen từ trong đám người đi ra, gương mặt trẻ tuổi lạnh lùng lãnh đạm, ánh mắt kiên nghị vững vàng, nhìn vào một nghìn người của học viện giáo kỹ nói:

- Còn ta muốn thử.

“Rì rầm” tiếng ồn ào từ tứ phía vang lên, một trong hai thiên tài của học viện cũng không đánh được, hắn lại nói là muốn thử, lẽ nào hắn tự nghĩ rằng có thể mạnh hơn Nhiếp Vân sao. Mặc dù có chút hoài nghi đối với thực lực của đối phương, nhưng có người vì học viện mà ra mặt, bọn họ chỉ có thể thầm cầu nguyện cho thiếu niên này chốn cho kỹ đừng có lộ mặt ra, nhưng để có thể chiến thắng đối thủ, không ai hi vọng gì đối với thiếu niên áo đen này.

- Hắn vẫn còn ngông cuồng như vậy - Lắc lắc đầu, Hàn Phong Tuyết thấp giọng nói. Thiếu niên đó không phải người nào khác, mà chính là Lãnh Vô Nhai. Mặc dù hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của thiếu niên áo xanh, nhưng tính cách của hắn là như vậy, con người cứng cỏi, không người nào có thể xỉ nhục được.

Hàn Phong Tuyết từ trong đám người bước tới, nói vào trong sân: 

-Vô nhai, để cho ta lên. - Đến đây cũng không phải là cậu muốn ra mặt, mà là vì cậu lo sợ Lãnh Vô Nhai sẽ bị thương, ai biết được thiếu niên áo xanh kia sẽ thẹn quá hóa giận.

Nghe thấy tiếng của Hàn Phong Tuyết, Lãnh Vô Nhai quay người lại, sự lãnh đạm trên mặt lập tức biến mất không còn chút nào, cười nói:

-Đại ca, huynh đã đến rồi, đương nhiên là để huynh lên. - Nói xong liền lùi về sau nhường chỗ cho Hàn Phong Tuyết.

“Là hắn”, lập tức có người nhận ra Hàn Phong Tuyết đến, đó là người mới đến khiến cho người xem chấn động mãnh liệt, chỉ cần nhìn thấy người trên sân đó, cho dù không nhận ra Lãnh Vô Nhai, nhưng Hàn Phong Tuyết thì lại ghi nhớ như vừa nhìn thấy. Tiếng thì thầm nổi lên khắp quảng trường, một người truyền mười người, mười người truyền trăm người, dần dần tất cả mọi người đều biết sự tích của Hàn Phong Tuyết, lúc này trên quảng trường lại sôi sùng sục, người của học viện Diệu Huy lại nhìn thấy hi vọng rồi, ý chí chiến đấu sục sôi, có thể sẽ trình diễn một màn vô cùng thần kỳ.

Bị Lãnh Vô Nhai và Hàn Phong Tuyết không xem vào đâu, sắc mặt của thiếu niên áo xanh không dễ coi cho lắm, vừa muốn mở miệng, lại thấy thiếu nữ áo đen Lãnh Thu Diễm chạy đến nói:

- Là ngươi, đúng là oan gia ngõ hẻm. - Sự việc ngày hôm đó ở trong tửu lầu nàng vẫn còn nhớ như in trong lòng, không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, e rằng để bọn họ lật tung đế đô lên để tìm cũng không tìm được. Không ngờ đối phương là người của học viện Diệu Huy, còn mình là học viên của học viện giáo kỹ, lúc này trong lòng có chút tự hào.

-Tiểu tử miệng lưỡi sắc bén nhà ngươi, thì ra ngươi cũng có chút khả năng này, cư nhiên chạy đến học viện Diệu Huy làm gì.

Nhìn thấy Lãnh Thu Diễm, Hàn Phong Tuyết cười nói:

-Cô sao lại chẳng có chút tiến bộ nào vậy, lại còn trang điểm như nam nhân bà bà thế.

Nghe thấy Hàn Phong Tuyết cười, mọi người xung quanh cũng cười theo.

Sắc mặt của Lãnh Thu Diễm chớp mắt đã tái nhợt đi, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ta sớm đã muốn xem xem, thực lực trên tay ngươi có giống công phu trên miệng ngươi không?

Hàn Phong Tuyết không để ý đến nàng, quay sang nói với thiếu niên áo xanh đang nhìn chằm chằm vào cậu:

-Ngươi muốn đánh với người mạnh nhất trong số chúng ta sao? Vậy ngươi lên đi, ta không chấp nhất với con gái. - Đích thực, vì thực lực của thiếu nữ áo đen, khiến cậu không có chút hứng thú nào.

-Tốt lắm, tốt lắm - Những người xung quanh cổ động nói, nghe ngữ khí của Hàn Phong Tuyết, dường như là chả thèm để ý tới sự có mặt của Lãnh Thu Diễm, nghe qua sự tích của Hàn Phong Tuyết, cứ cho là bọn họ thổi phồng chuyện này lên như vậy, nhưng dám nói ra những lời như thế chỉ có một nguyên nhân, có thực lực dũng mãnh.

Ba lần bảy lượt bị Hàn Phong Tuyết không xem ra gì, Lãnh Thu Diễm không kìm nén được cơn tức, cũng không cần làm thiếu nữ dè dặt nữa, gầm gừ nói:

-Ngươi muốn chết - Thủy nguyên tố bắt đầu ngưng tụ.

-Chờ chút, - Lại là thiếu niên áo xanh mở miệng nói. Nhìn thấy phản ứng của những người trong học viện Diệu Huy, hắn ít nhiều cũng có thể đoán ra được Hàn Phong Tuyết nhất định không đơn giản, bằng không những người này cũng sẽ không ôm hi vọng lớn như vậy.

-Cứ để ta lên. - Thiếu niên áo xanh đi lên trước vài bước.

-Không, ta nhất định phải tự tay giày vò tên hỗn đản này. - Lãnh Thu Diễm một chút cũng không có ý định thu tay lại.

-Không cần tranh giành, hai người các ngươi lên luôn một lượt đi. - Ngữ khí của Hàn Phong Tuyết vẫn bình thản như vậy, một chút sỉ diện cũng không để cho hai người này lấy 1 tý.

Xung quanh tức khắc vỡ òa, “ta là cỏ, tượng gỗ à, bò” có người không nhịn được la to.

Người của học viện giáo kỹ mặt ai cũng lạnh lùng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này cũng thật là ngông cuồng rồi”.

“BĂNG CHI NỘ VŨ”

Tính khí của Lãnh Thu Diễm vốn cứng cỏi, nghe thấy ngữ khí bình thản của Hàn Phong Tuyết như vậy, nàng không còn cách nào nhẫn nhịn được nữa, một thanh băng dài xuất hiện trong tay, ánh mắt hận thù quét thanh băng qua phía Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết không buồn động đậy, nhẹ nhàng nhìn thanh băng quét đến người mình, không ngờ đầu nhọn của thanh bắng dưới ánh mặt trời lại chói mắt như vậy.

Mắt nhìn thanh băng lại rơi xuống người Hàn Phong Tuyết, Hàn Phong Tuyết vẫn không di chuyển nửa bước. Nhiều người trợ mắt há mồm, “Không phải là bị mĩ nữ mê hoặc rồi đó chứ, ta choáng, hại ta ôm hi vọng lớn như vậy đối với hắn”, có người trong lòng đã thầm nghĩ. Nhưng người đã chính mắt nhìn thấy cảnh Hàn Phong Tuyết cứu Lãnh Vô Nhai lại không nhĩ như vậy, bọn họn đã từng nhìn thấy Hàn Phong Tuyết chỉ cần lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt Lãnh Vô Nhai.

Thiếu niên áo xanh nhìn thấy như vậy, nét mặt lộ ra một ý cười tàn nhẫn, băng chi nộ vũ, đây được xem là bản lĩnh của gia đình Lãnh Thu Diễm, dù cho hắn ở cự li gần như vậy cũng không có cách nào tránh được, Hàn Phong Tuyết chỉ có thể dốc sức mà chống đỡ thôi, lấy thực lực giáo kỹ chống đỡ kỹ năng, đây chẳng phải đi tìm cái chết thì là gì.

Ba người trong ký xá Lãnh Vô Nhai cũng đứng đó, bọn họ một chút cũng không lo lắng cho Hàn Phong Tuyết, Lãnh Vô Nhai biết, Hàn Phong Tuyết có thể đối phó với loại tấn công này, chí ít cũng có mười loại phương pháp.

Trong mắt Lãnh Thu Diễm lộ ra một tia châm biếm, “Ngươi đúng là người chỉ biết công phu nói mồm thôi, nhìn được nhưng không dùng được”. Có điều ngay lập tức, biểu tình của nàng ngưng lại.

Chỉ thấy Hàn Phong Tuyết đơn giản nhấc tay lên một cái, xuất hiện một màn sương vô cùng thần kỳ, thanh băng quét tới hướng cậu bị dừng lại trong tay cậu, hơn nữa tay cậu cũng không có một chút lay động nào, Lãnh Thu Diễm dùng toàn lực trên người cũng không có cánh nào lấy được thanh băng ra.

“Rào” một tiếng nước chảy vang lên, những người ở đây đều đứng thừ người ra, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mắt, kỹ năng băng thanh được tạo thành do nguyên tố kết tụ lại, mà lại bị sức nóng trên tay Hàn Phong Tuyết truyền ra khiến băng chảy thành nước. Người nào người nấy miệng há hốc, giống như nhìn thấy một cảnh khó mà tin được. “Hắn đã thật sự dùng tay tiếp nhận kỹ năng, hắn làm sao lại có thể làm được điều đó, đây thật quá thần kỳ mà”.

Chỉ có Lãnh Vô Nhai biết Hàn Phong Tuyết tại sao lại làm được như vậy, lấy kỹ năng mà tiếp xúc với kỹ năng đương nhiên không tránh khỏi được bị thương, nhưng nếu lấy trung cấp võ giả cộng thêm kình khí lại phối hợp với lực nguyên tố giáo kỹ, như vậy thì tất cả đều không thành vấn đề.

“Tốt lắm”, cũng không biết ai hô lên một tiếng, cả quảng trường lập tức bùng nổ ra những tiếng hò hét như sấm dậy. “Sĩ khí lại sục sôi rồi, cảm giác này thật là quá sảng khoái”.

-Có cần đánh nữa không? - Hàn Phong Tuyết lơ đễnh hỏi.

Lãnh Thu Diễm lập tức cảm thấy thực lực vì cái hành động của tên ngông cuồng kia mà tụt đi rất nhiều, mặc dù chiến lực của nàng không thể ảnh hưởng tới tên kia một chút nào, nhưng nhìn thấy Hàn Phong Tuyết đứng trước mặt, nàng thật không thể tin nổi, nàng phát hiện, khoảng cách giữa hai người thật sự chênh lệch rất lớn.

- Xem ra ta thực sự phải đi khỏi đây rồi, phải tự kiểm điểm thật tốt. - Lãnh Thu Diễm cười khổ nói. Sau khi nghĩ thông, ánh mắt nhìn Hàn Phong Tuyết cũng không còn chút thù oán nào, tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Hàn Phong Tuyết mỉm cười, thật không ngờ cô gái lạnh lùng này cũng là một người rất thông tuệ. 

Ánh mắt của thanh niên áo xanh nhìn Hàn Phong Tuyết bắt đầu có chút cảnh giác, bản thân hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu là hắn, cũng không biết ứng phó với chiêu mà Lãnh Thu Diễm tung ra thế nào, nhưng đối với Hàn Phong Tuyết dường như là quá dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment