Nghịch Thiên Kỹ

Chương 47

Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết bị đánh nằm trên mặt đất, thanh niên cuối cùng cũng thở phào như trút được gánh nặng, từ từ hạ xuống, hắn không ngờ được là Hàn Phong Tuyết lại khó đối phó như vậy, cả mấy lần đều bị cậu kéo xuống khỏi lưng diều hâu, cũng may là hắn thận trọng cẩn thận, bằng không ai chết trong tay ai vẫn còn chưa biết được. Nhưng càng như vậy, càng không thể để cho Hàn Phong Tuyết sống sót. Hắn và cha hắn rất giống nhau, đều là kẻ chém giết rất quyết đoán, muốn kết thúc mọi thù hận, vậy thì không thể nào giữ lại mầm họa, huống hồ mầm họa này tuyệt đối không phải là nhỏ. Kéo trường thương chầm chậm đi đến chỗ Hàn Phong Tuyết, trường thương tiếp xúc với mặt đất phát ra những bông hoa lửa nhỏ xíu, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, nói:

-Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết chọn con đường nào, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta.

-Ca, để đệ, đệ muốn đích thân giết chết tên hỗn đản này. - Trong tay thiếu niên cũng xuất hiện một thanh trường thương, mặt mày hung dữ đi đến chỗ Hàn Phong Tuyết.

-Được, - Hắn chắc chắn rằng Hàn Phong Tuyết bị trúng một đòn tấn công của diều hâu chắc hẳn sẽ bị trọng thương, đệ đệ hắn nhất định sẽ không có nguy hiểm gì.

Thiếu niên dường như không thể chờ đợi được nữa, lập tức muốn giết chết Hàn Phong Tuyết khiến cho học viện không còn chút thể diện nào nữa. Hắn đi đến bên cạnh Hàn Phong Tuyết nói:

-Ngươi chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay phải không?

5 mét, 4 mét, 3 mét, Hàn Phong Tuyết bật cười, cười đến rạng rỡ, cậu biết mình chỉ còn một cơ hội này, không thành công thì cũng thành nhân.

Thiểm thước nhanh chóng được phát động, hỏa vụ bắn ra, lúc cậu bị diều hâu đánh trúng trong chớp mắt cậu đã sử dụng một lần thiểm thước, mặc dù bị đánh trúng nhưng nhiều nhất cũng chỉ chịu ba thành lực đạo của diều hâu, lại thêm phòng thủ của cậu tất cả đều tập trung tại đó, cho nên cậu chỉ phải chịu một chút thương tổn nhẹ.

-Cẩn thận,- Thanh niên sợ hãi hô lên.

Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi, một cánh tay lớn đưa lên bóp chặp cổ của thiếu niên, khiến hắn treo lơ lửng trên không trung.

-Mau thả người, - Thanh niên quát Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết lạnh lùng nhìn thanh niên kia một cái rồi cất tiếng nói: 

-Thả hắn ra ư, thả hắn ra rồi ta còn giữ được mạng sao, nếu như ngươi không muốn nhận xác của hắn, thì chớ có làm loạn, đợi ta an toàn rồi tự nhiên sẽ thả hắn ra.

-Ta dựa vào cá gì mà tin ngươi.

-Vì ngươi không có quyền lựa chọn.

Thanh niên ngẩn ngơ nhìn theo Hàn Phong Tuyết, hắn thật sự là không có lựa chọn nào khác, hắn lấy tính mạng của Hàn Phong Tuyết đổi lấy tính mạng của đệ đệ hắn có đáng hay không? “Tên hỗn đản đáng chết, hắn tại sao lại không có chuyện gì." - Thanh niên thầm nghĩ.

Hàn Phong Tuyết gọi Tiểu Điêu đến, đem theo thiếu niên kia bay lên không trung. Sau đó quay lại nói với thanh niên:

-Đến học viện Diệu Huy ta sẽ thả người. Nhưng mà, mối nhục ngày hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần.

Thanh niên lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Hàn Phong Tuyết đang đưa đệ đệ hắn rời khỏi, đến khi thân ảnh của Hàn Phong Tuyết biến mất hắn mới cưỡi diều hâu đuổi đến học viện Diệu Huy.

Về đến học viện Diệu Huy, Hàn Phong Tuyết cũng không nuốt lời thả thiếu niên kia ra, cậu cũng không muốn gây thêm rắc rối nữa, trước đó không dùng thực lực nhất định giết chết con trai bá tước kia thật là một lựa chọn tối om nhất trong cuộc đời cậu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cậu tin rằng chỉ cần cậu cẩn thận một chút, bọn họ chắc chắn không dám ở trong học viện này mà gây sự với cậu. Nhìn thấy sắc mặt tái mét của thiếu niên, Hàn Phong Tuyết lắc đầu nói:

- Loại phế vật như ngươi, giết ngươi cũng chỉ làm bẩn tay ta. - Nói xong Hàn Phong Tuyết quay người rời khỏi, còn thiếu niên vì căm phẫn mà toàn thân run rẩy.

Trở về ký túc, việc đầu tiên là Hàn Phong Tuyết đi tìm Ngao Vân Tinh để hỏi thăm cụ thể tình hình của hai huynh đệ kia, đây là nguyên tắc của cậu “Có ân ắt trả, có thù ắt báo”.

.............

Đêm xuống, trong một gian phòng ở Long Phụng Tề Vũ, Hàn Phong Tuyết trán đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hớn hở, cảm nhận được hỏa nguyên tố đang chuyển động, cậu cảm thấy bản thân mình cũng là một viên trong đó, Hàn Phong Tuyết phát hiện mình đã rất thích nghề hỏa phu này, nếu đổi lại là trước đây, có lẽ bản thân cậu cũng sẽ cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường.

-Phong Tuyết à, ta muốn nhờ con một chút, con giúp ta mang mấy khay thức ăn này đưa đến bàn của tiểu thư ở đằng đó, tiểu thư và mấy vị bằng hữ đang ở tầng ba phòng số ba phía nam. - Cụ già đi đến bên cạnh Hàn Phong Tuyết.

-Vâng, Chu bá bá,- Hàn Phong Tuyết sảng khoái đáp ứng ngay, tiếp xúc một năm, cậu và những người ở hậu viện đều rất quen thuộc thân thiết, Chu bá bá ở bên cạnh là một trong những người chuyên phụ trách làm đồ ăn.

Đây là lần đầu tiên lên lầu ba, Hàn Phong Tuyết chỉ có thể cảm thán sự giàu có của Long Phụng tề vũ. Tìm đến phòng số 3 phía nam, Hàn Phong Tuyết đẩy cửa đi vào. Lúc này tiểu ma nữ đang cùng mấy vị bằng hữu quý tộc xấp xỉ tuổi cậu vui vẻ trò chuyện, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết đi đến, tiểu ma nữ hơi sững sờ một cái rồi cất giọng nói:

-Tiểu tử, sao lại là ngươi.

-Tiểu thư, Chu bá bá ông ấy có nhờ tôi, cho nên tôi giúp ông ấy mang đồ ăn lên đây. - Hàn Phong Tuyết lên tiếng trả lời.

Mấy vị thiếu niên quý tộc lúc này cũng nhìn Hàn Phong Tuyết bằng ánh mắt xem thường, một người trong số đó khịt mũi, cất giọng chán ghét nói:

-Nhạc Linh, đây là ai thế, sao mà toàn thân đều bốc mùi hôi thối thế này, hắn ở đây chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta sao? - Hắn nói xong, những người khác cũng gật đầu ủng hộ.

Hàn Phong Tuyết cũng không vì chuyện này mà tức giận, đối với dạng con cháu quý tộc này, cậu sớm đã quen rồi, trừ khi biểu hiện của bọn quý tộc này vô cùng thái quá, còn bọn chúng không động đến cậu, cậu cũng không để ý đến chúng. Tiểu ma nữ cất tiếng giải thích:

-Hắn là thằng hầu nhỏ ở hậu viện. - Sau đó quay sang nhìn Hàn Phong Tuyết nói -Đem đồ ăn đặt lên bàn, rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Hàn Phong Tuyết cũng không nói gì thêm, chỉ mang đồ ăn đặt lên trên bàn, đột nhiên trên cổ tay có một luồng lực lớn truyền đến, nhìn thấy khay đồ ăn đổ sang bên trái, Hàn Phong Tuyết vội vàng dừng lại, sử dụng kình lực lật khay đồ ăn trở lại, nhưng cái khay vẫn lắc lư làm một chút nước sốt của đồ ăn trong khay bắn vào người thiếu niên bên phải. Hàn Phong Tuyết cười lạnh một tiếng trong lòng, “tự làm tự chịu”, cậu nhìn thấy rõ ràng, tay phải của thiếu niên này vãn có ý muốn động thủ, tiếp theo cổ tay truyền đến một luồng lực lớn, hiển nhiên là hắn cố ý làm vậy, tưởng rằng sẽ làm cho Phong Tuyết mất mặt, ai ngờ Hàn Phong Tuyết lại giữ được, khiến cho thức ăn bắn lên người hắn.
“Xem ra bên trong những người này cũng không phải hòa nhã như vẻ bên ngoài”.

Thiếu niên bị đồ ăn bắn lên y phục tức giận đập bàn, quay ra quát mắng Hàn Phong Tuyết:

-Cái tên khốn nhà ngươi, làm bẩn quần áo của thiếu gia ta, ngươi đúng là muốn tìm cái chết mà. - Nói xong liền đánh một trưởng vào Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết lui về sau một bước, nhẹ nhàng tránh dược một trưởng của thiếu niên kia, lạnh lùng nhìn thiếu niên một cái. Thiếu niên bị ánh mắt lạnh lùng của Hàn Phong Tuyết làm cho trong người hắn tự dưng xuất hiện một loại cảm giác như đang bị rơi xuống một hố băng lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên chột dạ, quay sang nói với tiểu ma nữ:

-Nhạc Linh, đây chính là hạ nhân của Long Phụng tề vũ sao, hôm nay muội không nói rõ chuyện này, biển hiệu bốn chữ vàng Long Phụng tề vũ e cũng chỉ còn là tro bụi mà thôi.

Mọi người ai nấy đều tranh nhau chỉ điểm, sắc mặt của tiểu ma nữ thật không dễ nhìn chút nào, trừng mắt nhìn Hàn Phong Tuyết cất tiếng giận dữ:

-Lấy tiền lương một năm của ngươi để bồi thường cho Lam thiếu gia.

Nói xong lại quay sang nhìn thiếu niên kia nói:

-Không biết như vậy đã đủ hay chưa?

-Tất nhiên là không đủ, loại con hoang thấp kém như hắn thì một năm có thể kiếm được mấy đồng, hắn đền bù nổi sao, cái tay đó của hắn làm bẩn y phục của ta vậy thì ta muốn cái tay đó của hắn - Lam thiếu niên lạnh lùng nói.

Hàn Phong Tuyết gân xanh nổi lên đầy mặt, nếu đơn giản chỉ là chửi cậu một hai câu thì cậu có thể chịu nhịn được, nhưng Lam thiếu đã mạo phạm cậu, nói cậu thấp kém, lại nói cậu là con hoang. Nghĩ đến sư phụ vẫn còn ở tửu lầu, cực lực nhẫn nhịn bao nhiêu năm, Hàn Phong Tuyết trong lòng cười lạnh: “Ngươi muốn tay ta, vậy thì ta cũng không khách khí nữa”. Tiểu ma nữ cũng nhíu mày vẻ không hài lòng, nói với thiếu niên:

-Lam thiếu gia, ngài việc gì phải làm quá lên như vậy, không có tay, hắn lấy gì để sống đây, hay là đổi sang thứ khác đi.

-Nực cười, một tên hạ nhân thấp kém lại muốn ngang ngược trên đầu ta, một cánh tay quá lắm sao. Hắn lấy gì để sống không phải việc của ta, nếu không phải vì nể mặt muội là chủ nhân của tửu lầu này, ta đã trực tiếp động thủ với hắn rồi. Còn lựa chọn như thế nào thì đấy là ở muội, không muốn chuyện này đồn ra ngoài làm mất mặt tửu lâu thì muội hãy cân nhắc kỹ đi

Mấy người xung quanh cũng không nói thêm vào, mặc dù cũng hứng thù muốn xem tình hình tiếp diễn thế nào. Tiểu ma nữ trầm tư một lát, sau đó hạ quyết tâm nói:

-Lam thiếu gia đã muốn làm như vậy, vậy ta cũng không còn cách nào khác, ta giữ thể diện cho ngươi. - Chẳng qua là gia tộc của nàng đang cầu cạnh gia tộc của thiếu niên này, bằng không thiếu niên này cũng không giám ngông cuồng như vậy.

Quay người sang nhìn Hàn Phong Tuyết, khuôn mặt lạnh lùng không một chút cảm tình nào, thiếu niên này không những muốn tay của Hàn Phong Tuyết, quan trọng nhất là hắn còn muốn làm xấu mặt nàng.

-Ngươi đã không cẩn thận như vậy, cũng không trách ai được, có trách thì trách ngươi sinh ra đã thấp kém thôi. - Tiểu ma nữ nói một câu như tuyên bố cho cái chết của Hàn Phong Tuyết. Nàng cũng không biết lúc nói ra câu này, trong lòng Hàn Phong Tuyết cũng âm thầm tuyến bố cái chết cho nàng.

Hàn Phong Tuyết vốn cho rằng vì được sinh ra trong gia đình quý tộc nên tạo cho nàng tính cách hống hách ngang ngược hằng ngày là điều khó tránh được, mặc dù thường xuyên bị nàng ngược đãi, nhưng thật ra Hàn Phong Tuyết cũng không trách nàng, mà còn coi nàng như bằng hữu của mình. Nhưng bây giờ, Hàn Phong Tuyết mới nhìn rõ bộ mặt khác của nàng, lạnh lùng vô tình, vì thể diện mà không tiếc hi sinh tính mạng của người khác, từ lúc này trở đi, hai người sẽ không còn là bạn bè nữa, mà là kẻ thù.
Bình Luận (0)
Comment