“Bành”, âm thanh lớn truyền ra, hai nắm đấm của Hàn Phong Tuyết và Hà Thế Viễn gặp nhau, các nguyên tố bắt đầu vùng lên tàn sát điên cuồng.
“ Đạp, đạp,...” , Hà Thế Viễn lui về bên mép của võ đài mới có thể đứng vững, khóe miệng tràn ra máu tươi, những người nhìn một cách tỉ mỉ còn có thể phát hiện ra hai nắm đấm của hắn đang run rẩy. Trái lại, Hàn Phong Tuyết sắc mặt không đổi, oai phong ngạo nghễ, như núi cao, như tháp sắt, sừng sững bất động.
Trong lòng người của ba đại thế gia ồ lên một tiếng, lập tức nghĩ tới hai từ: "Yêu nghiệt". Không sai, chính là yêu nghiệt, một tên tiểu tử mười bốn tuổi lại có thể dùng nắm đấm đánh bại được một Hà Thế Viễn tu luyện giáo kỹ bao lâu nay, ôn hòa nhàn nhã, không hề có một chút chấn động, rõ ràng có thể nhận thấy khoảng cách của hai người vô cùng lớn, vậy nên ngoài hai chữ yêu nghiệt ra, còn có thể dùng cái gì để hình dung được về Hàn Phong Tuyết nữa đây.
Mọi người xung quanh hai mắt tròn xoe, “ Hắn như vậy mà lại có thể đối đầu với đệ nhất thiên tài của Hà gia, hắn chỉ mới tầm mười bốn tuổi thôi mà.”
Cố gắng hết sức khống chế để không cho nội tạng bên trong mình quay cuồng, Hà Thế Viễn phun ra từng chữ: “ ta không như ngươi”. Nói xong quay mình bước xuống võ đài, nhịn không được mà phun máu ra ngoài, khiến cho mặt đất bị nhuộm thành màu đỏ.
Hà gia vội vàng gọi người tới đỡ Hà Thế Viễn, quay lại nói với Tống gia và Lưu gia: Người này có thiên phú bẩm sinh, Hà gia ta đã tận lực rồi, bây giờ chỉ có thể mời hai vị công tử Lưu gia ra tay. Vốn định khoe khoang xuất đầu lộ diện, không ngờ Hà gia hiện nay lại phải tình trạng như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới kết cục này.
Trong lòng Lưu Vẫn cười khổ, nói:
- Ngươi cho rằng ta không muốn để hai vị công tử ra tay hay sao, nhưng Lưu gia chủ đã dẫn theo mấy người con của mình ra bên ngoài bàn chuyện quan trọng rồi, ta làm gì có cách nào. "Nếu không, vừa rồi làm gì có chuyện đến lượt Hà gia lên đài." - Đương nhiên câu phía sau này không thể nói ra được, chỉ là tìm một cái lí do để qua loa lấy lệ.
- Là tên tiểu tử nào ngông cuồng như vậy, khiêu khích nhân tài của tam đại thế gia chúng ta. - Âm thanh rõ ràng vang lên, mang theo sự ngang ngược truyền đến tai của mọi người.
- Là Lưu gia chủ, Lưu thiếu gia cùng với công tử và tiểu thư tới rồi. - Không biết ai đã hô lên một tiếng.
Năm người từ trong đám đông bước ra, người dẫn đầu thần kỳ bay lên trên võ đài, chính là Lưu Ngọc Thanh.
“ Xem ra ngươi sống rất thoải mái”. Hàn Phong Tuyết nhìn Lưu Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng trong lòng, hận không thể ngay lập tức cầm cây gậy đánh ngay vào huyệt chết của hắn. Nhìn năm người bước tới, Lưu Vẫn cung kính đi tới bên Lưu Ngọc Thanh, nói thì thầm vài câu vào trong tai hắn , nói xong, thần sắc của Lưu Ngọc Thanh nghiêm túc lên rất nhiều.
Hai vị gia chủ nhà Tống, Hà cũng chắp tay cung kính chào Lưu Ngọc Thanh, mặc dù hiện nay trong thành gọi là tam đại thế gia, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rằng, hai nhà Tống, Hà đã không còn thế lực như Lưu gia nữa, Lưu gia mới là lão đại của phong thành.
Vừa bước tới, cặp mắt của mấy người ngay lập tức nhìn về phía Hàn Phong Tuyết đang đứng trên đài, ban đầu vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ khi nhìn một cách kĩ lưỡng, sắc mặt của Lưu Tú và Lưu Thành Long liền biến đổi, kinh ngạc kêu lên:" Là hắn." - Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lưu Tú, còn đâu bộ dạng ngang tàng lúc trước.
-Sao, ngươi quen biết hắn sao?. - Lông mày của Lưu Ngọc Thanh khẽ nheo lên, hướng về hai người hỏi.
- Vâng, gia gia, hắn chính là người năm trước con và Tú Tú gặp ở tửu lâu. Lưu Thành Long nhớ lại cảnh tượng gặp Hàn Phong Tuyết năm đó, đến bây giờ vẫn còn rùng mình sợ hãi.
- Đúng, lại là hắn, hèn chi hắn dám đến khiêu khích tam đại thế gia. - Lưu Ngọc Thanh cũng có chút bất ngờ, lúc Lưu Thành Long quay về liền đem chuyện ở quán rượu kể lại cho ông nghe, sau đó ông cũng ngay lập tức cho người đuổi theo tìm hiểu tung tích của Hàn Phong Tuyết, nhưng lại không thể nào tìm ra, không ngờ sau một năm, hắn lại dám xuất hiện một lần nữa.
- Phi nhi, xem ra ngoài con ra, ở đây không có ai là đối thủ của tên tiểu tử kia. - Lưu Ngọc Thanh hiền hòa nhìn Lưu Thành Phi , không hề dùng giọng ra lệnh, đứa cháu trưởng này chính là hi vọng của Lưu gia, Lưu Ngọc Thanh đối với hắn còn tốt hơn với con cái của mình.
- Con cũng muốn biết, thực lực của nhị đệ tốt như thế sao lại bị tên tiểu tử kia đánh bại. -Lưu Thành Phi vâng một tiếng, bước lên trên đài.
Hỏa sĩ song hệ chín sao, cho dù ngươi có tư chất thiên bẩm cũng khó thoát được cái chết, "lần này ngươi nhất định phải trả giá đắt cho hành động của mình”. Nhìn Hàn Phong Tuyết đứng trên võ đài, ý niệm muốn giết người của Lưu Ngọc Thanh không thể che giấu mà lộ diện rõ ràng ra bên ngoài.
- Quả nhiên lại là đại công tử Lưu gia, nghe nói hắn bốn năm trước đã tu luyện thành giáo kỹ, hơn nữa còn có song hệ hỏa thổ,,so với đệ nhất thiên tài của phong thành Hàn Kiếm Phong cũng không kém chút nào, Lưu gia cũng thật không biết xấu hổ, lại đem đệ nhất thiên tài đi đối phó với một cậu bé mười bốn tuổi, cậu bé này chết chắc rồi. - Rất nhiều người bên dưới xì xào bàn tán.
- Hì hì, Điều này thì ngươi không hiểu rồi, ngươi xem, ngay cả đến đệ nhất cao thủ của Hà gia cũng thua trong tay của hắn, Lưu gia ngoài vị đại công tử ra thì còn có thể trong đợi vào ai được nữa.
- Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thiên tài, ngươi đã dám tới đây khiêu khích, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện mong muốn của mình vĩnh viễn. - Giọng điệu của Lưu Thành Phi vẫn vô cùng bình thản, giống như bộ dạng bốn năm trước của hắn, dường như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, những kiểu người như thế này tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh một cách đáng sợ.
- Lẽ nào người nhà tam đại thế gia các ngươi chỉ biết mạnh miệng thôi sao - Hàn Phong Tuyết không hề bị những kỹ tông của Lưu Thành Phi chèn ép. Phong Tuyết nãy giờ vẫn treo lơ lửng trên không giờ cũng hạ dần xuống, cậu của ngày hôm nay cho dù là bị kỹ tông một sao chèn ép, cũng sẽ phải thử một lần.
Nguyên tố hỏa ở trong tay Lưu Thành Phi chậm rãi ngưng tụ lại, kì lạ là hắn đã ngưng tụ hết các nguyên tố hỏa nhưng cũng không hề nồng nặc, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Phong Tuyết, hắn đã hiểu, đây là biểu hiện bên ngoài của việc khống chế lại một loại nguyên tố.
Một quả cầu lửa Lưu Tinh bay nhanh như tên tiến về phía Hàn Phong Tuyết, tốc độ của mắt thường khó mà đuổi kịp quả cầu, Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng nghiêng mình né qua, đã thấy Lưu Thành Phi không còn đứng chỗ lúc đầu nữa.
- Hỏa diễm buộc chặt - âm thanh của Lưu Thành Phi rơi xuống, thân hình Hàn Phong Tuyết bị làm cho đứng bất động, hỏa diễm của Lưu Thành Phi hóa thành hai nắm đấm đỏ ngàu bay thẳng tới phía Phong Tuyết đang bị trói chặt
- Chỉ có trình độ này thôi sao - Hàn Phong Tuyết cười lạnh ở trong lòng một tiếng, tay phải không hề né tránh, trực tiếp nghênh diện hỏa quyền làm phát ra một tiếng vang nhỏ, Hàn Phong Tuyết không hề bị văng ra mà vẫn cứ sừng sững đứng tại chỗ, đến chân cũng không lùi một bước, Lưu Thành Phi trong lòng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hành động tiếp theo của cậu.
Hai nguyên tố hỏa thổ tách nhau ra ngưng tụ lại ở hai tay, sau khi hoàn thành hai động tác, vì khoảng cách với Hàn phong Tuyết hơi gần. Hỏa diễm lần nữa được tung ra, bay đến chỗ Hàn Phong Tuyết, Thành Phi dốc toàn lực vào trong nguyên tố, nhất định phải chấm dứt cuộc đấu với Hàn Phong Tuyết tại đây.
Nhưng Hàn Phong Tuyết lại không hề có hành động gì, mặc dù có thể dễ dàng cắt đứt hành động của Lưu Thành Phi, nhưng cậu lại không làm như vậy, cậu muốn làm cho Lưu Thành Phi hoàn toàn mất đi sự tự tin.
Toàn bộ kĩ năng của Lưu Thành Phi đều đem ra để đánh Hàn Phong Tuyết, trong lòng mọi người chung quanh đều có chung một cách nghĩ: "Tên tiểu tử kia tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi”. Cho dù ở dưới đài bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự dữ dội của nguyên khí, chúng cứ nhắm thẳng vào người Hàn Phong Tuyết mà rơi xuống, Hàn Phong Tuyết sao có thể không sao. Người nhà của tam đại thế gia lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Duy nhất có một người không hề động đậy là Hàn Phong Tuyết, trên mặt lộ một tia giễu cợt:
- Coi như ngươi đen đủi, giờ ta thi hành án tử hình cho ngươi ngay đây. - Thành Phi hét to
Kỹ năng thi triển ra, Lưu Thành Phi chờ đợi cái chết của Hàn Phong Tuyết, ánh mắt chế giễu này của Hàn Phong Tuyết cũng không lọt qua được mắt của hắn, trong lòng hắn vì vậy mà run lên, sinh ra tâm lý bất an. Sau đó, Hàn Phong Tuyết biến mất trước mắt hắn, tất cả các kỹ năng cũng theo Phong Tuyết mà mất đi.
Sau đó, âm thanh "bộp bộp" vang lên, Hàn Phong Tuyết giống như tên lưu manh trên phố, quay về phía Lưu Thành Phi thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đối với một võ sĩ có năng lực như cậu Lưu Thành Phi sao có thể chịu nổi, đáng tiếc là bây giờ hắn mới hiểu được tia giễu cợt kia có ý nghĩa như thế nào, ngay cả việc làm thế nào để né được đòn của Hàn Phong Tuyết hắn cũng không biết nữa.
Toàn bộ khán giả giương mắt chết lặng, đây là giáo kỹ chiến đấu hay là một tên lưu manh giở trò giữa đường giữa phố đây. Miệng há to mà không biết nói gì, tất cả cứ như hài kịch vậy, vốn tưởng rằng Hàn Phong Tuyết nhất định chết mà đột nhiên lại xuất hiện ngay bên trái của Lưu Thành Phi, sau đó là ngày diệt vong của Lưu Thành Phi, ánh mắt của mọi người trong Lưu gia đờ đẫn, thậm chí quên ngay cả việc cứu Lưu Thành Phi đang nằm ệp dưới đất một cách thảm thương.
Sau khi xả được cơn giận, Hàn Phong Tuyết dùng một cước đá bay Lưu Thành Phi, giống như đá bóng vậy, lúc này Lưu Thành Phi người cuộn tròn lại, khuôn mặt anh tuấn đã chả ai nhận ra nổi.
Hàn Phong Tuyết quét mắt nhìn khán đài , ánh mắt sắc bén làm cho những kẻ tu luyện yếu kém có chút khiếp sợ, kết cục của Lưu Thành Phi đã phơi bày ra ngay trước mắt.
- Tiểu tử, mày giỏi lắm. - Lúc này những người nhà Lưu gia mới bắt đầu phản ứng, xông lên chỗ Lưu Thành Phi, từng người từng người hung dữ nhìn Hàn Phong Tuyết.
- Phong Thành tam đại thế gia, đồ chuột nhắt. Thiên tài Lưu gia chỉ là một đám phế nhân vô dụng mà thôi. - Lời nói của Hàn Phong Tuyết tràn đầy sự nguông cuống tự đại.
Nói xong cưỡi tiểu điêu bay lên trời, ở giữa không trung cậu vẫn nói thêm một câu:
- Nếu muốn báo thù, đến đế đô tứ đại học viện gặp.
Toàn bộ võ đài nhìn Hàn Phong Tuyết bay lên không trung, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
“ Đế đô tứ đại học viện, chẳng nhẽ là kẻ thù của Phi nhi sao?. Người này, yêu quái”. Lưu Ngọc Thanh nhìn màu sắc ở phía xa chân trời, ánh mắt phức tạp dị thường.