Nghịch Thiên Kỹ

Chương 66

Quyết định rồi Hàn Phong Tuyết cũng không chần chừ gì nữa, hôm sau cậu lập tức tới nơi ở của viện trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa 1 cái.

-Vào đi!

Thanh âm lãnh đạm của viện trưởng vang lên. Thấy Hàn Phong Tuyết đi vào viện trưởng có chút ngạc nhiên nhưng rồi nụ cười thân thiết liền nở ra trên khuôn mặt:

-Tuyết Phong hả, thật ra thì ngươi không đến ta cũng hiểu.

-Sư phụ em đồng ý. - Hàn Phong Tuyết cười nói. Viện trưởng ngẩn ra chốc lát.

-Ha ha, xem ra sư phụ ngươi giống như ta, không phải là người bảo thủ. - Viện trưởng cười khoái trá, sau đó nói tiếp: - Tuy là ngươi là giáo kỹ hệ hỏa, nhưng ngươi đã đồng ý nhận để ta dạy ngươi, như vậy ngươi sau này hãy thường xuyên đến đây, ta nhất định đem toàn lực giúp đỡ ngươi.

-Sư phụ ta không chỉ đồng ý giao ta cho ngài, còn để ta bái ngài làm thầy. - Những câu nói của Hàn Phong Tuyết không ngừng làm người ta ngạc nhiên.

Quả nhiên, viện trưởng ngây người ra, trầm mặc một lúc mới thản nhiên nói:

-Già rồi, không quyết đoán được như trước nữa. Vốn lúc đầu trong lòng còn cho rằng sư phụ ngươi là thực lực thua kém ta mới để cho ngươi đồng ý, xem ra là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Khí phách như thế, tấm lòng như thế ta thật lấy làm tự ti. - Ngay sau đó trong lòng lại tràn đầy vui mừng nhìn Hàn Phong Tuyết nói - Ta chưa từng nghĩ tới với thực lực của ta sẽ cùng người ta chia sẻ một đệ tử nhưng mà sư phụ kia của ngươi cũng không để bụng vậy ta còn băn khoăn gì chứ? Huống hồ, tuổi đã cao mà có thể có được đệ tử ưu tú như vậy, lão nhân ta còn có cái gì mà bắt bẻ đây?

Được sự bằng lòng của viện trưởng, Hàn Phong Tuyết định quỳ gối bái lễ sư phụ thì lại bị viện trưởng ngăn cản nói:

-Không phải câu nệ tục lễ đâu! (phong tục lễ tiết theo quy chuẩn)

Hàn Phong Tuyết cũng không câu lệ, gọi một tiếng sư phụ.

Viện trưởng thở dài một hơi, nói:

-Tốt, ta cũng xem như tìm được người kế thừa y bát rồi, chỉ là có một chút đáng tiếc, nếu như ngươi là giáo kỹ hệ thủy vậy thì càng tốt hơn, đây cũng là tiếc nuối duy nhất rồi.

-Sư phụ, hình như là con không có nói là con không biết hệ thủy? - Hàn Phong Tuyết nháy mắt một cái.

-Hả? - Viện trưởng dường như không tin, nghi hoặc nói - Chính Tiết Hằng nói ngươi là giáo kỹ hệ hỏa, lẽ nào hắn gạt ta hoặc là nhớ nhầm, này...không đúng ?

-Sư phụ, người đã quên giáo kỹ song hệ sao?

Hàn Phong Tuyết mỉm cười, cho vị sư phụ thứ hai này thêm một vất ngờ.

-Vù...

Tinh Quang trong đôi mắt của viện trưỡng khẽ lưu chuyển, khí tức bị ép bắn ra ngoài làm cho những đồ đạc ở gần đó đều bị thổi bay ra ngoài. Đến Hàn Phong Tuyết cũng tý thì bị thổi bay, cậu lùi về sau hai ba bước mới trụ vững được

-Ha ha ha ha

Viện trưởng nhịn không được cất tiếng cười to, đi tới bên cạnh Hàn Phong Tuyết vững vàng nắm lấy bả vai cậu nói:

-Tuyết Phong, ngươi thật là làm cho ta khinh ngạc. Hai ngày nay ta đúng là bị ngươi chơi cho một vố rồi!

Nhìn viện trưởng kích động, Hàn Phong Tuyết cười khúc khích,”Xem ra vị sư phụ này cũng là người hào sảng a (ngay thẳng phóng khoáng)”

-Sư phụ, tên thật của con không phải là Tuyết Phong, mà là Hàn Phong Tuyết. Bời vì một số nguyên nhân, đệ tử không thể không giấu diếm thân phận. - Hàn Phong Tuyết chậm rãi nói, nếu đã bái sư, sẽ không cần thiết phải giấu diếm tên thật .

-A?

Nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, viện trưởng cũng không nói gì thêm, hắn biết có những chuyện Hàn Phong Tuyết lúc nên nói thì sẽ tự nhiên nói. Liền mỉm cười nói:

-Phong Tuyết, ngươi bây giờ có hai sư phụ, cách xưng hô cũng nên thay đổi một chút nhỉ. Với lại ta với sư phụ trước của con cũng nên gặp mặt một lần.

- Xung hô thì đơn giản mà. Sư phụ, người họ gì? Nếu như cả hai vị su phụ đều có mặt thì con sẽ thêm họ của hai người lên trước từ sư phụ. Vậy là dễ phân biệt rồi.

-Ừ, như thế cũng tốt. - Viện trưởng nghe Phong Tuyết hỏi tới họ của mình, ông dường như lặng đi một hồi - Về phần tên của ta, đã lâu lắm không có dùng nên có chút mơ hồ, Hạc Tiêu.

Thầy trò hai người trò chuyện rất lâu, Hàn Phong Tuyết mới rời đi, lúc này Hàn Phong Tuyết có phần nhẹ nhõm và cũng có chút hưng phấn. Tuy rằng cậu đã từng nghe qua hệ thống các hệ, giờ tận tai nghe sư phụ giảng giải dù sao thì cũng có hạn, hơn nữa ở trong thư viện của học viện kỹ năng của các hệ đều chỉ hạn chế cho tông cấp và tông cấp trở xuống. Mỗi loại vương cấp hoặc kỹ năng trở lên đều vô cùng quý giá, cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng lấy ra, cho dù ở học viện Diệu Huy cũng không phải là muốn học liền có thể học được, trừ phi ngươi đạt được kỹ vương trở thành trưởng lão, mới có tư cách tiếp xúc với công pháp và kỹ năng cao thâm hơn. Mà bây giờ có sư phụ là viện trưởng này, Hàn Phong Tuyết hoàn toàn không cần phải lo lắng về vấn đề kỹ năng hệ thủy.

Hàn Phong Tuyết đang suy tư, bỗng nhiên có bốn người đi đến bên cạnh hắn, chia ra đứng ở bốn phia, phong kín đường đi của Phong Tuyết.

Khẽ cau mày, không nghĩ tới ở học viện cũng gặp phải chuyện này. Lúc này lại có mấy người đi tới phía bên này, Hàn Phong Tuyết lúc này mới biết rõ họ là ai, mấy người đi tới chính là hai huynh đệ bị hắn và Lãnh Vô Nhai đánh tàn phế, hai huynh đệ chia ra đi ở một bên vừa mang theo hai gã trung niên có vẻ hung ác đi hai bên, chính là phụ thân của bọn hắn - Hách bá tước.

Cảm nhận được khí tức phóng ra từ bốn người xung quanh mình, Hàn Phong Tuyết hơi có chút kinh ngạc, mặc dù không có cường giả kỹ vương, nhưng bốn người đẳng cấp đều không thấp, ít nhất đều là kỹ tông sáu sao.

“Không ngờ hai tên phế vật này bị đánh tả tơi như thế mà lại có thể cử động được lại chỉ sau hai ngày. Xem ra Hách bá tước cũng tốn không ít tâm huyết đấy nhỉ?" - Hàn Phong Tuyết trong lòng nghĩ ngợi, nhưng gương mặt lại lãnh đạm.

-Là ngươi đánh con ta bị thương?

Hách bá tước lúc nói chuyện gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phong Tuyết, trong mắt lộ hung quang(hung ác).

-Biết rồi thì ngươi còn hỏi gì nữa? - Ngữ khí Hàn Phong Tuyết bình thản, như là làm một chuyện hết sức bình thường.

-Hừ, ngươi đúng là tự tin quá thể. - Thấy vẻ mặt Hàn Phong Tuyết không thèm quan tâm, Hách bá tước cười lạnh nói.

-Ngươi chẳng lẽ không biết đây là chỗ nào ư, chẳng lẽ ngươi dám ở trong học viện Diệu Huy động thủ sao?

-Ta đương nhiên sẽ không động thủ, nhưng bốn người họ cũng là đệ tử học viện Diệu Huy, nếu như bọn họ xuất thủ cũng không có chuyện gì liên quan đến ta rồi.

Kinh ngạc liếc mắt nhìn bốn người kia một cái, điểm này cũng làm cho Hàn Phong Tuyết có chút không ngờ tới, Hách bá tước vậy mà lại mời người trong học viện đối phó cậu.

-Trước khi động thủ, bốn người các ngươi trước nên biết rõ thân phận của ta, đừng có lầm lẫn. -Đều là đệ tử giáo kỹ hệ của học viện Diệu Huy, đối phương lại trợ giúp người ngoài đối phó cậu, thanh âm của Hàn phong Tuyết không quá thân thiện, nhưng vẫn nhắc nhở bốn người.

Người xung quanh thấy tình huống bên này, cũng rối rít tiến đến xem có chuyện gì xảy ra.

Phía chéo đối diện Hàn Phong Tuyết có một người nghe được lời nói của Hàn Phong Tuyết, nhún nhún vai nói:

-Ngươi dọa ta à, chẳng lẽ ngươi còn là thân thích của viện trưởng hay sao?

-Hừ

Hàn Phong Tuyết hừ lạnh một tiếng, cầm lệnh bài trưởng lão ném về phía người nói chuyện.

Người kia tiếp lấy vừa nhìn, đột nhiên biến sắc, ngữ khí trịnh trọng nói:

-Là lệnh bài của trưởng lão!

Nghe được lời của hắn, cả sân trường như roi vào tĩnh lặng, Hách bá tước và ba người vây quanh Hàn Phong Tuyết cau mày rơi vào trầm mặc, mà người học viện vây xem lại bắt đầu xì xào bàn tán .

-Thảo nào thực lực Tuyết Phong mạnh như vậy, hóa ra là sư phụ của hắn lại là một vị trưởng lão của học viện chúng ta, nếu như ta cũng có thể làm đệ tử của trưởng lão thì tốt rồi !

Một người trong đó nói như thế, tỏ ra rất hâm mộ, bọn họ chỉ có thể nghĩ như vậy, về phần bản thân Hàn Phong tuyết chính là trưởng lão của học viện, đánh chết bọn họ cũng không thể tin được.

Thanh âm thì thầm chung quanh truyền vào trong tai Hàn Phong Tuyết, làm cho hắn sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức nở nụ cười ở trong lòng, bọn họ nghĩ như vậy rất tốt, Hàn Phong Tuyết cũng không phải người muốn khoe mẽ.

Ánh mắt của bốn người vây quanh Hàn Phong Tuyết nhìn về phía Hách bá tước, lắc đầu một cái, đắc tội một gã trưởng lão cấp kỹ vương của học viện là một việc làm không sáng suốt. Hai huynh đệ Hách Thiên và Hách Quần sắc mặt tái xanh, hai người bọn chúng bị Hàn Phong Tuyết phế bỏ, cả đời không có cách nào trở thành một kỵ sỹ cường đại, căm hận đối với Hàn Phong Tuyết có thể tưởng tượng được. Hách Quần u ám hướng về phía Hách bá tước nói:

-Phụ thân, tuy là chúng ta bây giờ không có biện pháp tóm tên hỗn đản này, nhưng người nhà của hắn, bằng hữu của hắn đây, chỉ cần chúng ta mang chúng đi, không sợ tiểu tử này không trả thù, đến lúc đó hắn không thể trách chúng ta được!

Nghe xong, Hách bá tước ánh mắt sáng lên.

Kể từ sau khi tu vi đột phá võ tông, thính giác của Hàn Phong Tuyết nhạy bén không chỉ gấp mấy lần, lời nói của Hách Quần truyền vào trong tai của hắn không sót một chữ, Hàn Phong Tuyết rốt cục cũng biến sắc, nhìn Hách Quần lạnh như băng nói:

-Ngươi nói gì?
Bình Luận (0)
Comment