Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ ở túc xá lo lắng chờ đợi một dêm, một đêm hôm qua bọn họ cũng ngủ không được thoải mái. Tuy là tin tưởng sự kiên cường của Hàn Phong Tuyết, nhưng đợi đến khi rạng sáng, Hàn Phong Tuyết vẫn chưa về, lòng tin của bọn họ bắt đầu dao động.
-Vô Nhai, Tề Vũ!
Đi vào túc xá, thấy Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ cau mày, trên mặt hai người đều hiện rõ ràng lên nét lo âu, Hàn Phong Tuyết biết bọn họ là lo lắng cho mình, mặc dù đã đoán được, nhưng một chút cảm động vẫn dâng lên trong lòng."Đây mới là huynh đệ chân chính của mình!"
Thấy Hàn Phong Tuyết đi vào, tâm tình hai người cuối cùng cũng buông xuống, Tề Vũ như không có chuyện gì xảy ra, nói:
-Tuyết Phong, ngươi thật không nghĩa khí, chạy đi chơi bời ở đâu cũng không gọi huynh đệ ta tới!
Hàn Phong Tuyết cười cười, tuy rằng Tề Vũ giả vờ ra dáng vẻ cực kỳ bình thản, nhưng Hàn Phong Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn thấy sầu lo chợt lóe lên trong mắt hắn.
-Yên tâm, ta không phải là không có việc gì sao, các ngươi còn sợ ta nghĩ không thông hả?
Hàn Phong Tuyết vuốt tay, lắc đầu nói. Nghe được tâm tính Hàn Phong Tuyết lại khôi phục như trước, hai người cẩn thận nhìn cậu, phát hiện ra cậu thật không có bất kỳ điều khác thường nào, ánh mắt trong veo, mặt mày thoải mái, mặc cho bọn hắn nhìn quanh nhiều lần vẫn không phát hiện ra một chút vấn đề nào, dĩ nhiên, đây cũng chính là kết quả mà bọn họ hy vọng.
-Ôi, các ngươi cứ tiếp tục bận đi, ta đi ngủ tiếp đây!
Tề Vũ duỗi tay ra vuốt vuốt thắt lưng mỏi nhừ, lại leo lên gường. Ba người không còn nhắc lại chuyện này nữa, Ngao Vân Tinh cũng không quay về túc xá cả đêm, rất nhanh, mấy người đem chuyện này xóa bỏ trong trí nhớ.
... ...
-Tiểu Nguyệt, chúng ta ngày mai xuất phát đi Lạc Nhật Sơn Mạch.
Đột phá đến kỹ vương, Hàn Phong Tuyết đối với cuộc hành trình đi Lạc Nhật Sơn Mạch lần này nắm chắc thành công thêm mấy phần.
-Thật sự phải đi sao? - Tàn Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Hàn Phong Tuyết, tựa như rất không tình nguyện. Gõ đầu Tàn Nguyệt một cái, Hàn Phong Tuyết cười nói:
-Tiểu nha đầu nhà muội, đừng cho là ta không biết muội nghĩ cái gì, lần này vẫn phải đi theo ta.
Hàn Phong Tuyết có chút bất đắc dĩ, Tàn Nguyệt đã mười sáu tuổi, ở trước mặt người khác tỏ ra vô cùng thành thục chín chắn, người lạ chớ gần. Mà khi đối với cậu lại luôn trưng một bộ dáng cô nương chưa trưởng thành, đơn thuần, đau khổ cảm động lòng người.
-Vậy được rồi, thì ngày mai lên đường! - Tàn Nguyệt lè lưỡi một cái, nói.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt ngồi trên Tiểu Điêu đi về phía Lạc Nhật Sơn Mạch. Ma thành, tòa thành thị sôi nổi nhất phương bắt của đế quốc, ra khỏi thành hơn một trăm dặm là có thể đến được Lạc Nhật Sơn Mạch. Bởi vì nguyên nhân gần kề Lạc Nhật Sơn Mạch, Ma thành chính là địa điểm người tu luyện đều muốn đến mạo hiểm bắt ma thú, mà lấy được ma hạch của ma thú và da lông trên người ma thú, đủ loại hàm răng đều có thể mua được với giá cao, đa số người ở Ma thành cũng coi đây là một hình thức kinh doanh.
Ma thành chưa bao giờ thiếu kích thích và đẫm máu, người nơi này mỗi ngày đều trải qua thử thách của tử vong, chính vì vậy, thực lực người của Ma thành cũng không tệ. Muốn trà trộn vào được, sẽ phải có khả năng giành giật so với người khác nhiều hơn, ma thú càng mạnh hơn , tranh đấu nơi này càng thêm thường xuyên, thực lực làm đầu là luật sắt (luật cố định, cứng rắn) ở Ma thành càng triệt để hơn.
Sáng sớm hai ngày sau, Tiểu Điêu đáp xuống ngoài cửa nam của Ma thành, đi vào Ma thành, Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt có cảm giác được mở rộng tầm mắt, đủ loại bọn họ chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả chủng tộc ma thú được coi như tọa kỵ đi tới đi lui trên đường cũng chưa từng nghe qua, nhìn ma thú nhiều như vậy, Hàn Phong Tuyết liền cho rằng chuyến đi này đã không tệ rồi. Người đi đường đối với đủ loại ma thú không chút phật lòng, hiển nhiên là đây đã là chuyện "tư không kiến quán"* ở Ma thành.
Tàn Nguyệt vô cùng hưng phấn, mắt to trong veo như nước nhìn chưng quanh, thấy nhiều ma thú như vậy, nguyện vọng muốn có ma thú tọa kỵ của riêng mình càng thêm mạnh mẽ, về phần ở trước mặt Hàn Phong Tuyết biểu hiện không tình nguyện đã sớm bị nàng quăng đến chín tầng mây.
-Thiếu gia, nhìn kìa, đó là ma thú gì, lông màu xanh, thật là đáng yêu!
Tàn Nguyệt hỏi, chỉ vào phía xa xa có một con ma thú có chút giống loài sói nhưng lại có bộ lông màu lam .
-Muội hỏi ta, ta biết đi hỏi ai đây?- Hàn Phong Tuyết nhún vai, lắc đầu nói.
-Hừ, thiếu gia không nói cho ta, ta đi hỏi đại thúc cưỡi nó.
Bóng dáng nhỏ bé của Tàn Nguyệt đã hướng bên đó mà đi .
-Tiểu nha đầu này...-Hàn Phong Tuyết bất đắc dĩ đi sau lưng nàng.
-Đại thúc, ma thú ngươi đang ngồi là loại gì thế, làm sao lại có lông dài màu xanh? - Tàn Nguyệt lễ phép hỏi. Thấy bộ dáng tươi cười ngây ngô đơn thuần của Tàn Nguyệt, vị trung niên chừng ba mươi tuổi phía trên cười đáp:
-Tiểu cô nương lần đầu đến Ma thành sao, ngay cả Lam lang cũng không nhận ra?
-Dạ, nói như vậy nó cũng là Lang lạc?
-Cũng có thể nói như thế, nó là dị chủng của ma lang, nhưng so với ma lang dịu dàng hơn, dễ thuần phục hơn.-Người trung niên kiên nhẫn giải thích.
-Ta biết rồi, cảm ơn đại thúc.
-Ngao ô..
Một tiếng rít của ma thú ở nơi xa truyền đến.
-Tiểu cô nương, mau trốn đi!-Người trung niên sắc mặt đại biến, hướng về phía Tàn Nguyệt vội la lên.
-Tại sao ạ?-Tàn Nguyệt không hiểu ý của người trung niên, bối dối hỏi.
-Không có thời gian giải thích với ngươi, ngươi trước tiên trốn đi, bằng không thì rất phiền toái. -Thấy Tàn Nguyệt không để ý đến mình, người trung niên lại vội vàng lặp lại.
-Ta không trốn!-Tàn Nguyệt quật cường nói.
-Ngao ô...
Lại một tiếng rít lên, chỉ thấy ngay một con Bôn lôi sư chạy như điên hướng bên này đi đến, ở trên nó là một thiếu niên có con mắt hẹp dài như gà chọi quất roi trong tay sang hai bên, dọa lui người đi đường , trong miệng còn cười ha ha.
-Không còn kịp rồi!-Người trung niên thở dài, giọng tiếc hận nói. Đồng thời, trong mắt lộ ra một tia thương xót.
-Hừm?-Thấy còn có mấy người ngăn trở giữa đường, thiếu niên mắt gà chọi có chút kinh ngạc. -Ha ha, lại là một mỹ nữ!
Nhanh như gió đi tới trước mặt, sau khi thấy rõ ràng dung mạo Tàn Nguyệt, thiếu niên kia tùy tiện cười lớn, đồng thời lệnh cho ma thú dưới chân ngừng đi về phía trước.
-Ai ya!!!
Nhìn Thiếu niên phía trên Bôn lôi sư, người trung niên có chút không cam lòng mà lui ra. Tàn Nguyệt rốt cuộc hiểu ra tại sao người trung niên lại kêu nàng trốn đi, nét mặt đột nhiên trở lên lạnh lùng vô cùng, chán ghét nhìn thiếu niên mắt tam giác, lời nói lạnh như băng trong miệng:
-Cút, tên cặn bã!
Bản thân mình chính là kỵ sỹ cấp ba, bên người còn có Hàn Phong Tuyết bảo vệ, nàng căn bản không cần phải lo lắng cái gì.
-Ha ha ha...
Nghe được lời mắng chửi của Tàn Nguyệt, thiếu niên cười càng thêm phóng túng, trong miệng còn bật ra nói:
-Còn là một mỹ nữ cay độc, thiếu gia ta chỉ thích như vậy.
Nhớ đến những nữ nhân chỉ biết thuận theo ở nhà, vẻ mặt thiếu niên càng bộc phát hưng phấn.
-Nói lại lần nữa, cút đi!- Tàn Nguyệt lại một lần nữa quát lên, làm cho người trung niên đã lui về bên cạnh ngẩn người, không nghĩ tới thiếu nữ đơn thuần khả ái vừa nãy đột nhiên trở lên lạnh lùng như vậy, hoàn toàn thay đổi như thế. Lại nhìn kỹ cách ăn mặc của Tàn Nguyệt, hẳn là bộ đồ của kỵ sỹ, trong lòng không hỏi thầm nghĩ:"Chẳng lẽ là kỵ sỹ ở chỗ khác đến săn bắt tọa kỵ, thế nhưng, nhìn tuổi của nàng, dù cho tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào địch nổi ma thú Bôn lôi sư cấp bốn kia, nàng lấy sự tự tin kia từ đâu chứ?"
-Ta sẽ không cút đâu, tiểu mỹ nữ định làm gì ta nào?
Thiếu niên từ trên lưng bôn sư đi xuống, trêu ghẹo.Tàn Nguyệt nở nụ cười, cười đến mức vô cùng xán lạng, nụ cười này của nàng, lại làm cho thiếu niên mắt tam giác trước mặt thấy có chút ngây người. Mà Hàn Phong Tuyết ở một bên lại biết, nụ cười này của Tàn Nguyệt mặc dù là đẹp đến mê người nhưng ẩn chứa nguy hiểm như thế nào.
Quả nhiên, vụt một cái tia sáng chói mắt đẹp đẽ hiện ra, một thanh trường kiếm sắc bén xuất hiện trong tay Tàn Nguyệt, thân kiếm dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhức mắt, thiếu niên kia thậm chí không thấy rõ trường kiếm kia là từ đâu xuất hiện, một tiếng ngâm khẽ của trường kiếm vang lên, hướng hắn đâm tới.
Thiếu niên kia biết tiểu mỹ nữ đối diện hẳn là một người khó nhằn, nhưng đó càng làm tăng thêm hứng thú của hắn, nguyên tố hệ thủy từ trong cơ thể toát ra, hắn cũng không để cho Bôn lôi sư hỗ trợ mà là tự một mình xuất thủ, hắn đặc biệt thích hưởng thụ niềm khoái cảm của việc tự tay buộc mỹ nữ hàng phục.
-Băng thuẫn!
Một mặt kính băng nhẵn bóng ngăn trở ở giữa thiếu niên kia và trường kiếm của Tàn Nguyệt.
Cũng không đâm về phía băng thuẫn, Tàn Nguyệt tay run một cái, trường kiếm trong tay uốn lại thành hình cánh cung, lại là một thanh nhuyễn kiếm. Thanh nhuyễn kiếm này là Sài lão lần đầu tiên gặp nàng đưa ra làm quà ra mắt, Tàn Nguyệt thích vô cùng, đeo vào bên hông.
Nhuyễn kiếm vòng qua băng thuẫn, kiếm vỗ vào bên cạnh băng thuẫn, mũi kiếm uốn cong hướng về bộ mặt của thiếu niên mà bổ tới, thiếu niên kia dù sao chỉ là vừa tiến vào kỹ tướng, hơn nữa còn thiếu kinh nghiệm thực chiến. Không nghĩ tới nhuyễn kiếm trong tay Tàn Nguyệt lại công kích mình xảo diệu như thế, trong lòng căng thẳng, đem hết toàn lực thối lui xang bên cạnh.
-Tê..
Mũi kiếm ở trên mặt thiếu niên khẽ điểm một cái, mũi kiếm sắc nhọn để lại trên mặt thiếu niên mội lỗ máu, cảm nhân được chất lỏng chảy xuống ở trên mặt, đưa tay lau trên mặt một cái, một dịch thể đặc chảy vào trong tay, thấy màu đỏ tươi ở trong tay, sắc mặt thiếu niên muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Đại thúc trung niên ngơ ngác đứng nhìn ở bên cạnh, hắn tuyệt nhiên không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này, nhưng lúc này hắn không có chút vui vẻ nào, chỉ là càng thêm lo lắng cho thiếu nữ đơn thuần Tàn Nguyệt này.
Một tay che vết thương vẫn còn đang chảy máu, thiếu niên nhìn về phía Tàn Nguyệt, ánh mắt không còn mập mờ như lúc đầu, chỉ có vô tận băng lãnh và sát ý.
-Ngươi làm khuôn mặt ta bị thương?
Thiếu niên đến bây giờ vẫn không tin đây là thật, từ nhỏ được cưng chiều và lớn lên trong ánh mắt e sợ của người khác, làm sao nghĩ tới sẽ bị thương, thậm chí tệ hơn, vốn là bộ dáng háo sắc vui vẻ của hắn lại bị phá vỡ.
-Ta đã cho ngươi cơ hội, bảo ngươi cút đi, là ngươi tự tìm tới! - Giọng của Tàn Nguyệt vô cùng lạnh lùng đạm bạc.
-Ngươi đã muốn tìm chết, cũng không cần trách thiếu gia ta không biết thương hương tiếc ngọc!- Thiếu gia kia âm trầm cười, đồng thời trong miệng ra lệnh:
-Bôn lôi, lên!
Tuy là Bôn lôi sư chỉ là ma thú cấp bốn, còn chưa có tinh thần linh hoạt, nhưng phục tùng lâu dài, đã làm cho nó hiểu được đơn giản lời của chủ nhân.
Gầm một tiếng, hai móng trên mặt đất cào hai cái, bôn lôi sư chuyển động bôn lôi, thật nhanh đánh về phía Tàn Nguyệt, thân cao ba thước, cơ thể cực to lớn, nếu như Tàn Nguyệt chịu một trảo của nó tuyệt đối không thể may mắn tránh được, đại thúc trung niên thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Trong mắt thiếu niên "chọi gà" hiện ra một tia tàn nhẫn, còn pha chút tiếc hận, đáng tiếc cho một thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Thế nhưng sau một khắc, thần sắc trên mặt hắn chuyển thành nghi hoặc tiếp đó lại chuyển sang khiếp sợ, Bôn lôi sư đánh về phía Tàn Nguyệt chỉ cách Tàn Nguyệt còn có một thước thì ngừng lại, hơn nữa nhìn bộ dáng của nó dường như vô cùng thống khổ, đang liều mạng chống cự cái gì đó, sau đó, một tiếng "Bành!", thân thể cao lớn ngã trên đất, cả cơ thể co rút run bần bật.
*Tư không kiến quán(司空见惯):Lưu Vũ Tích, tự là Mộng Ðắc , người huyện Bành Thành ( tỉnh Giang Tô ). Trong thời Trinh Nguyên , đời Ðường Ðức Tông , thi đậu tiến sĩ và khoa bác học hoằng từ .Ban đầu trông coi việc thư ký cho Ðỗ Hựu , sau vào làm giám quan ngự sử . Khi Vương Thúc Vân cầm quyền , ông được trọng dụng , làm chức đồn điền viên ngoại lang . Lúc Thúc vân bị bãi chức , ông bị biếm ra làm Tư mã Lang Châu . Ít lâu sau lại được triệu về ; rồi vì làm thơ chỉ trích đại thần , lại bị Ðường Hiến Tông biếm ra Ba châu . Nhờ có Bùi Ðộ và Liễu Tông Nguyên tâu xin , mới được đổi sang Liên Châu . Sau hơn mười bốn năm ở ngoài , được về triều , làm chức chủ khách lang trung Tập hiền viện học sĩ . Rồi vì làm thơ chỉ trích triều chính , lại bị biếm ra làm chức Thứ sử Tô Châu , rồi Nhữ Châu . Sau về triều , làm chức Thái tử tân khách . Trong thời Hội Xương , đời Ðường Vũ Tông , được phong kiểm hiệu Lễ bộ thượng thư rồi mất .
Trong thời gian ở Tô Châu , Lưu Vũ Tích là bạn thân của Bạch Cư Dị . Một hôm , trong bữa tiệc của quan Tư không Lý Thân , gặp một kỳ nữ nổi tiếng , ông cảm xúc làm bài thơ sau :
Cao kết vân hoàn tân dạng trang ,
Xuân phong nhất khúc Ðỗ Vi Nương .
Tư không kiến quán hồn nhàn sự ,
Ðoạn tận Tô Châu , thứ sử trường .
Búi tóc mây cao , mới điểm trang ,
Gíp xuân một khúc , Ðỗ Vi Nương .
Tư Không quen mắt lòng thanh thản ,
Thứ sử riêng ai luống đoạn trường .
Lý Thân biết ý , liền đem người danh kỹ này tặng cho Vũ Tích . Từ đó mấy chữ " Tư không kiến quán " thành ra điển cố thông dụng mang nghĩa"thông thường, thường thấy".