Nghịch Thiên Kỹ

Chương 84

-Ma thú cấp năm. - Nhạc Tần kêu lên, trong đáy mắt đã xuất hiện vài tia kinh ngạc không thể che đậy được, hắn tập trung tinh thần, đến giờ phút này hắn mới để ý đến Hàn Phong Tuyết. Ma thú cấp năm còn chưa đủ tư cách uy hiếp hắn hay sao?

Nhạc Tần nhanh chóng che đi sự kinh động vừa thoáng hiện trên đôi mắt.

-Ngươi dựa vào con bài này để đến Ma Thành giễu võ giương oai hay sao? - Nhạc Tần nheo mắt nhìn về phía Hàn Phong Tuyết và tiểu đội Bạo Tuyết.

Ánh mắt của Hàn Phong Tuyết ở bên này cũng đã lạnh như băng. Ý của Nhạc Tần cậu đương nhiên là hiểu rõ, dù có trốn được đi chăng nữa cũng không thể bảo vệ được tiểu đội Bạo Tuyết. Có ma thú cấp năm, nếu Hàn Phong Tuyết muốn trốn thì Nhạc Tần cũng chỉ có thể trừng mắt trông theo, chỉ có điều Hàn Phong Tuyết mà cũng cần phải trốn hay sao?

Đáp án chỉ có một, tất nhiên là không bao giờ. Cậu hất hàm nhìn Nhạc Tần đang hầm hầm sát khí.

-Ngươi còn gì muốn nói thì mau nói đi.

-Hừ . - Nhạc Tần nhíu mày, mái tóc đen không gió cũng tự bay. Hắn là trưởng lão của Liệp Ma hội ở Ma Thành này, ánh mắt của mọi người nhìn hắn ngoài sợ hãi ra thì cũng chỉ là sợ hãi mà thôi, hắn cũng đã rất quen với cảm giác này, vậy mà hôm nay, một kẻ luôn cao cao tại thượng như hắn lại bị một tên tiểu tử khiêu khích, miệt thị.

- Giỏi lắm - Nhạc Tần nghiến răng nhả ra hai chữ.

"Gừm", Hỏa Vân báo cũng gầm nhẹ một tiếng, chân sau bắt đầu cào cào trên mặt đất, đôi mắt nhìm chằm chằm vào Tiểu Điêu. Sau khi Tiểu Điêu xuất hiện thì nó cũng chuyển ánh mắt từ Hàn Phong Tuyết sang Tiểu Điêu.

Nhạc Tần nhảy xuống khỏi lưng Hỏa Vân báo. Sau khi Tiểu Điêu xuất hiện, vật để cưỡi đã không còn chiếm ưu thế nữa, ngược lại còn gây vướng víu hơn. Kim nguyên tố màu trắng ngà bắt đầu tỏa ra ngoài, trong vòng mấy thước xung quanh hắn nhanh chóng ngập tràn ánh sáng màu trắng.

"Lực nguyên tố rất mạnh" , trong lòng Hàn Phong Tuyết có chút kinh hãi, rõ ràng cậu cũng giống Nhạc Tần, đã đánh giá quá thấp thực lực của đối phương.

-Lực nguyên tố đã đạt đến loại này chỉ e rằng đã đạt đến kỹ vương 5 sao rồi. - Hai hàng lông mày của Hàn Phong Tuyết nhíu chặt, cậu vốn chỉ cho rằng thực lực của đối phương chỉ tầm hai sao hoặc ba sao kỹ vương. Sau khi đạt đến cấp độ kỹ vương, mỗi lần tăng thêm một sao lại vô cùng khó khắn, cũng vì thế mà chênh lệch một sao cũng trở nên vô cùng lớn.

-Ha, biết sợ rồi sao? - Ánh mắt của Hàn Phong Tuyết chỉ thoáng biến đổi một chút thế nhưng cũng không thoát được cặp mắt tinh nhanh của Nhạc Tần.

Nghe thấy lời này của Nhạc Tần, Hàn Phong Tuyết cũng chỉ cười lạnh một cái, cho dù thực lực của Nhạc Tần có vượt ra ngoài sự suy đoán của cậu đi chăng nữa thì cũng còn lâu mới khiến cho cậu sợ hãi.

-Mấy người nhiều tuổi như ngươi đều lải nhải nhiều vậy sao?

Lời này của Hàn Phong Tuyết khiến cho gương mặt của Nhạc Tần dường như lại bị phủ thêm một lớp sương lạnh, hai tay của hắn đưa lên.

Không gian xung quanh Hàn Phong Tuyết bỗng rung động kịch liệt, lực ép của nguyên tố tràn lên toàn thân, quần áo cũng theo đó phất phới.

-Quả nhiên là năm sao kỹ vương, xem ra thế lực của Nhạc gia ở Ma Thành cũng do thực lực của Nhạc Tần tạo nên. - Hàn Phong Tuyết nghĩ vậy trong lòng, hành động cũng không hề chậm, lập tức khống chế lưc nguyên tố của năm nguyên tố tụ lại quanh thân, vừa vặn chống lại áp lực của Nhac Tần.

Hỏa nguyên tố bập bùng, ánh bạc lóe lên, trường thương đã ở trong tay. Lúc này Hàn Phong Tuyết đã hoàn toàn chú tâm đối diện với năm sao Kỹ vương của Nhạc Tần.. Cậu như bá vương, chiến ý mãnh liệt hướng về phía Nhạc Tần, trong không khí cũng dường như có tiếng gào thét.

Những người đang quan sát trận chiến ở cách đó không xa nãy giờ đều giữ im lặng, hai mắt mở to tràn đầy hưng phấn. Thực lực của Hàn Phong Tuyết khiến cho họ sinh ra vô số kỳ vọng. Với những người thích chiến đấu như họ thì dù có phải bỏ ra cả chục năm tuổi thọ để đổi lấy một lần xem trận chiến đấu như thế này họ cũng sẵn sàng đáp ứng.

Mà hiểu hiện của Nhạc Tần lại không được tự nhiên cho lắm, từ khi mới bắt đầu đến giờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy sự dao động trong mắt hắn.

"Ba sao kỹ vương, mới mười mấy tuổi mà đã đạt đến ba sao kỹ vương, lại còn có ma thú cấp năm làm ma thú đồng hành", trong lòng Nhạc Tần có chút lo lắng về thế lực đứng sau Hàn Phong Tuyết, loại thiên phú này hắn căn bản là nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới được. Có điều lo lắng ấy nhanh chóng bị Nhạc Tần nén xuống, ánh mắt lại tỏa ra nét lạnh lẽo chưa từng cố. Tiềm lực và gia cảnh của Hàn Phong Tuyết, cho dù là phương diện nào đi chăng nữa thì Nhạc Tần hắn cũng không thể nào sánh được. Nếu đã đến nước không chết không thôi thì hôm nay hắn dù có mất tất cả cũng phải giữ Hàn Phong Tuyết lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Tần đảo qua mọi người xung quanh, hôm nay những người ở đây đều không một ai có thể rời khỏi nơi này.

Như lời Tiểu Điêu nói thì chỉ cần Hàn Phong Tuyết ký kết khế ước với nó, cả hai sẽ nhận được lợi ích rất lớn. Sự thật đúng như thế, sau khi ký kết khế ước vơi Tiểu Bạch, Hàn Phong Tuyết cảm thấy tinh thần lực của mình được đề cao rất lớn, sau khi tu luyện tinh thần công pháp, lại trực tiếp tăng lên hai sao, từ một sao lên đến ba sao.

Trường thương trong tay Hàn Phong Tuyết rung lên, người cậu như gió lao thẳng về phía Nhạc Tần đồng thời không ngừng vung thương đâm tới, quanh người Nhạc Tần lúc này chỉ nhìn thấy ánh sáng của đầu thương loang loáng bị ánh mặt trời chiếu vào.

"Hừ". Nhạc Tần hừ lên một tiếng khinh thường. Hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ lấy lực của kim nguyên tố áp tới mũi thương khiến cho trường thương rời khỏi quỹ đạo ban đầu

Hàn Phong Tuyết cũng khẽ cười, hai tay cầm thương cũng nhanh hơn, mũi thương như linh xà chuyển động xoay một vòng quanh kim nguyên tố. Chẳng đợi đến lúc nhìn rõ đầu thương cậu đã dùng sức đâm một nhát về phía Nhạc Tần.

Sắc mặt của Nhạc Tần phút chốc biến đổi, trong lòng có chút kinh ngạc, thật sự là hắn chưa từng thấy người nào ở phương diện giáo kỹ lại đạt được trình độ như Hàn Phong Tuyết. Tay trái nhẹ nhàng đưa lên, một bức tường màu trắng lập tức chắn trước mũi thương.

Không vì trường thương bị chặn mà đường tấn công của Hàn Phong Tuyết dừng lại, hai bàn tay cũng ngay lập tức đánh về phía Nhạc Tần.

Nhìn thì đơn giản, nhưng một chưởng này của Hàn Phong Tuyết lại khiến Nhạc Tần cảm thấy sợ hãi, hai chân hắn hơi dùng lực một chút, thân thể cũng lập tức bay về phía sau.

Thu Phong Lạc Diệp Chưởng lại được sự trợ giúp của hỏa nguyên tố, Nhạc Tần lựa chọn né tránh là vô cùng thông minh. Nhưng Hàn Phong Tuyết cũng không có ý định buông tha cho hắn, kỹ năng vô hình trói buộc lập tức được phát động,Ba Lăng Bộ cũng theo đó mà triển khai làm cho tốc độ tăng lên, cả thân hình chớp mắt đã đuổi kịp Nhạc Tần. chóng đuổi theo Nhạc Tần. Lúc này trường thương đã bị thu vào Huyền Nguyệt giới, hữu chưởng phát sau mà đến trước, trước mắt đã thấy dừng trên ngực Nhạc Tần.

-Kim phụ- Nhạc Tần hét lớn, vầng sáng màu trắng như hóa thành thực chất tỏa ta một lớp giáp vàng quanh người Nhạc Tần. Hai tay nâng lên, hắn ngừng lùi mà tiến tới đánh về song chưởng của Hàn Phong Tuyết.

Song chưởng cùng đánh vào một nơi phát ra ánh sáng chói lòa khiến ánh mắt đám người vây xem đau đớn.

"Oanh." Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, mặt đất dưới chân hai người cũng đua nhau nứt vỡ, Hàn Phong Tuyết và Nhạc Tần cũng đồng thời lùi lại. Nơi giao nhau cũng xuất hiện một lỗ hổng sâu hơn chục thước.

"Hít..ha.." Tiếng hít lạnh tràn lên, ánh mắt đám người đứng gần đó trở nên cuồng nhiệt, một đòn của Kỹ vương hóa ra lại khủng bố như vậy, khát vọng với sức mạnh của họ cũng theo đó mà tăng lên.

Nhạc Tần vừa tiếp một chưởng này mà lại không có chuyện gì khiến Hàn Phong Tuyết hơi bất ngờ. Cậu chẳng những là một giáo kỹ, mà còn là một võ tông, hơn nữa lại có Thu Phong Lạc Diệp chưởng ẩn chứa sức mạnh không hề nhỏ.

"Kĩ năng tăng phúc lực lượng." Hàn Phong Tuyết nói thầm một tiếng rồi nhanh chóng điều chỉnh, Thủy nguyên tố điên cuồng tỏa ra, tĩnh mạch toàn thân cũng dường như to lên một chút.

Sương trắng phiêu phù trong không khí... "Hỏa Vụ." Hàn Phong Tuyết quát lớn, gió khẽ thổi qua đẩy làn sương về phía Nhạc Tần.

Còn chưa kịp kinh ngạc với chưởng lực của Hàn Phong Tuyết, sương trắng che trời đã tiến tới người hắn, hành động của Nhạc Tần cũng trở nên chậm hơn, sương cũng di động theo hành động của hắn. Hàng lông mày nhíu chặt, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết lại tiến tới, hai tay Nhạc Tần nhanh chóng giương lên, ánh sáng trắng ngà lại tỏa ra mạnh mẽ.

"Kĩ năng thiên phú Kim hình xà phược!" Tiếng gầm như sấm rền vang lên, bốn con kim xà chui ra từ người Nhạc Tần nhanh chóng lao về phía Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết vẫn duy trì đà tiến tới, khi kim xà tiếp xúc với trường thương mới phát động kỹ năng Thiểm Thước.

Nhìn thấy Hàn phong Tuyết biến mất, gương mặt Nhạc Tần đông cứng lại, ánh mắt lập lòe ánh sáng, cơ thể cũng hơi co lại, lực nguyên tố cũng tụ lại ở sau gáy, "Kim Cương Thuẫn."

"Tinh Thần Giảo Sát." Hàn Phong Tuyết không ngờ Nhạc Tần phản ứng nhanh vậy. Nhìn thấy một thương này sắp đâm vào không khí liền lập tức sử dụng một kĩ năng thiên phú, trường thương cũng hướng xuống dưới, ánh mắt lăng lệ tỏa ra.

"Bình." Một thương rất mạnh đâm vào sau lưng Nhạc Tần, dù đã bị Kim Cương Thuẫn ngăn trở nhưng nó vẫn đâm vào trong cơ thể, thậm chí dư lực còn đẩy hắn bay đi.

"Khụ khụ.." Nhạc Tần run rẩy ngồi dậy, sắc mặt cũng tái nhợt, máu tươi theo miệng chảy ra, lệ khí trong đôi mắt oán độc khiến da đầu người ta run lên. Hắn đã rất cẩn thận, ngay khi Hàn Phong Tuyết biến mất đã lập tức phóng lực linh hồn ra, mọi thứ chunh quang đều không thể thoát khỏi mắt hắn, cũng suýt làm một thương của Hàn Phong Tuyết đánh trượt. Nhưng ngay khi thấy có thể thoát khỏi nguy hiểm thì tinh thần của hắn lại trở nên hoảng hốt, thậm chí có chút đau đớn, làm hắn không thể tránh né. Nhạc Tần đã bại. Hắn đã thực sự thua dưới tay Hàn Phong Tuyết chưa đầy hai mươi tuổi. Mọi người đều day day mắt xem mình có nhìn lầm không, đến khi xác định rồi thì âm thanh hoan hô lập tức bùng nổ.

Hai mắt Nhạc Lôi trở nên trống rỗng. Ánh mắt hắn nhìn Hàn Phong Tuyết tràn ngập hận ý nhưng cũng vô cùng sợ hãi.

Hàn Phong Tuyết nhìn phản ứng của mọi người rồi cầm trường thương đến gần Nhạc Tần. Hắn nhìn từ trên cao xuống cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi không có nhân phẩm tốt lắm nhỉ?

- Được làm vua thua làm giặc, cho ta chết thoải mái đi, con trai ta đã bị phế, mong ngươi cho nó một đường sống. - Cảm thán một câu rồi nét hung lệ trong mắt Nhạc Tần hoàn toàn biến mất, chỉ còn sự cô liêu. Hắn hồi tưởng lại cảnh mình hoành hoành ở Ma Thành mấy chục năm, hiện giờ lại có kết cục thế này. Nhạc Lôi chơi không ít đàn bà, nhưng lại chẳng thể lưu lại đời sau, nghĩ đến đây Nhạc Tần ngửa mặt cười đầy đau khổ,, tiếng cường tràn ngập thê lương.
Bình Luận (0)
Comment