Thái Xung đang yếu ớt nằm trên mặt đất, hơi thở như có như không, ánh mắt lờ đờ, đã từng một thời ngông cuồng tự đại, là một cao thủ kỹ tôn hô mưa gọi đó rung trời lở đất, thế mà lúc này kinh mạch toàn thân đã bi phế hết, biến thành một tên phế nhân vô dụng đến người bình thường cũng không bằng.
Ngao Vân Tinh nhìn thấy sát khí lóe lên trên người Sài lão, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu, sau trận đấu này e rằng toàn thân trên dưới đều lan ra, lão tin rằng, chỉ cần Hàn Phong Tuyết nói một câu, Sài lão nhất định là dám đến trước mặt phụ hoàng hắn mang hắn ra giết chết ngay. Có điều hắn không biết là, thực sự hắn đã đi qua quỷ môn quan một lần rồi, trước đây, Sài lão cũng đã hỏi Hàn Phong Tuyết phải xử tội Ngao Vân Tinh như thế nào, lúc đó chỉ cần Hàn Phong Tuyết nói một chữ “Giết”, Ngao Vân Tinh chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, thế nhưng vì Hàn Phong Tuyết nhớ đến tình xưa, nhẫn nhịn không hạ thủ.
Ngao Nguyệt lại một lần nữa hiểu rõ hơn sức mạnh của Sài lão, nàng cảm thấy mình thật may mắn khi đã lựa chọn chính xác như vậy, đồng thời nàng cũng hiểu được địa vị của Hàn Phong Tuyết trong lòng Sài lão lớn đến mức nào.
Phong Dương đến kiểm tra tình hình của Thái Xung một chút, thật khiến người khác bội phục, khả năng khống chế của Sài lão rất tốt, mặc dù kinh mạch toàn thânh của Thái Xung đã đứt hết nhưng lại khiến hắn không thể chết được.
Trận chiến xảy ra ngoài hoàng thành đã khiến một vị kỹ tôn cường giả trở thành một người tàn phế, ngoại trừ một vài người tận mắt nhìn thấy ra thì không có ai biết được chuyện tày trời bên ngoài thành xảy ra thế nào, tin tức bị phong tỏa rất nghiêm ngặt.
………….
Tại cầm hàng đế đô, Hàn Phong Tuyết mặc một bộ y phục màu trắng, hai mắt khẽ nhắm, trên mặt mang theo một nét dịu dàng, mười ngón tay đưa nhẹ trên dây đàn, vừa nho nhã vừa cao quý. Ở bên cạnh cậu, tuyệt sắc giai nhân Băng Hân Vân đang say mê đắm chìm trong tiếng đàn, cũng nhắm nhẹ hai mắt, ý thức phiêu diêu theo tiếng đàn, giống như một bức tranh hòa hợp.
Cách hai người không xa, dì Băng ngồi trên ghế, khuôn mặt mang theo một nét cười dịu dàng nhìn về phía hai người, tâm tư không nhịn được mà quay về lúc mình còn trẻ.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!” (Cùng nắm tay nhau đến lúc bạc đầu)
Tiềng đàn dừng lại, Hàn Phong Tuyết nhìn thấy vẻ mặt mê đắm của Băng Hân Vân, lộ ra một nét chân tình, mỗi lần đàu tấu xong, nhìn thấy sự say mê của Băng Hân Vân, cậu cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Băng Hân Vân mở mắt ra, trong mắt giống như có một làn hơi nước bao phủ, dường như vẫn còn chìm đắm trong mộng ảo mịt mờ.
-Tuyết Phong, huynh đánh đàn thật sự rất hay. – Băng Hân Vân cười ngọt ngào nói.
Hàn Phong Tuyết chỉ biết cười một cách ngốc nghếch nói:
-Hân Vân, tiếng đàn của muội cũng đã đạt đến cửa ải cuối cùng rồi, chỉ cần muội đột phá được, như vậy, muội cũng sẽ tiến vào cảnh giới nhập tủy.
Những lúc như thế này, quan hệ của hai người càng trở nên gần gũi hơn,, Hàn Phong Tuyết thậm chí còn xưng hô thân mật với Băng Hân Vân.
Ánh mắt của Băng Hân Vân lấp lánh rạng rỡ mang theo nét mặt êm đềm tĩnh lặng, chăm chú nhìn Hàn Phong Tuyết, khiến cho Hàn Phong Tuyết tim đập loạn xạ.
…………….
Hàn Phong Tuyết đang đi trên đường, sắc mặt vẫn còn vui vẻ, tâm tình khoan khoái dễ chịu, cậu có thể cảm nhận được tình cảm mà Băng Hân Vân đối với cậu, cậu cũng rất thích thiên chân tuyệt mỹ của Băng Hân Vân, chỉ có điều hai bên đều chưa phá bỏ được lớp màn che bên ngoài.
Lúc này, mặt trời lặn đỏ tươi như máu, sắc đỏ ánh lên chiếu rọi khắp không trung. Hàn Phong Tuyết đi đến một vùng đất trống trải mênh mông không có người ở, lúc này, sát ý như cuồng phong ập tới, Hàn Phong Tuyết dừng chân lại, ở bên cạnh cậu, ba thân ảnh bị che kín bởi một trường bào màu đen đi đến.
-Mộng Ảo Lầu! – Hàn Phong Tuyết thấp giọng nói, dùng mười hai phần tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Điều khiến Hàn Phong Tuyết không ngờ được là, sát ý lại như thủy triều rút xuống, lúc này ba người trước mặt cậu đều giống như ba người bình thường.
Một tia sáng lóe lên, Hàn Phong Tuyết phát hiện ra người mặc trường bào cao lớn trước mặt mình đã biến mất.
“Thiểm thước!” Hàn pHong Tuyết ngạc nhiên phát hiện ra, thiểm thước của bản thân lần đầu tiên không có tác dụng, hoặc có thể nói tại lần phát động thiểm thước trước, thân hình của cậu đã bị đối phương khống chế rồi.
Đột nhiên sát khí tăng lên khiến cho Hàn Phong Tuyết cảm thấy như không còn chút sức lực nào, xuyên thẳng vào lục phủ ngũ tạng, các giác quan của cậu cũng không còn chút cảm giác nào, hai chân cậu tự nhiên mềm đi, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Trong vòng một giây, sát ý của kẻ địch đã biến mất trong chớp mắt, chỉ duy trì không đến một giây, sát ý cường đại như vậy lại có thể không hình không dấu mà biến mất, Hàn Phong Tuyết ngạc nhiên nhìn theo người mặc trường bào đen, sao lại có thực lực mạnh như vậy.
Mặc dù không có cách nào đoán ra được, nhưng cũng có thể biết được đối phương rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả cậu cũng không có sức phản kháng, thậm chí còn mạnh hơn Sài lão rất nhiều.
Tay phải của người mặc trường bào đen phẩy vài lần đã xuyên thẳng đến mấy chỗ trên người Hàn Phong Tuyết, thật là kỳ lạ, mấy chỗ đó cũng không phải là yếu huyệt, cũng không phải là mạch máu, sau khi vỗ xong lập tức lại lùi về chỗ cũ, hờ hững đứng tại đó, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hàn Phong Tuyết nghi hoặc nhìn khắp người mình, phát hiện toàn thân trên dưới hoàn toàn không có tổn hại gì, cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, không tránh khỏi nảy sinh sự nghi hoặc.
-Đi theo ta . –Người mặc trường bào đen trầm lặng rất lâu rồi mới cất tiếng nói, ngữ khí mang theo ý nói không có gì phải nghi ngờ, nói xong liền quay người bước đi.
Hàn Phong Tuyết không biết làm sao, chỉ có thể im lặng đi theo bọn họ, nếu đối phương muốn giết cậu thì chỉ đơn giản như giết một con kiến thôi, căn bản không cần giở thủ đoạn gì, cậu chỉ có thể đi theo, càng không có lựa chọn nào khác, trong lòng cậu, chưa từng cảm thấy lo sợ trước việc gì, vẫn còn rất hiếu kỳ và nghi hoặc muốn tìm cho ra.
Rẽ trái rồi rẽ phải, bốn người đi đến một khu vực hoang vu hẻo lánh không có người ở, màn đêm dần buông xuống, Hàn Phong Tuyết bị bọn họ đưa đến một vùng đất bỏ hoang khác.
Đến một cái sân nhỏ đã bỏ hoang từ lâu, gạch ngói tường đất đã không còn nguyên vẹn, đi vào trong sân, khắp nơi đều là cỏ dại, dường như đã rất lâu rồi không có người ở đây.
Lại bị đưa đi mấy vòng, mấy người cùng tiến vào trong một gian phòng lớn, khiến cho người ta cảm thấy có chút bất ngờ, nhờ vào ánh nến yếu ớt mới có thể nhìn được xung quanh, bên trong gian phòng lớn này rất yên tĩnh, sạch sẽ, mặc dù không xa hoa, nhưng bài trí rất trang nhã, thanh tịnh và đẹp mắt, gọn gàng ngăn nắp, giống như cảnh đẹp trong nhân gian.
Người mặc trường bào đen dẫn đầu tùy ý ngồi xuống một cái ghế, chỉ tay về hướng Hàn Phong Tuyết, làm động tác mời cậu ngồi, Hàn Phong Tuyết thuận theo ngồi xuống rất tự nhiên, đã đến đây rồi, còn lo gì sự an toàn của bản thân, mà hai tên mặc trường bào đen bên ngoài tự nhiên biến mất không thấy đâu.
Người mặc trường bào đen từ từ gỡ mạng che mặt màu đen xuống, để lộ ra diện mạo thật của mình, đây là một lão nhân khoảng tầm sáu bảy mươi tuổi, râu tóc của lão nhân này đều trắng như tuyết, ngay cả lông mày cũng là một màu trắng như vậy, nhưng trên mặt lại mang theo một nhé hòa khí, ôn nhu, thật khiến cho người ta cảm thấy rất ngạc nhiên, hai mắt của người đó toát lên sự hòa nhã, tĩnh lặng, khiến cho người khác rất dễ nảy sinh tình cảm thân thiết, mà trước đó không lâu vừa mới phóng ra sát ý, tuyệt nhiên là tương phản hoàn toàn với khí chất hiện tại, làm cho Hàn Phong Tuyết nhìn đến ngây ngốc.
-Rất bất ngờ đúng không? – Lão nhân nhoẻn miệng cười cất tiếng nói, âm thanh rất ấm áp, dùng bốn từ “Ôn văn nho nhã” để hình dung về ông thật là vô cùng thích hợp.
Hàn Phong Tuyết gật đầu không nói gì.
-Cậu không cần lo lắng, ta chỉ muốn cùng cậu tâm sự một chút thôi. – Âm thanh của lão nhân tĩnh lặng nhưng nước hồ thu, khiến cho Hàn Phong Tuyết rất dễ dàng tin tưởng những lời ông nói là thật lòng.
Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết muốn mở miệng nói gì đấy, lão nhân dường như biết được tâm tư của cậu liền nói:
-Cậu cứ gọi ta là Thủy lão được rồi.
Không biết trực giác của cậu linh nghiệm hay không, nhưng khoảng thời gian trước đó cậu có cảm giác mình sẽ này sinh quan hệ với một tổ chức nào đó, thật không ngờ nhanh như vậy đã có cách chứng thực rồi.
-Thủy lão, ta rất hiếu kỳ, hình như ta và Mộng Ảo Lầu không có chút quan hệ nào, huống hồ ta còn từng giết một tên sát thủ của các người, vì cái gì….?
-Cậu cảm thấy ta không có ác ý thật sao? – Thấy Hàn Phong Tuyết gật đầu, Thủy lão tiếp tục nói:
-Hắn tự ý hành động, dù cho cậu không giết hắn, thì ta cũng đích thân ra tay, còn vì sao ta lại tìm cậu, đó là bởi vì cậu là một danh võ giả.
Trong lòng Hàn Phong Tuyết có chút kinh ngạc, xem ra suy đoán của cậu quả thực linh nghiệm, Mộng Ảo Lầu rất có thể là một bộ phận cấu thành của võ giả thất truyền, cậu không nói gì, yên lặng chờ đợi Thủy lão giải thích.
-Ta có thể nói cho cậu biết, võ giả từ lúc chưa biến mất, luôn luôn tồn tại trên đại lục, mà Mộng Ảo Lầu chính là nơi tập trung của võ giả. – Thủy lão nói đúng ý nghĩ của Hàn Phong Tuyết.
-Cậu, nên đến chỗ mỗ vị tiền bối để lại công pháp đi. – Thủy lão nhìn Hàn Phong Tuyết, lúc này ánh mắt hòa khí của ông chớp mắt trở lên sắc bén.
-Người chắc chắn như vậy.
-Đương nhiên, ở trên đại lục này, trừ Mộng Ảo Lầu, không nơi nào có thể có công pháp võ giả cường đại như vậy, có thể khiến một tên thiếu niên 18 tuổi đạt đến cảnh giới trung cấp kỹ tông. – Trong mắt của Thủy lão toát lên sự cao ngạo không cần che đậy, - Cho nên, chỉ có một khả năng, cậu đến chỗ mỗ vị tiền bối để lại công pháp truyền thừa.
Hàn Phong Tuyết bật cười thành tiếng thật không ngờ lại đơn giản như vậy, đối phương cứ như vậy mà trực tiếp kết luận phán đoán của mình, biết không có cách nào che dấu được, cậu nhanh chóng dứt khoát gật đầu.
-Ta có thể biết là ai không?
Hàn Phong Tuyết lắc đầu không nói.
Thủy lão tùy ý cười một cái rồi lên tiếng xin lỗi:
-Là ta thất lễ rồi.
Hàn Phong Tuyết lại ngớ ra, thực lực và thân phận của đối phương như vậy mà lại đi xin lỗi cậu, đây căn bản không phải là đạo lý bình thường, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Thủy lão, kiên quyết hỏi:
-Tiền bối không thể tìm ta chỉ vì muốn nói chuyện thôi chứ, mục đích cuối cùng của người là gì?
-Người trẻ tuổi đúng là hay nóng vội. – Thủy lão không để ý đến cậu cất tiếng nói:
-Ta muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý gia nhập Mộng Ảo Lầu không.
-Làm một tên sát thủ. – Hàn Phong Tuyết nhíu mày, cậu trước giờ chưa từng nghĩ qua mình sẽ trở thành sát thủ.
-Cậu sai rồi, người của Mộng Ảo lầu mặc dù là giết người, nhưng không được coi là sát thủ, chúng ta từ trước đến nay không tùy ý giết người, cũng không tiếp nhận tuyển dụng, tất cả đều có nguyên tắc và mục tiêu của bản thân.
- Xin lỗi, ta không có hứng thú. – Hàn Phong Tuyết không e ngại gì thẳng thắn cự tuyệt.
-Ha ha, không sao, ta cũng không miễn cưỡng cậu, hiện tại , cậu lúc nào cũng có thể rời khỏi đây.
Hàn Phong Tuyết cũng không khách khí, quay người bước đi.
-Người trẻ tuổi, hi vọng cậu có thể cân nhắc một chút về đề nghị của ta, ngoài ra, việc ngày hôm nay, mong cậu đừng nói ra ngoài.
Nghe thấy tiếng từ đằng sau truyền tới, Hàn Phong Tuyết gật đầu đáp ứng, chỉ cần cậu không phải người có vấn đề về đầu óc, chuyện này nhất định sẽ không nói ra, kể cả Sài lão cũng không có cách nào ứng phó được người này, thì cậu có thể nói với ai được, chỉ có dẫn đến tai họa khó lường mà thôi.
Sau khi Hàn Phong Tuyết đi khỏi, thân hình của hai âm hồn xuất hiện bên cạnh Thủy lão. Thủy lão cười tự nói:
-Sẽ có một này, cậu sẽ gia nhập vào Mộng Ảo lầu, hơn nữa, còn trở thành một người hết sức quan trọng, thậm chí, còn là hi vọng của chúng ta.
Hai âm hồn ở phía sau nghe thấy Thủy lão nói vậy, thân thể có chút run rẩy.
Hàn Phong Tuyết đi đến khi trời tối, trong đầu toàn là nghi hoặc chưa có lời giải đáp.
Vì sao cao thủ của Mộng Ảo Lầu lại xuất hiện ở đế đô nhiều như vậy, bọn họ có mục đích gì?
Vì sao Thủy lão đối với cậu lại không có chút ác ý nào, ngược lại còn rất khách khí.
Vì sao lại muốn mời cậu gia nhập Mộng Ảo Lầu, còn nữa rốt cuộc Mộng Ảo Lầu là tổ chức như thế nào?
Tất cả mọi chuyện dường như một bóng mờ che phủ khắp người Hàn Phong Tuyết.