Dung Mị tức giận đi đến trước mặt Dạ Mặc Thần, bước chân như chứa hoả dược. Đôi mắt hồ ly nguyên bản kiều mị giờ phút này sắc bén khiếp người!
Dạ Mặc Thần đối diện cặp mắt giận dữ của nàng, không biết như thế nào, khí thế kiêu ngạo liền yếu đi....
Hắn có chút trốn tránh ánh mắt nàng, trực tiếp nói với Hồng Ngọc phía dưới:"Bộ váy này, bổn vương dùng đặc quyền mang đi!"
Hồng Ngọc khiếp sợ:"!!!"
"Đặc quyền? Đặc quyền gì?"
"Cái này a, nghe nói là chủ nhân chợ đen vì muốn hợp tác cùng Minh Vương điện hạ nên mới đưa ra một đặc quyền có thể lấy đi một thứ bất kỳ. Dùng đặc quyền này nói không chừng còn có thể đổi được thần khí hoặc là đan dược cao cấp nữa kìa!"
"Trời ạ, thế chẳng phải quá lãng phí sao? Cư nhiên đi đổi một bộ váy?!"
"Không thể hiểu được...."
Dung Mị nghe được người bên dưới bàn tán, càng thêm khó chịu.
Được lắm Dạ Mặc Thần, muốn đối nghịch với nàng đến cùng phải không! Uổng công nàng còn xem hắn là bằng hữu!
Dung Mị giận cực, trừng Dạ Mặc Thần một cái, sau đó không nói hai lời xoay người đi mất.
Rầm!!
Theo tiếng cửa đóng sầm lại, tim của Dạ Nhất cũng bay lên cổ họng.
Mị cô nương ngươi đừng đi a!
Nàng mà đi, vương gia nhà mình chẳng phải quay đầu lại muốn ở nhà phát giận? Những ngày tháng không có ánh mặt trời của vương phủ a....
Nhưng mà, Dung Mị căn bản không nghe được tiếng lòng của Dạ Nhất, nàng hiện tại đang tức giận, cơ hồ không suy nghĩ gì đi thẳng về phía trước, lúc phản ứng lại thì đã đứng trước một cánh cửa.
Nàng phát hiện con đường này thật tối và vắng vẻ, không phải là đi sai rồi chứ?
Lắc lắc đầu, đều tại Dạ Mặc Thần làm nàng tức giận, không nghĩ nữa đến hắn nữa, rời khỏi đây trước đã.
Đang lúc muốn xoay người, bỗng nhiên\-\-\-
"Tiểu Mị Nhi...."
Âm thanh cổ xưa mà thần bí vang vọng trong trí óc nàng, nghe được tiếng này, Dung Mị trừng lớn mắt.
Đây là... tiếng của Cổ Linh kiếm!
Chính là thanh kiếm của nàng kiếp trước! Không người biết, nó thật ra đã có linh thức, vẫn luôn nói chuyện làm bạn cùng nàng suốt nhiều năm.
Lúc đó rơi xuống vực, chẳng lẽ nó cũng theo nàng xuyên không tới đây!?
Nó đang ở rất gần nàng, còn có thể cảm ứng thấy tiếng gọi nữa mà. Không lẽ là ở sau cánh cửa này sao?
Dung Mị cắn răng, trực tiếp đẩy cửa đi vào, dù thế nào cũng phải tìm được Tiểu Linh!
Căn phòng cũng không tính là lớn, bốn phía có dạ minh châu thắp sáng. Trên tủ trưng bày không món nào không phải trân phẩm bảo bối, quý giá vô cùng. Nhưng lúc này Dung Mị không có tâm tư đi ngắm, nàng hết sức chuyên tâm đi tìm Cổ Linh kiếm của mình.
Động tác của nàng có chút vội vàng, bởi vì Cổ Linh đối với nàng thật sự rất quan trọng, vì vậy nhất thời không để ý nghiêng tay làm rơi một cái lọ sứ.
Dung Mị cả kinh, tiêu rồi, chụp không kịp! Nếu vỡ đồ chắc chắn sẽ kinh động người khác!
Nhưng mà một lúc sau vẫn không hề nghe thấy tiếng loảng xoảng, nàng nhìn chiếc lọ nguyên vẹn trên tay, thở phào một hơi.
Dung Mị giật mình, gì? Tay?? Không phải tay nàng!
Tầm mắt hơi dời lên, Dung Mị liền đối diện với một đôi lục đồng.
Thật là một thiếu niên xinh đẹp!
Dung Mị cơ hồ không suy nghĩ gì bật thốt ra:"Trộm?"
"Trộm?" Thiếu niên kia cũng đồng thời nói.
Nghe được đối phương vừa lúc cùng hỏi, hai người đều có chút sửng sốt, thiếu niên nhanh nhẹn nói trước:"Ta không phải! Ngươi nãy giờ lục lọi lung tung, chắc chắn là lòng mang ý xấu!"
Dung Mị bình tĩnh nhoẻn miệng cười, thì ra là một thiếu niên lang thôi, cái này thì dễ đối phó:"Ai nhìn thấy? Ta chỉ là không cẩn thận đi lạc vào nơi này thôi mà, ngược lại là ngươi, trên tay vẫn còn cầm'vật chứng' đó!"
Thiếu niên:"!!!" Rõ ràng là do hắn làm rơi, sao có thể đúng tình hợp lý nói câu đó vậy chứ!?
Đúng lúc này, cửa mở ra, hai người đi vào, là lão quản sự và nữ tử khi nãy.
Hai người cung kính:"Tham kiến thiếu chủ!", sau đó hướng Dung Mị gật đầu chào, "Ly công tử."
Thiếu chủ? Thiếu niên này? Không phải trùng hợp như vậy chứ....
Lão giả cười hiền hoà giới thiệu:"Ly công tử, đây chính là thiếu chủ của chợ đen chúng tôi! Thiếu chủ, đây là người mà ngươi muốn gặp!"
"Là ngươi? Người đã đánh bại tên Dạ Tiểu Phong chết tiệt kia?" Thiếu niên nhìn chằm chằm Dung Mị, giọng nói có chút âm trầm.
Dung Mị gật đầu:"Là ta."
Nàng có chút hiếu kì, Dạ Mặc Phong thiếu niên giống như ánh mặt trời, người gặp người thích, thế nhưng lại có người thù ghét hắn?
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng:"Lúc trước chính là hắn đã hố thảm ta một phen, lâu như vậy vẫn chưa tìm được cơ hội báo thù. Ngươi làm tốt lắm, để xem lần sau Dạ Tiểu Phong còn có thể đắc ý hay không! Hahaha!"
Dung Mị ngâm ngâm cười hỏi:"Hắn làm gì ngươi?"
Ở trong ấn tượng của nàng, Dạ Mặc Phong luôn bị nàng và Dạ Mặc Thần hành kêu trời kêu đất, còn chưa gặp qua hắn hố người khác bao giờ.
Vừa nhắc lại, thiếu niên lang trong lòng bực bội, khó chịu dậm chân:"Chính là cái trò tung đồng xu chết bầm đó, lừa mất 10 vạn lượng của ta! Sau đó mới phát hiện, hắn ăn gian, căn bản là có chuẩn bị trước, rõ ràng đã nói là dựa vào vận khí mà!"
Dung Mị:"Phụt!"
Hahaha, lúc đó nàng cũng nghĩ Dạ Tiểu Phong tại sao lại xui xẻo đoán trật đúng lúc chơi với nàng, hiện giờ xem ra chính là một chữ nghiệp a! Chậc chậc...
Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng một cái:"Cười cái gì!"
Dung Mị:"Không có, không cười~"
Thiếu niên hừ hừ ngồi xuống:"Chính thức giới thiệu một chút, bổn thiếu chủ tên Mục Thiếu Trì, còn ngươi?"
Dung Mị chớp chớp mắt:"Ta? Ngươi không phải đã biết sao?"
Mục Thiếu Trì vẫy tay bảo hai người kia lui ra, "Được rồi, đừng diễn nữa. Tiểu nha đầu, nói cho ta tên thật của ngươi đi."
Dung Mị trong lòng kinh ngạc, mị mắt nửa nheo lại:"Ngươi làm sao biết ta là nữ?"