Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 203

Dung Mị buông Thượng Quan Lạc ra dùng tay che lỗ tai: "La cái gì mà la. Mất chút máu mà làm như sắp chết không bằng."

"Ngươi!!" Thượng Quan Lạc khóc không ra nước mắt, cái này gọi là mất chút máu sao? Tay nàng đều sắp hủy dung!

Dung Mị nhìn một vòng xung quanh: "Các ngươi nói đủ chưa? Còn gì khác thì nói cho xong luôn đi."

Thượng Quan Lạc rụt người, Đế Liên Vận và Dung Cầm liếc nhau, nhíu mày. Vì sao Dung Mị không hề có một chút phản ứng lo lắng nào? Nên nói nàng ta quá tự tin sao?

Dung Mị tất nhiên tự tin, bởi vì nàng biết, chính mình là xuyên hồn tới đây, lấy đâu ra thi thể? Mặc dù nàng xác thật không phải Dung Mị không sai, nhưng bọn họ đã đi sai hướng rồi!

"Không nói gì nữa sao? Được! Vậy đến lượt ta nói."

"Tiểu Mạch!" Dung Mị cười mỉm nói: "Đem một giọt máu gà đến cho ta."

"Vâng, tiểu thư."

Tiểu Mạch nhanh chóng trở lại, trên tay cầm một chén nước chứa giọt máu máu gà. Dung Mị tiếp nhận cái chén, nhỏ máu trên lưỡi dao vào trong.

Tách---

Mọi người trợn tròn mắt, bọn họ thấy cái gì? Máu của Thượng Quan công chúa và một con gà thế mà lại... hoà cùng nhau rồi?!?!

Tiểu Mạch ngây ngốc chớp mắt: "Dung, dung hợp rồi! Trời ạ, không lẽ nào Thượng Quan công chúa là gà? Không đúng, họ hàng của gà??"

Sau đó, Tiểu Mạch phản ứng lại chính mình vừa mới nói cái gì, lập tức bưng kín miệng trốn ra sau lưng Dạ Nhất.

"Phụt!" Trong đám người có người nhịn không được cười phun, rất nhanh đã kéo theo nhiều tiếng khúc khích cười, Thượng Quan Lạc và gà... nói mới thấy, rất giống đấy chứ!

Hai má của Thượng Quan Lạc đỏ lên!

"Ngươi... Các ngươi...!!"

Đế Liên Vận tức khắc hoa dung thất sắc, Dung Cầm không thể tin tưởng nói: "Sao có thể, sao có thể thế được! Chén nước chắn chắn bị trộn thêm dấm! Đúng, chính là như vậy!"

Dung Mị buồn cười nói: "Thích thì cứ việc kiểm tra."

Lấy máu nhận thân, huyết nhục tương dung gì đó, căn bản là không có cơ sở khoa học! Là một người hiện đại, nàng yêu cầu khai sáng, mở mang tầm mắt cho bọn họ một chút~

"Thế nào? Kiểm tra xong chưa?" Dung Mị câu môi, "Nếu còn nghi hoặc, không bằng hai người cũng nhỏ máu thử thử? Biết đâu lại nhận thêm một cái họ hàng?"

Sắc mặt của Đế Liên Vận đã kém đến không thể nào kém hơn. Là nàng sơ sót. Vốn là át chủ bài nàng để dành đến thời khắc mấu chốt, không ngờ hôm nay lại bị ép buộc phải dùng đến. Bởi vì như vậy mới chưa chuẩn bị vẹn toàn, cứ như thế liền bị nữ nhân này phá hư! Đáng chết!

Uổng phí một quân cờ!

Dung Mị tiếp tục phân tích: "Nhìn nữ thi này, tuy là thời gian phân hủy không sai, chẳng qua ngươi không phải nói 'ta' rớt từ vách núi xuống sao, nhưng thi cốt này vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu vỡ nát, cái này có phải hơi bị thần kì rồi không?"

Nàng vừa nói như thế, mọi người cũng thấy có đạo lý: "Đúng thế, từ trên cao như vậy ngã xuống không thể nào hoàn hảo không hao tổn gì."

"Có lẽ lúc đó nàng rơi xuống bị nhánh cây tiếp được nên mới không bị gãy xương." Đế Liên Vận cơ linh, phút chốc đã nghĩ ra lí do trả lời.

"Nàng đúng là không có gãy xương..." Minh Vương điện hạ đột nhiên mở miệng, sâu kín liếc Mị cô nương một cái, khoé môi giương lên: "Bởi vì, lúc đó nàng chính là từ trên cao rớt xuống trong ngực bổn vương! Phải không, Mị Nhi?"

Dạ Mặc Thần cười lên tà khí vô cùng, làm da đầu Dung Mị một mảnh tê dại. Nàng cười gượng vài tiếng, còn không phải sao, chính vì chuyện này mà Dạ Mặc Thần cứ đuổi theo nàng không bỏ, dẫn đến một hồi rượt bắt chạy suốt tám con phố, rồi lại kéo theo những chuyện sau này...

Ai, duyên phận, chính là kì diệu như thế.

"...." Mọi người há hốc mồm, thật sự không biết nên nói cái gì mới đúng.

Bọn họ muốn lẳng lặng!

Tức giận nhất không ai khác ngoài Đế Liên Vận. Nàng biết là sẽ không thành công, nhưng không nghĩ thua thảm như vậy!

Sao lại trùng hợp đến thế!?? Minh Vương thế nhưng cũng ở đó, vậy hắn tất nhiên sẽ không hoài nghi Dung Mị, thế chẳng phải kế hoạch của nàng ngay từ đầu chỉ là công cóc ư?!?

"Đế Liên Vận, ngươi còn có gì để nói?"

Dung Mị khoanh tay mà đứng, thần thái phi dương tự tin, vừa so sánh, thế mà Đế Liên Vận lại có vẻ chật vật hơn hẳn!

"Ta..." Đế Liên Vận nghẹn lời, phẫn nộ, ghen ghét, không cam tâm... vô số cảm xúc dâng lên trong lòng nàng.

Dạ Mặc Thần mặt vô biểu cảm quét mắt tất cả mọi người, "Dung Mị là vương phi của bổn vương, vu oan đám phán hoàng tộc đáng phải chịu hình phạt rút lưỡi!" Lời nói là hướng về tất cả mọi người nói, nhưng Thượng Quan Lạc và Dung Cầm bỗng dưng rùng mình, Đế Liên Vận cảm thấy mặt nóng rát đau!

Không nên là như vậy a!

Nàng là thiên chi sủng nhi, sao có thể rơi xuống mất mặt như thế! Hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, không cẩn thận một chút là hình tượng của nàng liền tan thành mây khói!

Đế Liên Vận vừa nghĩ như vậy, bầu trời mặt đất bỗng dưng run lên!

Ầm ầm--- Nơi xa không ngừng có tiếng ầm ầm truyền tới, cuồng phong gào thét!

Không biết là ai kêu lên một câu: "A! Mau nhìn! Bí cảnh mở ra! Là bí cảnh!"

Mọi người tức khắc khẩn trương! Tâm trạng xem kịch vui mới vừa rồi hoàn toàn biến mất, thế lực các nơi sắc mặt nghiêm trọng lên.

"Tất cả chú ý, cùng ta tiến vào bí cảnh!"

Lam gia dẫn đầu đi trước. Những người khác cũng không chịu thua kém theo sau. Nói giỡn, không biết được bí cảnh có gì, vào sau không chừng sẽ bị chiếm hết tiên cơ!

Dung Mị nhìn lại xung quanh, Đế Liên Vận, Thượng Quan Lạc, Dung Cầm không biết từ lúc nào cũng đã nhân hỗn loạn biến mất, theo đoàn người chạy vào trong bí cảnh.

Dung Mị nhíu mày, Đế Liên Vận cũng không khỏi quá may mắn! Lần này đành phải buông tha nàng.

Dạ Mặc Thần tiến lại nắm tay Dung Mị: "Chúng ta cũng đi thôi."

Dung Mị gật đầu, "Được."

Bước vào cánh cửa, Dung Mị chỉ thâý thân thể nặng nề, choáng ngợp tựa như thời không xung quanh bị bóp méo! Trên tay bỗng dưng nhẹ tênh, nàng hoảng hốt nắm chặt nhưng mà không có tác dụng, bàn tay của nam tử đã không thấy đâu. Cả người Dung Mị giống như rơi tự do không có phương hướng, xung quanh một mảnh trắng xoá.

Không biết qua bao lâu, Dung Mị lọt vào trong một cái ôm ấp, thân thể tiếp tục rơi, có điều lần này nàng cảm nhận rõ ràng tiếng xé gió và tiếng nam tử kêu nhẹ khi ngã tiếp đất. Chóp mũi quanh quẩn hơi thở hoang dã xa lạ, Dung Mị nghi hoặc mở mắt: "Tiểu Cửu?"

Nhưng người trước mắt không phải Dạ Mặc Thần. Thiếu niên buông nàng ra, cười nhe nanh, "Thế nào, ta không phải Dạ Mặc Thần làm ngươi rất thất vọng sao?"

"Thiếu Trì? Sao ngươi lại ở đây?" Dung Mị có hơi ngạc nhiên hỏi.

Mục Thiếu Trì nhún vai: "Chịu. Có lẽ là truyền tống ngẫu nhiên."

"Vậy a..." Không biết Tiểu Cửu bị đưa đi nơi nào?

Dung Mị lấy lại tinh thần, bắt đầu đánh giá xung quanh, bọn họ đang ở trong một khu rừng nhỏ, chắc hẳn là trên núi, sườn khá dốc. Khung cảnh chân thật làm nàng suýt chút quên mất mình đang ở bí cảnh...
Bình Luận (0)
Comment